Diệp Trinh nhíu chặt mày, lại dùng sức đẩy Phùng ma ma vào phòng, sau đó nhanh chóng ẩn mình
Động tĩnh bên ngoài đã kinh động hai người đang kịch liệt ân ái trong phòng
“Ai?” Giọng Tạ Vân Chu vang lên cùng với tiếng sột soạt của quần áo
Phùng ma ma vốn đã đau đớn ngất đi, nay bị quăng mạnh như vậy liền tỉnh lại, bản năng cầu sinh khiến nàng liều mạng đập cửa
Cửa phòng hé mở từ bên trong
Người đàn ông cao lớn mặc áo lót trắng, tay cầm trường kiếm, khi trông thấy Phùng ma ma thì sắc mặt đanh lại
“Chuyện gì vậy
Diệp Trinh đâu?” Phùng ma ma sốt ruột muốn nói cho hắn biết mọi chuyện, nhưng nàng chỉ có thể ứ a ứ ớ
Người đàn ông đó là Trì Hằng, thị vệ của Tạ Vân Chu
Y là người luyện võ, nhận ra cằm Phùng ma ma bị trật, liền khom người định nắn lại cho nàng
Nhưng Diệp Trinh bỗng nhiên hiện thân, điểm huyệt Trì Hằng, đồng thời cướp đi thanh kiếm của y
Tạ Vân Chu chứng kiến cảnh này thì mặt đầy kinh ngạc, “Diệp Trinh?” Nàng sao lại xuất hiện ở đây, còn biết võ công
Phùng ma ma đã thất bại
Ý thức được điểm này, Tạ Vân Chu vội vàng ra chiêu với Diệp Trinh
Nhưng hắn dù là con của võ tướng, lại từ nhỏ chán ghét luyện võ, thân thủ thực sự chẳng ra sao
Chỉ vài chiêu đã bị Diệp Trinh đạp lên giường
“Diệp Trinh, ngươi to gan thật, ngươi muốn làm gì?” Tạ Vân Chu cảm thấy Diệp Trinh đã phát điên, dám làm nhục mình như vậy
“Ta là phu quân ngươi, phu xướng phụ tùy..
Ngươi...” Thanh trường kiếm lạnh lẽo không chút do dự đâm thẳng vào tim hắn
Lúc này Diệp Trinh mới đáp lời hắn, “Lời này của ngươi hỏi thật nực cười, ta đến đây, tự nhiên là để giết ngươi..
cùng với gian phu của ngươi.” Hắn vẫn còn nhớ mình là phu quân của nàng
Kiếp trước, sau khi bị giam trong căn nhà hoang tàn, Tạ Vân Chu cũng đã đến thăm nàng một lần
Nhưng đó là vì muốn thăng quan, hắn muốn nàng ủy thân cho một người đàn ông khác
Người đó đeo mặt nạ, Diệp Trinh không biết hắn là ai, cũng không hiểu tại sao hắn lại coi trọng nàng
Nhưng Diệp Trinh sao chịu phối hợp, nàng hợp sức phản kháng làm người đó bị thương, nhưng cũng bị đối phương chặt đứt tay chân, tra tấn đến chết
Ý hận trong lòng nàng bùng cháy như liệt hỏa, Diệp Trinh đáng lẽ nên phanh thây Tạ Vân Chu vạn lần
Nhưng nàng vừa mới trọng sinh, muốn thay đổi vận mệnh kiếp trước, còn rất nhiều chuyện phải làm
Nàng không muốn để Tạ Vân Chu sống tạm, tuy làm vậy có thể hành hạ hắn, nhưng cũng sẽ mang lại phiền phức cho nàng, càng khiến nàng buồn nôn chính mình
Sống lại một đời, Diệp Trinh muốn báo thù, càng phải sống cho thật tốt
Trì Hằng thấy Tạ Vân Chu bị giết, muốn nứt cả mắt, cố gắng xông phá huyệt đạo
Diệp Trinh kéo y đến bên giường, “Đừng nóng vội, ta sẽ đưa ngươi xuống dưới cùng hắn.” Nàng nhét trường kiếm vào tay Trì Hằng, vừa mở huyệt đạo của y, vừa nắm chặt tay Trì Hằng đang cầm kiếm, vẽ lên cổ y
Giống như tự sát
Nàng kéo thi thể Trì Hằng đến bên cạnh Tạ Vân Chu, sắp xếp hai người thành tư thế tương thân tương ái
Diệp Trinh khắc bốn chữ “Thay lòng đổi dạ” lên mặt Tạ Vân Chu, vừa đủ để che đi dung mạo hắn
Lại dùng kiếm của Trì Hằng khắc lên tường, “Hỏi thế gian tình là gì, nhiều năm đan chéo cổ triền miên bù không được công danh lợi lộc!” Dùng chính là nét chữ của Trì Hằng
Diệp Trinh từng thấy Trì Hằng viết chữ trong thư phòng của Tạ Vân Chu
Lúc đó, Trì Hằng còn chủ động nói cho nàng, là Tạ Vân Chu đã cầm tay dạy y tập viết
Ngữ khí đắc ý lại khiêu khích
Sau khi Tạ Vân Chu chết, nàng cùng Hầu phu nhân muốn xem thiếp vẽ phỏng theo của Tạ Vân Chu, phát hiện bên trong xen lẫn không ít nét chữ của Trì Hằng
Khi đó, nàng nằm mơ cũng không nghĩ ra hai người có quan hệ như vậy, nên cảm thấy là mình suy nghĩ quá nhiều
Lại nguyên lai, Trì Hằng thật sự đang công khai tuyên bố chủ quyền với nàng
Diệp Trinh khinh thường cười một tiếng, cẩn thận lau sạch những dấu vết thừa thãi trong phòng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nàng từ đầu đến cuối đều trầm ổn tỉnh táo, không nhanh không chậm nhưng lại vô cùng cẩn thận và lưu loát hành động
Phùng ma ma hoảng sợ nhìn xem tất cả, trên thân đã sớm mồ hôi lạnh đầm đìa
Diệp Trinh xử lý xong hiện trường, ngồi xuống trước mặt nàng, “Lão súc sinh, đau không?” Phùng ma ma liều mạng gật đầu, khẩn cầu Diệp Trinh có thể cho nàng chút thương hại
Diệp Trinh lại cười một tiếng, vận chuyển nội lực đập vào lưng nàng, khiến nàng càng đau, rốt cuộc không mở miệng được, nhưng cũng sẽ không lập tức chết
“Đau là được rồi.” Kiếp trước, nàng cũng đau đến sống không bằng chết
“Nếu kịp thời trị liệu, ngươi còn có thể nhặt về một cái mạng, nếu không Hoa Đà cũng khó cứu.” Phùng ma ma nhìn bóng lưng Diệp Trinh rời đi, vừa phẫn hận vừa hối tiếc
Nàng không nên đuổi hết người trong trang tử lên núi
Diệp Trinh khiêng hai thi thể của hai bà tử thô thiển đến bên cạnh Phùng ma ma
Sau khi tất cả đã chỉnh lý thỏa đáng, nàng cầm một bình sứ, vác giỏ trên lưng, đạp khinh công vào núi
Để lừa nàng đến trang tử, Hầu phu nhân giả bệnh, đại phu nói cần nước không rễ giờ tý, cũng chính là sương đêm để làm thuốc mới được
Hầu phu nhân đã sai Phùng ma ma cùng nàng đến trang tử hái sương đêm
Hôm qua, bọn họ đã hái một ít đưa về, kinh thành trả lời nói không đủ
Phùng ma ma lợi dụng cớ này để tất cả mọi người đều tiến vào núi, bao gồm cả tỳ nữ Vãn Tinh của nàng
Hiện tại nàng phải làm cho người trở về chứng kiến cảnh Trì Hằng vì yêu sinh hận, giết chết Tạ Vân Chu rồi tự tử
Đồng thời cũng phải tuyên dương thật tốt mối tình kỳ lạ của hai người
Mà nàng cũng cần tránh đi hiềm nghi
May mắn, nàng từ nhỏ được nuôi dưỡng bên ngoài, học được một thân võ nghệ, sau khi hồi kinh, còn chưa từng lộ ra trước mặt người khác
Ngay cả Diệp gia cũng chỉ biết, sức lực nàng lớn hơn nữ tử tầm thường một chút
Mà lần này, Hầu phu nhân lại dùng tán gân mềm để đối phó nàng..
Nghĩ đến đây, lệ khí hiện lên giữa lông mày Diệp Trinh
Khi tìm được đám người trong trang, chân trời đã hiện sắc trắng bạc
“Thiếu phu nhân?” Tỳ nữ Vãn Tinh bước nhanh chạy đến trước mặt Diệp Trinh, “Ngài sao cũng lên núi?” “Phùng ma ma không phải nói, để ngài nghỉ ngơi một chút sao?” Không đợi Diệp Trinh trả lời, nàng lại nhìn một chút sau lưng Diệp Trinh, kinh hỉ biến thành lo lắng
“Sao chỉ một mình ngài, ban đêm trên núi nhiều nguy hiểm vậy, ngài có sao không?” Nàng gỡ xuống cái gùi của Diệp Trinh, kiểm tra nàng từ trên xuống dưới
Sự trấn định của Diệp Trinh từ khi trọng sinh đến nay, cuối cùng cũng sụp đổ
Nàng ôm chặt lấy Vãn Tinh, khóe mắt ướt đẫm, “Ta không sao.” Ngươi cũng không có việc gì, thật tốt
Kiếp trước, Vãn Tinh xuống núi phát hiện nàng gặp chuyện, ý đồ cứu nàng, nhưng lại bị Trì Hằng bắt được, cuối cùng bị Hầu phu nhân sai người đánh chết tươi
Võ nghệ của Vãn Tinh bình thường, nhưng khinh công lại vô cùng tốt, rõ ràng nàng có thể tự mình đào tẩu
Giống như hiện nay, biết rõ nàng có võ công, một mình trong núi căn bản không ngại, nhưng nàng vẫn như cũ đầy mắt lo lắng
Diệp Trinh mượn công phu lau nước mắt, khẽ nói vài câu bên tai Vãn Tinh
Sau đó nói, “Ta sau bữa tối đột nhiên choáng váng lợi hại, tỉnh lại trong phòng chỉ còn lại một mình ta
Tìm mấy căn phòng trong trang cũng không thấy bóng người, liền đoán Phùng ma ma bọn họ cũng lên núi
Nghĩ đến mẫu thân cần sương đêm nhiều, một mình ta trong trang cũng sợ sệt, liền cũng tiến vào núi, không ngờ lại bị lạc đường trên núi, giờ mới tìm được các ngươi.” Nàng khóc đến thương tâm, đám người trong trang chỉ coi nàng bị dọa sợ
Đồng loạt an ủi
Không ai nghi ngờ nàng là vừa đến, đường núi khó đi, từ trang tử đi đến đây phải mất một canh giờ
Mà thiếu phu nhân chỉ là một kẻ con gái yếu ớt
Trang đầu tiến lên, “Thiếu phu nhân bị sợ hãi, bất quá chúng ta không gặp Phùng ma ma.” Diệp Trinh kinh ngạc, nước mắt còn đọng trên mi, “Ma ma các nàng cũng lạc đường?” Vãn Tinh tuy hoang mang, nhưng chủ tớ nhiều năm ăn ý, nàng kinh hoảng phối hợp, “Sẽ không phải là trong núi gặp nạn đi
Phùng ma ma thế nhưng là phu nhân coi trọng nhất, nếu nàng xảy ra chuyện, chúng ta định cũng sẽ bị trách phạt.” Trang đầu nghe vậy cũng luống cuống, “Thiếu phu nhân, cái này nên làm thế nào cho phải?”
Diệp Trinh như nghĩ nghĩ, “Nếu không Trang đầu cùng Vãn Tinh trước mang một số người men theo đường xuống núi đi tìm, thuận đường đưa sương đêm về
Ta mang một bộ phận người ở trong núi tìm, không được để Phùng ma ma xảy ra chuyện.”
Chương 3: Ngươi có nhảy hay không, không nhảy nhường một chút
Trang đầu chần chờ
Phùng ma ma hôm qua lén lút sắp xếp hai người trong trang, ngay cả hắn cũng không được gặp mặt thật, còn lệnh cưỡng chế không được truyền ra ngoài
Nghe lời thiếu phu nhân nói, trong lòng hắn có chút bất an, muốn xuống núi nhìn xem
Khả Thiếu phu nhân lại lưu lại, vạn nhất nàng xảy ra chuyện, hắn cũng không tiện bàn giao
“Thiếu phu nhân, nếu không ngài cùng chúng ta cùng một chỗ xuống núi, ta lưu một số người ở trên núi tìm?” Diệp Trinh khó xử, “Phùng ma ma là người mẫu thân phải dùng, nàng nếu có sơ suất, mẫu thân sẽ trách cứ, bệnh tình của mẫu thân cũng bất lợi.” Nàng cười khổ, “Ta tối hôm qua ngã đụng một đường, cùng các ngươi một đạo sợ sẽ liên lụy tốc độ của các ngươi.” Trang đầu nhìn giày nàng dính bùn, y phục tóc cũng bị cành cây đâm bới loạn, chật vật lại rã rời
Hoàn toàn không thích hợp đi đường
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cuối cùng để Trang đầu nương tử cùng Vãn Tinh dẫn người xuống núi, hắn lưu lại
Phùng ma ma trọng yếu đến đâu cũng chỉ là hạ nhân, mà Diệp Trinh là chủ tử chân chính
Diệp Trinh đạt được mục đích, khẽ nhếch môi
Trang đầu là người của Hầu phu nhân, không chừng đã từng gặp Tạ Vân Chu, nếu hắn trở về, chắc chắn sẽ giúp đỡ che lấp
Hắn lưu lại trên núi, Vãn Tinh mới dễ làm việc
Hầu phu nhân cuối cùng rồi sẽ tự ăn ác quả
Liễm về tâm thần, Diệp Trinh lập tức hô lên, “Phùng ma ma..
Phùng ma ma..
Các ngươi ở đâu...” Thanh âm nàng vội vàng, hoảng loạn, cực sợ Phùng ma ma xảy ra chuyện, nàng sẽ bị Hầu phu nhân trách tội dáng vẻ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Những người còn lại liền nhận định, thiếu phu nhân ngày thường trong Hầu phủ hẳn cũng gian nan
Vội vàng cũng đồng loạt đi theo hô lên
Diệp Trinh bất động thanh sắc chệch hướng mọi người
Mà bị bọn họ từng tiếng kêu gọi, Phùng ma ma cuối cùng cũng chờ đến người
Từng đạo kêu sợ hãi vang lên bên tai nàng
Phần lớn người trong trang là những nông dân chất phác và bách tính khốn khổ, nhìn thấy cảnh hung sát, từng người đều sợ hãi không biết làm sao
Đồng thời lại hiếu kỳ, mối quan hệ của hai người trên giường
Vãn Tinh được Diệp Trinh phân phó, chưa đi vào phòng, chỉ ở ngoài cửa nhìn một chút, liền mặt trắng bệch
Xuống núi trước, thiếu phu nhân đã nói với nàng, Tạ Vân Chu ở trong trang, nhưng đã bị nàng giết
Nàng lo sợ nghi hoặc một đường, cũng không nghĩ rõ ràng rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra
Cho đến khi nhìn thấy hai thi thể ôm nhau
Cô gia lúc trước là giả chết, hắn yêu thích chính là Trì Hằng, khó trách sau khi cưới không cùng thiếu phu nhân động phòng.