Thiếu Niên Phản Diện Mất Trí Nhớ Nhận Nhầm Ta Là Ca Ca

Chương 7: Chương 7




“......!” Cơn đau nhói như xương cốt vỡ vụn kịch liệt đâm từ đầu gối lên đến đỉnh đầu, Lâm Thanh Thanh vành mắt đỏ hoe
Mặt đất này.....
thật sự cứng rắn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Cô đang muốn đi phật đường cầu phúc cho phụ hoàng, cầu phụ hoàng sớm ngày khôi phục, sao ngờ lại ngay cả phụ hoàng một lần cuối cũng chưa được gặp!” Lâm Thanh Thanh nắm đấm siết chặt, nàng đỏ lên đuôi mắt khiến cho lí do thoái thác trầm thống của nàng càng thêm chân thật
Đám người nhìn thái tử đến muộn, chỉ cảm thấy thái tử hoang đường, không nên người, nghe Lâm Thanh Thanh nói chuyện đau thấu tim gan như vậy, bỗng nhiên bừng tỉnh
Thái tử là dòng dõi duy nhất của bệ hạ, bệ hạ băng hà trước sao có thể không muốn gặp thái tử
Dù là tình hay lý, thái tử cũng sẽ không bỏ lỡ lần gặp mặt cuối cùng này, trừ phi có người từ đó cản trở
Người cản trở, trừ Nhiếp Chính Vương ra còn có thể là ai
Quả nhiên là công cao chấn chủ, ủng binh tự trọng a
Lâm Thanh Thanh vì sao tắm rửa, trước khi tắm gặp ai, đã làm gì, Ân Hạo đều rõ ràng rành mạch
Hắn khẽ vuốt cây tiêu dài treo bên hông, mặc kệ cả sảnh đường thần tử, nhếch môi cười nói: “Thái tử điện hạ một tấm hiếu tâm cảm thiên động địa, nhưng nếu đã có tính toán trong lòng từ trước, thì liệu có ai có thể ngăn được điện hạ ngài đâu?”
“Điện hạ lúc này không cách nào dựa vào năng lực của mình, đi vào tòa cung điện biểu tượng quyền thế này, ngày sau muốn một mình gánh vác, gánh lên giang sơn Tuyên Quốc như thế nào?” Cặp mắt đào hoa của Ân Hạo mang theo nụ cười, có loại cảm giác như kẻ du côn hỏng hóc, “Không có bản vương phụ tá, điện hạ có thể ngồi vững vàng vị trí kia sao?”
Tiếng cười khe khẽ của Ân Hạo lọt vào tai triều thần chói tai, nhưng Lâm Thanh Thanh lại không cảm thấy gì
Trên điểm này, nàng như một người đứng xem
Lâm Thanh Thanh chống đỡ cánh tay đứng dậy, đầu gối tê buốt không phối hợp nàng, động tác đứng dậy chậm chạp
Để phối hợp với động tác, nàng cố ý kéo dài câu chữ: “Nhiếp Chính Vương cảm thấy cô không thích hợp vị trí kia, chẳng lẽ —— cũng muốn ngồi thử lên đó một chút?”
Trong tẩm cung, tiếng khóc giả bặt hẳn, triều thần một mặt kinh hãi trợn to mắt, nghẹn họng nhìn trân trối bóng lưng thái tử điện hạ
Loại lời này, cho dù bệ hạ tại thế, cũng sẽ không tùy tiện nói ra khỏi miệng
Cho dù là phép khích tướng, Nhiếp Chính Vương một khi động lòng, mưu triều soán vị, thái tử còn có thể sống sao
Ân Hạo ý vị thâm trường nói: “Điện hạ là nghĩ bản vương như vậy sao
Vậy thì thật là oan uổng bản vương.”
Đại thái giám trong tay bưng lấy di chiếu của Tĩnh Tuyên Đế, cánh tay không ngừng run rẩy
Tả tướng Đường Vị Hàn điên cuồng nháy mắt về phía Lâm Thanh Thanh
Lâm Thanh Thanh liếc nhìn ám chỉ của Đường Vị Hàn, thu ánh mắt lại, nói: “Phụ hoàng băng hà, cả triều văn võ chỉ có Nhiếp Chính Vương quỳ gối mà đứng, lại không luận cô trong lòng nghĩ thế nào về Nhiếp Chính Vương, Nhiếp Chính Vương trong lòng là nghĩ thế nào?”
Tuyên Triều có song tướng một vương nắm giữ triều chính, Đông Điện sắp đặt Đông Hán cùng nội đình, tiền triều có Lại, Hộ, Lễ, Công, Hình, Binh Lục bộ, trong đó hai phần ba thế lực rơi vào tay Ân Hạo
Ân Hạo tại Tuyên Quốc, trên có thể hô phong hoán vũ, dưới có thể chỉ hươu là ngựa
Lão hoàng đế băng hà sau, thái tử đương nhiên trở thành hoàng đế bù nhìn không có thực quyền
Ngay cả Lâm Dạ Nhiên cũng không nghĩ tới, trong triều không phải là không có người có thể đối phó với Ân Hạo
Người kia, chính là nàng
Tổ sáng lập Tuyên Quốc bất quá năm mươi năm, đối với Lâm Thị một mực trung thành Hoàng Đảng còn chưa chết tuyệt
Chỉ là Tĩnh Tuyên Đế không chịu làm gì, chính quyền nghiêng nghiêm trọng, bọn họ không muốn đứng ra phát tiếng
Đều không phải là những kẻ trẻ tuổi mới lớn ngông cuồng, không ai ngu ngốc đến mức tự đưa đầu ra, nhưng không có nghĩa là bọn họ có thể khoan nhượng Nhiếp Chính Vương mưu triều soán vị
Trong nguyên tác sau khi Ân Hạo đăng cơ, nghĩa quân công thành đoạt đất thế như chẻ tre, mang theo cờ hiệu "Cần vương" của quân phản loạn không tốn nhiều sức đã đánh hạ Hoàng Thành, trong đó không thiếu bóng dáng của Trung Hoàng Đảng
Lâm Thanh Thanh dùng chiêu hiểm, không phải vì có chỗ dựa phía sau, mà là đang đánh cờ
Đặt cược Ân Hạo không dám buông xuống quân cờ "soán vị" hiểm ác kia
Ân Hạo hôm nay không dám, sẽ trở thành "chất xúc tác" cho Trung Hoàng Đảng, khiến trái tim vốn lạnh lẽo nửa triều đại của họ, một lần nữa đập mạnh
“Bây giờ phụ hoàng vừa nhắm mắt, Nhiếp Chính Vương trong mắt liền không có phụ hoàng, cũng không có cô phải không?” Đám đại thần lòng nặng trĩu ưu sầu, nằm sấp trên đất tâm thần bất định không thôi
Nhiếp Chính Vương nắm giữ triều chính nhiều năm, bệ hạ khi còn tại vị còn không ước thúc được hắn, thái tử điện hạ gót chân chưa đứng vững, đã muốn cùng Nhiếp Chính Vương trở mặt sao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhiếp Chính Vương không vui, thái tử điện hạ không tránh khỏi phải chịu một phen trừng phạt
Cần gì phải vậy chứ
Trên người Ân Hạo khí chất anh dũng không giảm, đôi mắt đen như chim ưng sắc bén và nguy hiểm
“Thái tử đây là muốn hưng sư vấn tội với vi thần, là muốn quét sạch triều đình cho bệ hạ sao?” Lâm Thanh Thanh nhắm mắt lại, rồi mở ra, giống như vừa trải qua một trận thất vọng, nhìn về phía Ân Hạo ánh mắt tràn ngập phức tạp: “Nhiếp Chính Vương cho rằng, cô vì sao còn có thể đứng ở chỗ này?”
Ân Hạo cùng Lâm Thanh Thanh đối mặt, ánh mắt dần dần chuyển thành ngưng trọng
Thái tử quả thật không nên xuất hiện ở đây
Thám tử truyền tin, thái tử đã uống xong rượu độc, còn tìm ngự y
Đây chính là tà vật truyền tới từ Lộc Xuyên, đại nội ngự y có thể nhìn ra cổ trùng và chữa trị sao
Hoặc là thái tử trước kia đã nhận được tin tức, cố ý diễn trò, hoặc là dưới tay hắn có người của thái tử
Người biết chuyện này, đều là tâm phúc của hắn
Thái tử ba năm trước đây mới trở lại kinh thành, bàn tay không thể dài như vậy, chẳng lẽ là lão hoàng đế đã trải đường cho thái tử sao
Ân Hạo giả vờ buồn cười hỏi lại: “Thái tử cớ gì nói ra lời ấy
Vi thần không hiểu rõ lắm.” Lâm Thanh Thanh không cùng hắn dây dưa, quỳ xuống trước linh cữu của Tĩnh Tuyên Đế, khấu ba cái đầu, một tiếng so một tiếng vang dội, ngoài điện đều rõ ràng có thể nghe thấy
Cả một nơi rộng lớn như vậy, chỉ còn tiếng hô hấp và tiếng dập đầu quyết tuyệt của thái tử
Biểu cảm của Ân Hạo không thay đổi
Hắn nhìn chằm chằm trán Lâm Thanh Thanh bị gạch đá đâm đến tím bầm, thản nhiên nói: “Bản vương cùng bệ hạ tám bái kết giao, từng thề, bất cứ lúc nào bất cứ nơi nào, vô luận thân ở vị trí nào, cũng sẽ không quên vì quân vương hiệu mệnh là Tuyên Quốc hiệu lực
Lúc đó, bản vương cũng mang theo điện hạ tín niệm nghĩa vô phản cố như vậy.”
Nhưng mà lòng người thay đổi nhanh chóng
Đối mặt quyền thế, ai có thể giữ vững được bản tâm
Hắn không làm được, thái tử cũng không làm được
Ba cái khấu đầu của Lâm Thanh Thanh là vì Lâm Dạ Nhiên mà dập, nàng đi vào cuộc đời Lâm Dạ Nhiên, liền nên nghiêm túc đi tốt mỗi một bước, không phụ mình, cũng không phụ Lâm Dạ Nhiên.
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.