Thôi Xong! Hệ Thống Nữ Chính Trói Định Nhầm Vai Ác Rồi (Hắc Liên Hoa Bị Phản Diện Đa Nhân Cách Dụ Bắt)

Chương 10: Chương 10




Ngu Ý phóng người nhảy lên thanh kiếm tre xanh, lao vút về phía vết nứt kia, định xông ra khỏi lớp sương mù dày đặc
Đúng lúc này, không gian trên đỉnh đầu gợn lên, có thứ gì đó ngọ nguậy hiện ra từ trong không khí, chồng chất chặn ngay chỗ vết nứt, ngay cả ánh nắng cũng bị bẻ cong, trở nên vặn vẹo bên trong vật thể đó
Ngu Ý không kịp phản ứng, đâm sầm vào một vật thể mềm mại trơn nhẵn, dường như rơi vào bên trong khoang thịt đầy những xúc tu mềm mại của một loài động vật nào đó
Có thứ gì đó nhanh chóng quấn quanh người, siết chặt eo và tứ chi của nàng, cảm giác lạnh lẽo, trơn nhớt bò khắp làn da toàn thân nàng
Nàng mở to hai mắt, vận linh lực vào mắt, sử dụng linh thị, nhưng vẫn không nhìn rõ thứ đang trói mình là gì
Làn sương mù bị phá vỡ trước mắt nàng từ từ khép lại, sương mù dày đặc lại một lần nữa bao phủ lấy nàng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ngu Ý bị kéo giật xuống, từ trong làn sương mù chập chờn, nàng lờ mờ thoáng thấy một hình dáng không rõ ràng
Thứ đó trông như vô số con trăn kết thành dây leo, không, không phải dây leo, nói là những chiếc xúc tu trong suốt thì đúng hơn, mềm mại, trơn nhẵn, ướt sũng ngọ nguậy trong không khí
Cổ Ngu Ý lạnh buốt, một chiếc vòi bò lên cổ, bám chặt vào dưới quai hàm, nâng cằm nàng, bẻ đầu nàng ngửa ra sau
Ngu Ý liếc khóe mắt nhìn thấy bóng người đứng trên thềm đá phía sau
Thiếu niên áo trắng tóc búi cao, ngẩng đầu nhìn về phía nàng, tóc mái đen nhánh bết vào làn da tái nhợt, toàn thân đều toát vẻ ẩm ướt do sương thấm, giống như một bức tranh thủy mặc bút mực chưa khô, chỉ có vết máu đỏ tươi trên môi là điểm thêm chút màu sắc duy nhất
Ngu Ý bị những xúc tu vô hình trói chặt, xoay người lại, bị kéo xuống từ giữa không trung, ngày càng gần hắn, cho đến khi chóp mũi hai người chạm nhau, hơi thở quyện vào nhau
Tiết Trầm Cảnh đưa tay ôm lấy mặt nàng, lòng bàn tay lạnh lẽo ẩm ướt như chiếc vòi quấn trên cổ nàng, ngay cả hơi thở phả vào mặt nàng cũng ẩm ướt lạnh lẽo, tựa như sương khói, không có chút hơi ấm nào của con người
Khi hắn ngước nhìn nàng từ dưới lên trên, đôi con ngươi đen nhánh tựa hai chiếc giếng sâu, còn nàng thì đang rơi thẳng xuống đáy giếng sâu đó
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ngu Ý cắn mạnh vào đầu lưỡi, cơn đau khiến nàng tỉnh táo lại, nàng lập tức nhắm nghiền mắt, từ chối nhìn thẳng vào hắn
Bên tai truyền đến tiếng cười của Tiết Trầm Cảnh, hắn không ép nàng mở mắt, nhưng trước mắt Ngu Ý vẫn hiện lên đôi con ngươi quỷ dị kia: tròng đen tựa mực điểm, bao bọc lấy con ngươi dọc màu trắng bạc sắc lẻm, con ngươi dựng đứng ấy ẩn chứa ma lực khiến người ta không thể chống cự
Dù nàng cố nhắm chặt mắt, đôi mắt kia vẫn xuất hiện trước mặt nàng, nhìn nàng chằm chằm không chớp
Ngu Ý trong đầu lại bắt đầu vang lên vô số tiếng động nhỏ vụn, xào xạc lan tràn, định nuốt chửng toàn bộ ý thức của nàng
—— Không được chạy, ngươi phải ở lại bên cạnh ta, ngươi không được đi đâu cả, chỉ cần ở lại bên cạnh ta, thích ta là được
—— Thích ta, thích ta, thích ta, thích ta, thích ta
Đầu óc Ngu Ý bị nhồi nhét bởi những suy nghĩ cưỡng ép rót vào như vậy, mỗi dây thần kinh đều bị xúc tu lạnh băng của hắn bao bọc, như cầm một cái loa lớn gào thét: Thích ta
Thích ta
Ngươi bây giờ phải lập tức, ngay lập tức thích ta..
Đầu nàng như muốn nổ tung, không chịu nổi nữa, mở bừng mắt, trừng mắt nhìn: “Ngươi có phiền không?!” Âm thanh trong đầu ngừng bặt
Tiết Trầm Cảnh dường như bị tiếng quát của nàng làm cho sững sờ, vẻ mặt thoáng giật mình
Nhưng hắn chỉ ngẩn người một lát, ánh bạc trong đôi mắt kia càng sâu hơn, càng tiến sát lại gần mặt nàng hơn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tiếng người trong đầu Ngu Ý lại cuồn cuộn như thủy triều, còn mãnh liệt sôi trào hơn lần trước, định bóp méo nhận thức của nàng, khiến nàng giống như những ma vật khác, trở thành tù binh dưới chân hắn
Ngu Ý dần phát hiện ra, tên ma đầu này chỉ biết dùng loa gào thét trong đầu nàng, nhưng căn bản không biết “thích” là gì
Giống như hắn điên cuồng cầm bút viết chữ “Giải” trong đầu nàng, nhưng lại không hề biết đáp án chính xác của bài toán này là gì
Vì vậy, dù hắn rất cố gắng, cũng chỉ được 0 điểm
Ngu Ý bị hắn làm cho khổ sở, nhưng cũng không bị hắn tẩy não, nàng mất kiên nhẫn, phun nước miếng vào mặt Tiết Trầm Cảnh: “Phi, ta mới không thèm thích ngươi.” Trừ phi nàng điên rồi, mới đi thích một con quái vật như thế này
Nàng là nữ chính người giấy thì sao chứ, trong sách viết nàng nên có kết thúc hạnh phúc (HE) với nhân vật phản diện thì sao chứ
Nàng sẽ không để ngòi bút của người khác định đoạt số mệnh của mình
Nàng có thể vứt bỏ Bùi Kinh Triều, dĩ nhiên cũng có thể vứt bỏ Tiết Trầm Cảnh, dựa vào đâu mà nàng nhất định phải chọn bạn trai trong đống rác rưởi chứ
Tiết Trầm Cảnh trừng mắt, con ngươi dọc màu trắng bạc co rút lại thành một chấm tròn, vẻ hoang mang trong mắt khiến hắn trông có mấy phần giống người
Hắn không hiểu tại sao phương pháp này lại vô hiệu với nàng
Nhưng Tiết Trầm Cảnh không phải loại ma đầu dễ dàng từ bỏ
So với việc phí công tốn sức giành lấy hảo cảm của nàng, cứ thế tẩy não nàng để nàng yêu mình sâu đậm, nhằm hoàn thành nhiệm vụ hệ thống, thì cách này đơn giản và nhanh hơn nhiều
Hắn một tay bóp lấy mặt nàng, ngón cái tay kia lau đi vết nước miếng trên mặt hắn, đầu ngón tay kéo ra một sợi tơ bạc, rồi bôi lại chỗ nước miếng nàng vừa nhổ lên mặt mình lên lại mặt nàng
Ngu Ý: “............”
Một đoạn vòi lạnh lẽo trơn nhẵn cạy mở môi nàng, chui vào trong miệng nàng
Ngu Ý mở to mắt, “ô ô” giãy giụa, nàng tuy không nhìn thấy chiếc xúc tu trong suốt đó, nhưng có thể cảm nhận rõ ràng sự tồn tại của nó
Nó bám vào cổ và cằm nàng, cạy mở răng nàng, ngọ nguậy trên đầu lưỡi nàng, đầu nhọn gần như luồn vào cổ họng nàng, chiếc vòi thô to vừa nong miệng nàng ra lại vừa bịt kín lại
Tiết Trầm Cảnh hơi cụp mắt xuống, xuyên qua lớp thịt mềm trong suốt của chiếc vòi, thấy được sâu trong khoang miệng nàng đang run rẩy nôn khan theo bản năng vì dị vật xâm nhập
Hệ thống đã nhìn đến ngây người, nó khó tin khuyên nhủ: “Chủ nhân, hai người mới gặp mặt lần thứ ba thôi mà, làm vậy có phải hơi nóng vội, quá bất lịch sự không?” Thực ra nó càng muốn nói là có chút quá biến thái
Tiết Trầm Cảnh không thèm để ý đến nó, hắn lại ngước mắt, nhìn chằm chằm vào mắt Ngu Ý, từ con ngươi dọc của hắn, những sợi tơ mỏng vô hình tuôn ra như bào tử nấm, rót vào từ thất khiếu của nàng, rồi cắm rễ sâu trong thức hải của nàng, bao bọc lấy từng dây thần kinh
Cái loa lớn trong đầu Ngu Ý lại bắt đầu gào thét, Tiết Trầm Cảnh tỏ rõ tư thế quyết không bỏ qua nếu chưa tẩy não nàng thành công, đến nỗi cuối cùng, ngay cả Ngu Ý cũng sắp không biết hai chữ “thích” này là cái quái gì nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.