Chương 4: Để ta giúp ngươi trút giận Rời khỏi hậu sơn, Lâm Tiêu trở về phòng, ăn qua loa chút đồ ăn, sau đó từ dưới giường lấy ra một cái hộp
Trong hộp, có năm mươi viên Tụ Khí Đan cùng với ba viên Bồi Linh Đan, là số đan dược mỗi tháng tu luyện còn lại của Lâm Tiêu trước đây
Là gia tộc đứng đầu Ám Tinh Thành, Lâm gia rất coi trọng việc bồi dưỡng võ giả trẻ tuổi
Mỗi đầu tháng, gia tộc sẽ cấp phát tài nguyên tu luyện cho các võ giả trẻ, số lượng tài nguyên dựa vào địa vị và thực lực của mỗi người mà quyết định
Địa vị và thực lực càng cao thì nhận được càng nhiều tài nguyên
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đây là cách để khích lệ các thế hệ sau tu luyện
Trước đây, Lâm Tiêu là thiên tài số một Ám Tinh Thành, đồng thời cũng là thiếu chủ Lâm gia, nên nhận được nhiều tài nguyên tu luyện nhất, thậm chí còn dùng không hết
Nhưng sau sự kiện kia, tu vi của hắn liên tục giảm sút, tài nguyên tu luyện được phát cho hắn cũng ngày càng ít, đến mức bây giờ khi vị trí thiếu chủ đã bị Lâm Tịch Nhi thay thế, gia tộc không còn cung cấp bất kỳ tài nguyên nào cho hắn nữa
Trong gia tộc là như vậy, giá trị của một người quyết định tài nguyên người đó có thể nhận được
Gia tộc không có chuyện cung cấp để nuôi dưỡng một kẻ phế nhân
Hiện tại số đan dược này có thể nói là vốn liếng để Lâm Tiêu lật mình, hắn nhất định phải tính toán tỉ mỉ, tận dụng tốt chúng
Tụ Khí Đan là đan dược thứ phẩm, Bồi Linh Đan là đan dược nhất phẩm
Đan dược chia theo cấp bậc, từ thấp đến cao, phân thành thứ phẩm và nhất phẩm đến cửu phẩm
Tuy hai loại đan dược này phẩm cấp không cao, nhưng ở toàn bộ Ám Tinh Thành cũng được xem là tài nguyên tu luyện không tệ
Lâm gia là đại gia tộc số một Ám Tinh Thành, tiền tài và quyền thế hùng hậu, nên mới có thể cung cấp đan dược cho các thế hệ trẻ
Nếu là các gia tộc nhỏ khác thì căn bản không có khả năng
Đêm lạnh như nước, cả Lâm gia đã tắt đèn đi ngủ
Ánh trăng từ ngoài cửa sổ tràn vào, chiếu lên người Lâm Tiêu, soi rõ khuôn mặt thanh tú tràn đầy vẻ kiên nghị
Lâm Tiêu ngồi xếp bằng, vận chuyển Thôn Linh Quyết, luyện hóa hấp thụ Tụ Linh Đan trong cơ thể
Sau một nén hương, Lâm Tiêu từ từ mở mắt, thở dài nói: “Không hổ là Thôn Linh Quyết, chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà có thể thu nhận toàn bộ dược hiệu của một viên Tụ Linh Đan
Nếu là trước đây thì ít nhất cũng phải mất một canh giờ.”
Thôn Linh Quyết không những có thể gia tăng tốc độ thu nhận linh khí, mà còn có thể đẩy nhanh việc luyện hóa đan dược
Quả thực có thể xem là một môn công pháp nghịch thiên
Tiện đà, Lâm Tiêu lần này trực tiếp dùng hai viên Tụ Linh Đan, vận công tu luyện
Trong lúc bất tri bất giác, ngoài cửa sổ vang lên tiếng gà gáy, chân trời cũng đã hửng lên màu trắng bạc
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lâm Tiêu chậm rãi thở ra một ngụm trọc khí, mở mắt, trong mắt lóe lên một tia tinh quang
“Một đêm thời gian, dựa vào Thôn Linh Quyết này, dược hiệu của năm mươi viên Tụ Khí Đan cũng đã bị ta hấp thu hết, điều này trước đây căn bản là chuyện không dám nghĩ tới.” Lâm Tiêu nhảy xuống giường, hưng phấn vung mấy nắm đấm, trên người ẩn hiện linh khí tiêu tán
Tụ Linh Cảnh nhị trọng đỉnh phong
Dược hiệu của năm mươi viên Tụ Khí Đan, nếu dùng cho người tu hành bình thường thì đủ để phá hai cảnh giới, còn Lâm Tiêu phá một cảnh giới cũng không đủ
Điều này cho thấy, linh mạch thiên cấp cần một lượng linh khí khổng lồ đến nhường nào
Tương ứng, sức mạnh của cơ thể và linh khí cũng vượt xa những người cùng cảnh giới
Đương nhiên, so với Tụ Linh trận, hiệu quả của những Tụ Khí Đan này vẫn kém hơn một chút
Với lại, Lâm Tiêu cũng mất cả đêm để luyện hóa hấp thụ
Bất quá, Tụ Linh trận cũng có khuyết điểm, tuy có thể tụ tập linh khí của trời đất xung quanh, nhưng chỉ có thể duy trì trong ba canh giờ
Sau khi sử dụng một lần, phải mất vài ngày, lượng linh khí trong vòng mười dặm mới có thể hồi phục để hắn sử dụng Tụ Linh trận một lần nữa
Nhân lúc trời chưa sáng hẳn, Lâm Tiêu tiếp tục củng cố lại cảnh giới một chút
Sau khi trời sáng, Lâm Tiêu rời phòng, đến nhà bếp lấy cơm
Khi hắn còn là thiếu chủ, thức ăn đều có người hầu bưng tới tận nơi, bây giờ rất nhiều việc hắn đều phải tự mình làm
Trong gia tộc là như vậy, không có giá trị, gia tộc sẽ không lãng phí bất kỳ tâm sức nào
Trên đường đến nhà bếp, Lâm Tiêu bỗng dừng bước, ánh mắt rơi vào một thiếu niên trạc tuổi mình cách đó không xa
Chỉ thấy thiếu niên kia đang cúi đầu đi, che nửa bên mặt, vẻ mặt có chút ủ dột
“Lâm Phong.” Lâm Tiêu đột nhiên vẫy tay về phía thiếu niên kia, trên mặt nở một nụ cười
Nghe thấy tiếng gọi, Lâm Phong ngẩng đầu lên và thấy Lâm Tiêu, cậu cười nói: “Tiêu ca.”
Hai người tiến lại gần nhau, vừa mới đến gần, nụ cười trên mặt Lâm Tiêu liền ngưng lại, hắn nhìn thấy trên mặt Lâm Phong có mấy vết bàn tay đỏ tươi, nửa bên mặt sưng đỏ, khóe miệng còn vương lại chút máu
“Xảy ra chuyện gì?” Lâm Tiêu trầm giọng hỏi
Lâm Phong là một người anh em tốt của Lâm Tiêu, cả hai chơi với nhau từ nhỏ, quan hệ rất tốt
Ngay cả trong mấy năm Lâm Tiêu lụi bại, nhiều người cố ý tránh mặt hắn, nhưng Lâm Phong vẫn luôn đối xử tốt với hắn
Người ta thường nói, hoạn nạn mới biết chân tình
Đối với Lâm Phong, Lâm Tiêu luôn coi cậu là huynh đệ từ tận đáy lòng
“Không có gì, ta và cha cãi nhau mấy câu, hắn đánh ta một cái, không có gì.” Lâm Phong giải thích, nhưng Lâm Tiêu thấy thần sắc của cậu có chút mất tự nhiên
“Đừng gạt ta, cha ngươi thương ngươi như vậy, sao có thể nỡ lòng đánh ngươi
Với lại, viên Tụ Khí Đan ngươi cầm trên tay kia, hôm nay là đầu tháng, ngươi vừa đi nhận đan dược ở luyện võ trường về phải không.”
Nghe vậy, mặt Lâm Phong hơi biến sắc, cậu cúi đầu không nói gì
“Có phải có ai bắt nạt ngươi không?” Lâm Tiêu nói
“Không có… Không có ai ức hiếp ta.” Lâm Phong ấp úng, miễn cưỡng cười nói: “Tiêu ca, tháng này gia tộc không phát Tụ Khí Đan cho ngươi, ta có một ít đây, ngươi cầm mà dùng.”
Lâm Phong xòe tay ra, trên lòng bàn tay là sáu viên Tụ Khí Đan
Thấy vậy, Lâm Tiêu không khỏi cảm thấy ấm lòng, tuy Lâm Phong là con của Ngũ trưởng lão, nhưng thực lực trong gia tộc chỉ thuộc hạng dưới, mỗi tháng số tài nguyên nhận được không vượt quá mười viên Tụ Khí Đan
Thế mà, cậu đã lấy hơn phân nửa cho hắn, điều này cho thấy cậu rất quan tâm đến hắn
Cậu ngốc này, cũng không nghĩ cho mình chút nào, Lâm Tiêu khẽ thở dài, nắm lấy tay Lâm Phong, gập lòng bàn tay cậu lại: “Số Tụ Khí Đan này ngươi cứ giữ lại mà dùng, nói cho ta biết, là ai đã đánh ngươi?”
“Không có ai, thật không có…”
“Có phải Lâm Bằng không?”
Nghe đến cái tên này, thân thể Lâm Phong bỗng nhiên run lên một chút, rồi vội vàng lắc đầu: “Không phải, không phải, người của Lâm Bằng không có đánh ta.”
Lâm Tiêu thở dài, tên ngốc này từ nhỏ đã không biết nói dối, liền kéo tay Lâm Phong: “Đi, đi đến luyện võ trường, Tiêu ca sẽ giúp ngươi trút giận!”
“Tiêu ca, thật không có gì, không sao…” Lâm Phong vội vàng nói, cậu hiểu rõ thực lực của Lâm Tiêu, hơn ai hết cậu hiểu tính cách của hắn
Nếu Lâm Tiêu thật sự đi tìm Lâm Bằng bọn họ thì chỉ sợ sẽ phải chịu thiệt, cậu sẽ rất áy náy nếu vì mình mà khiến Lâm Tiêu bị thương
Không để ý Lâm Phong khuyên can, Lâm Tiêu kéo cậu đi về phía luyện võ trường
Dọc theo đường đi, Lâm Tiêu cũng đã hiểu rõ chân tướng sự việc
Hôm nay là đầu tháng, rất nhiều đệ tử trong gia tộc đều đến luyện võ trường để nhận đan dược, nhưng do Lâm Tiêu bị tước vị thiếu chủ trước đó, nên không có phần tài nguyên tu luyện
Lâm Bằng nhận được đan dược xong thì liên tục chê cười Lâm Tiêu là phế vật, trước mặt mọi người nói xấu hắn, cùng đám thuộc hạ cười ha ha
Lâm Phong tức giận không chịu nổi nên đến lý luận với bọn họ, kết quả bị đánh một trận, còn bị cướp mất mấy viên Tụ Khí Đan, lúc cậu quay lại thì vừa đúng lúc gặp Lâm Tiêu
Luyện võ trường là nơi dành riêng cho đệ tử Lâm gia tu luyện
Lúc này trời vừa hửng sáng, là thời điểm linh khí nồng đậm nhất
Rất nhiều đệ tử đều ngồi xếp bằng, tụ khí tu luyện
Trên một bãi cỏ, có một cái chiếu được trải ra, bên trên là đồ ăn, mấy thiếu niên vây quanh ngồi một chỗ, vừa nói vừa cười
Một thiếu niên lông mày rậm cười nhạt nói: “Lâm Tiêu cái phế vật đó, đáng lẽ nên dừng phát đan dược cho hắn từ lâu rồi, ba năm trời mà cảnh giới không tiến còn lùi, thiên phú như vậy thật là khiến người ta nể phục ha ha…”
“Đúng đúng, tên đó đúng là chiếm chỗ không đi vệ sinh, chỉ lãng phí tài nguyên thôi, dừng đan dược của hắn lại, bọn mình được chia thêm thì hơn.” Một thiếu niên khác phụ họa
“Này, các ngươi nghe nói chưa, hôm qua các trưởng lão đều đã thương nghị, Lâm Tịch Nhi sắp thành thân với thiên tài trẻ tuổi của Nam Cung gia là Nam Cung Viêm đó?”
“Đương nhiên là biết rồi, trước đây Lâm Tịch Nhi thường đi với Lâm Tiêu, đúng là hoa đẹp cắm trên bãi phân trâu, bây giờ cuối cùng cũng tỉnh táo rồi, Nam Cung Viêm ngược lại đúng là xứng đôi với nàng.”
“Chắc Lâm Tiêu mà nghe được tin này thì tức ói máu luôn đó, ha ha…” Mấy người cười ha ha
“Thật sao?” Đúng lúc này, một giọng nói lạnh băng đột nhiên vang lên
Nghe thấy giọng nói này, tiếng cười hơi dừng lại, mấy người quay đầu nhìn thì tức khắc ngẩn ra
Lúc này, Lâm Tiêu đang đứng trước mặt bọn họ, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào họ, mặt lạnh như băng
Lâm Phong đứng cạnh Lâm Tiêu, khi thấy thiếu niên mày rậm kia, trên mặt cậu lộ ra vẻ sợ hãi
Thiếu niên mày rậm chính là Lâm Bằng, con trai của Tam trưởng lão Lâm gia
Khi thấy Lâm Tiêu, Lâm Bằng đầu tiên là ngẩn ra, tiếp đó khóe miệng nhếch lên, đùa cợt nói: “A ha, khách quý tới kìa, Lâm Tiêu, cái phế vật như ngươi lâu lắm không lộ diện, sao vậy, hôm nay dám ra gặp người rồi à?”
“Ngươi nói gì?” Lâm Phong tức giận không chịu nổi, không nhịn được mà lên tiếng
“Mày, tên tiểu hỗn đản này, đừng có được thể mà lên mặt,” Lâm Bằng sầm mặt xuống: “Có phải vừa nãy chưa bị đánh đủ phải không
Muốn ăn thêm mấy cái tát nữa không, có tin tao đánh mày đến nỗi cha mày nhận không ra luôn không?”
Nghe Lâm Bằng uy hiếp, trong mắt Lâm Phong lóe lên một tia sợ hãi và tức giận, cậu nắm chặt hai tay lại, định lên tiếng nhưng đã bị Lâm Tiêu ngăn lại
Lâm Tiêu tiến lên một bước, ngồi xổm xuống, cười nhạt
Lâm Bằng khóe miệng nhếch lên, vẻ mặt thích thú nhìn Lâm Tiêu, xem hắn có thể giở trò quỷ gì
Đột nhiên, Lâm Tiêu bắt lấy một góc chiếu, đột nhiên kéo mạnh, đồ ăn trên chiếu lập tức bắn tung tóe, một chậu canh nóng vừa vặn đổ ập lên đầu Lâm Bằng
“A ——” Lâm Bằng kêu lên thảm thiết như lợn bị chọc tiết, tức khắc lồng lộn nhảy lên, cứ như đang lên đồng, cả khuôn mặt nóng ran đỏ bừng, trên tóc bốc hơi nóng
“Lâm Bằng, xem ra hôm nay tinh thần của ngươi không tệ, mặt mày hồng hào ghê ha.” Lâm Tiêu chế nhạo nói
Lâm Phong đứng bên cạnh không nhịn được bật cười thành tiếng, cảm thấy hết sức hả giận, nhưng lập tức trên mặt lại lộ ra vẻ lo lắng, vội vàng kéo áo Lâm Tiêu: “Tiêu ca, chúng ta mau chạy thôi.”
Lâm Tiêu quay đầu liếc mắt nhìn Lâm Phong, cười nói: “Đừng lo lắng, đây mới chỉ là chút lãi thôi, còn có vốn liếng chưa đòi lại được đâu
Ngươi cứ đứng ở bên xem kịch là được rồi.”
Lâm Phong vừa định nói gì đó, Lâm Bằng bỗng nhiên đứng lên, khuôn mặt đã bị bỏng đỏ thành đầu heo, gầm lên như sấm: “Lâm Tiêu, tiểu tử, ngươi muốn tìm chết đúng không, cho dù cha ngươi là gia chủ, hôm nay tao cũng phải giết chết mày!”
“Vậy sao
Đó cũng chính là điều mà ta muốn nói.” Lâm Tiêu điềm tĩnh đáp lại
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lâm Tiêu, không hề coi mình ra gì, lửa giận trong lòng Lâm Bằng càng tăng thêm
Hắn lập tức quát lớn: “Đánh phế nó cho ta!”
Lúc này, một thiếu niên xấu xí chau mày, trong lòng biết cơ hội đã đến, xông lên trước: “Bằng ca, để cho ta, đối phó với loại phế vật này thì một quyền của ta là đủ giải quyết hắn rồi!”
“Lâm Tứ, đánh gãy chân nó cho tao, để cho nó triệt để thành phế nhân!” Lâm Bằng hung ác nói
“Yên tâm, Bằng ca!” Lâm Tứ cười nham hiểm một tiếng, ngay sau đó, lao thẳng về phía Lâm Tiêu
Chuyện Lâm Tiêu trở thành phế nhân, ai ai ở Ám Tinh Thành cũng biết, hiện tại nhiều lắm chỉ là Tụ Linh Cảnh nhị trọng
Lâm Tứ trong lòng cười nhạt, bản thân động ngón tay thôi cũng đủ phế hắn
Trong nháy mắt, Lâm Tứ đã lao đến trước mặt Lâm Tiêu, hắn nhe răng cười một tiếng, tung ra một quyền
“Tụ Linh Quyền!”
Tụ Linh Quyền là vũ kỹ cơ bản của Lâm gia, hầu như toàn bộ đệ tử đều biết, là vũ kỹ kiểm nghiệm nền tảng nhất
Nền tảng càng vững chắc, thì uy lực khi thi triển lại càng mạnh
Vũ kỹ, được chia thành năm cấp là phàm, huyền, linh, địa và thiên, mỗi cấp lại được chia làm ba phẩm là thượng, trung, hạ
Tụ Linh Quyền này thuộc về phàm giai hạ phẩm
Đối mặt với một quyền đánh tới của Lâm Tứ, Lâm Tiêu mặt không biến sắc, vững như bàn thạch
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lâm Phong đứng bên lại đầy vẻ lo lắng, cậu biết rõ thực lực của Lâm Tiêu, những năm gần đây tu vi của hắn liên tục giảm sút, có lẽ rất khó tiếp được một quyền này
Không được, ta phải ra giúp Tiêu ca
Lâm Phong nghĩ thầm, đúng vào lúc cậu chuẩn bị ra tay, Lâm Tiêu động.