Xử lý xong chuyện phong thư, Lâm Thanh Thanh trông thấy Phương Tử Câm dụi mắt từ điện thờ phụ đi tới, hắn mềm nhũn kêu một tiếng “Ca ca”, rồi nằm nhoài trong tay Lâm Thanh Thanh, nửa khép mắt, thần sắc mệt mỏi như muốn ngủ
Lâm Thanh Thanh nhớ lại việc truy tìm năm dặm ngoại ô, chạy đến nỗi nàng đau chân, trong lòng không khỏi bội phục một câu
“Sao còn chưa ngủ?” Phương Tử Câm trợn tròn mắt, khe khẽ nói: “Không có ca ca ở đây, ngủ không được.” “Thật sao?” Lâm Thanh Thanh nhíu mày, “Biết trẫm ra ngoài
Sau khi trẫm rời đi, ngươi đã làm gì?” Phương Tử Câm vùi đầu xuống bàn, từ chối trả lời câu hỏi này, sự bối rối quét sạch, hắn mặt ủ mày chau
Lâm Thanh Thanh quan sát đôi mắt của Phương Tử Câm, thiếu niên mở to mắt, không tránh không né nhìn lại nàng: “Ca ca đang nhìn gì vậy?” Nhìn một vị đại lão diễn xuất tinh xảo
Lâm Thanh Thanh thầm nghĩ, nàng bị Phương Tử Câm lừa suốt hai tháng, vậy mà một chút cũng không phát hiện Ấu Tể Long Ngạo Thiên 5 tuổi đã biến thành thiếu niên Long Ngạo Thiên 15 tuổi
Nàng là người nuôi tể thất bại nhất trong giới
Lâm Thanh Thanh thu tầm mắt lại, tựa lưng vào ghế, nói: “Trở về ngủ đi, trẫm cũng muốn nghỉ ngơi.” Phương Tử Câm nhìn Lâm Thanh Thanh đứng dậy rời đi, đôi mắt hơi lười nhác theo động tác ngẩng cằm của hắn mà nâng lên vài phần, lên tiếng gọi: “Ca ca.” Lâm Thanh Thanh quay đầu: “Có chuyện gì?” Thiếu niên trầm tĩnh tao nhã ngồi ngay ngắn, hàng mi dài như cánh quạt
“Ta hy vọng Bệ hạ là ca ca của ta.” Lâm Thanh Thanh lướt mắt qua huyền y trên người hắn, đáy lòng còn có mấy phần thương cảm, nhưng lại nghĩ nàng hai tháng không hề phát hiện ra mánh khóe, thôi thì thương cảm cũng tan biến
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Nghĩ ra rồi sao?” Hai tháng này, Phương Tử Câm khắp nơi hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra ở Tuân Châu, những hình ảnh đau đớn tột cùng rõ mồn một trước mắt, phảng phất như mới hôm qua
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hắn vẫn như không có việc gì ở bên cạnh Lâm Thanh Thanh, hưởng thụ sự chán chường không cần lo lắng gì, sự an nhiên không cần bận tâm điều gì
Nhưng hắn biết, hắn không còn là đứa bé muốn uống sữa nữa, sớm muộn gì hắn cũng phải bước ra, chấp nhận hiện thực, đối mặt với quá khứ của mình
Phương Tử Câm mím môi, nhìn qua vị quân chủ thiếu niên phong lưu phong nhã
Đối phương kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của hắn, phảng phất có thể chờ hắn đến vô tận, giống như ký ức 5 tuổi của hắn, khiến hắn không tự chủ muốn ỷ lại, muốn gần gũi
Mãi đến khi Lâm Thanh Thanh xoa xoa cái cổ cứng đơ, xoay người, ánh mắt lạnh lùng của Phương Tử Câm mới hơi lộ ra một tia ấm áp, khe khẽ nói: “Nhớ ra một phần rồi, trong khoảng thời gian này đã làm phiền Bệ hạ.”
“Không sao.” Lâm Thanh Thanh nhấc chân, trước khi đi quay đầu nhìn thoáng qua
Phương Tử Câm ngóng nhìn ngoài cửa sổ, hàng mi nhuộm một tầng sương trắng khuếch đại ánh trăng, toàn thân toát ra một luồng khí chất xuất trần không giống phàm nhân, cao quý mà lạnh nhạt, tuấn mỹ lại băng lãnh, từ trong ra ngoài trong suốt như huỳnh
Gió làm tóc hắn hơi rối loạn, nhưng không làm giảm đi nửa phần khí chất trích tiên của hắn
Hắn như vị tiên bước ra từ trong tranh, giống như tuyết rơi từ trên trời, người nhìn thấy cảnh tượng này đều sẽ không nỡ phá vỡ sự yên ắng lúc này
Lâm Thanh Thanh lại là một người không hiểu phong tình nhân gian, thần sắc tản mạn nhìn hắn, lộ ra một nụ cười có chút nhạt nhẽo: “Phương Tử Câm, chớ đem chính mình vây chết trong gông xiềng, ngươi nếu nguyện ý, chúng ta vẫn có thể xưng huynh gọi đệ.” Phương Tử Câm nửa khép mắt, che giấu ánh mắt thâm trầm bên dưới: “Lưng ta mang thù hận máu tanh, lại như kẻ hèn nhát không dám đi ra đối mặt, người như ta có thể làm huynh đệ của Bệ hạ sao?” Lâm Thanh Thanh: “Có thể, ngươi là Phương Tử Câm.” Thiếu niên nghi ngờ nhìn lại Lâm Thanh Thanh
Lâm Thanh Thanh nói: “Thù hận ở Tuân Châu, sỉ nhục trên người ngươi, oan khuất của Trấn Quốc Tướng quân và Trấn Quốc Tướng quân phu nhân, chỉ có ngươi có thể đi báo, đi rửa sạch, không ai có thể thay thế ngươi làm những chuyện này
Ai cũng có thể làm kẻ hèn nhát, tại sao ngươi không thể làm kẻ hèn nhát ba năm
Ngươi gánh vác huyết hận cuối cùng sẽ có một ngày phải tự tay đòi lại, một khi ngươi bước ra bước đó, chính là không chết không thôi, không phải sao?”
“Phương Tử Câm, đừng đem tất cả tội ác đều nhận về mình, ngươi càng là nghẹt thở, càng không thể thở nổi, tay ngươi không nên đặt ở trên cổ mình.” Lâm Thanh Thanh nói, “Ngươi nên một lần nữa cầm lấy cây ngân thương của ngươi, trả lại cho tất cả mọi người một thiên hạ rõ ràng.” Phương Tử Câm kéo khóe môi dưới, cúi đầu không nói một lời
Lâm Thanh Thanh biết động tác nhỏ này của hắn là đang khó chịu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Từ sự hiểu biết về Long Ngạo Thiên 15 tuổi, Lâm Thanh Thanh đáng xấu hổ nhưng không có gánh nặng trong lòng mà mở rộng vòng tay với Phương Tử Câm: “Muốn ôm một cái không
Ca ca đồng ý.” Nàng biết thiếu niên sẽ không đến
Phương Tử Câm: “Bệ hạ, ta không phải trẻ con.” Lâm Thanh Thanh hiếm lạ đứng lên: “Thật sao?” Phương Tử Câm lặng lẽ nhìn Lâm Thanh Thanh, mắt đen láy trống rỗng hơn mười tuổi lại chưa từng thay đổi
Lâm Thanh Thanh vội vàng tiếc nuối thu tay lại: “Nếu ngươi không muốn, vậy trẫm liền về nghỉ ngơi.” Phương Tử Câm đứng tại chỗ, từ đầu đến cuối giữ nguyên không nhúc nhích, bốn bề tĩnh mịch im ắng
Mấy ngày sau, Lâm Thanh Thanh gặp được Vu Nghiêm Bỉnh chuẩn bị tiến hiến mỹ nhân
Vu Nghiêm Bỉnh là phụ thân của Vu Thái Phi, mượn danh nghĩa thăm viếng con gái đến Ngự Hoa Viên đi lại, bên người mang theo một tên mỹ thiếu niên
Lâm Thanh Thanh quên còn có chuyện gốc rạ này, mỹ nhân đến vội vàng không kịp chuẩn bị
Nàng đang ở Ngự Hoa Viên ngắm hoa giải sầu, mỹ thiếu niên đối diện lao tới, kỹ năng giả vờ va chạm phi thường điêu luyện, may mà nàng phản ứng nhanh, lúc người va vào, nàng một bước chuyển hướng, không hiểu thương hương tiếc ngọc mà nhìn mỹ thiếu niên ngã nhào xuống đất
Mỹ thiếu niên không lừa được Lâm Thanh Thanh, mảnh mai ngã trên mặt đất, hai mắt đẫm lệ mờ mịt xoa nhẹ mắt cá chân, thuận thế hướng nàng khoe ra bắp chân mảnh khảnh và da thịt trắng nõn
Lâm Thanh Thanh để đại thái giám bên cạnh đỡ người đứng dậy, trực tiếp đi hướng đình nghỉ mát dự định hóng gió, lại nghe được đoạn đối thoại của Vu Nghiêm Bỉnh và Vu Thái Phi, hai người nói gần nói xa đều là chế giễu con câm của đối phương
Trấn Quốc Phủ Nhị Phu Nhân cũng ở đó, không những không nói giúp Phương Tử Câm, mà còn nói ra lời luận điệu rằng Phương Tử Câm không thích Bệ hạ
Vu Nghiêm Bỉnh và Vu Thái Phi làm bộ phát hiện nàng đến, lập tức im lặng
Bọn họ biết Lâm Thanh Thanh đến Ngự Hoa Viên, chuyên môn nói cho nàng nghe
Trấn Quốc Phủ Nhị Phu Nhân mới ý thức được Lâm Thanh Thanh đã nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, khuôn mặt tròn vo trắng bệch một mảng.