Công ty Kiến Hành Quân bất ngờ tiết lộ sức ảnh hưởng của việc trục vớt máy đo địa chấn, khiến chính phủ Nhật Bản phải đối mặt với nhiều rắc rối lớn
Vốn dĩ công tác cứu trợ thiên tai đã đủ làm bọn họ nhức đầu rồi, bây giờ còn thêm chuyện máy đo địa chấn nữa
Nếu bọn họ xử lý không tốt, quốc gia rất có thể sẽ lâm vào hoàn cảnh khủng hoảng chính trị, bởi vì đảng đối lập luôn rình rập vị trí lãnh đạo của bọn họ
“Ảnh chụp đều ở đây à?”
Anzuan Jin nhận lấy USB rồi bình tĩnh hỏi
“Vâng, thưa trưởng quan.”
Ishinobu Kawaei gật đầu
Anzuan Jin đẩy kính lên, trên mặt vẫn không có cảm xúc: “Lúc Hải quân Hoa Kỳ trục vớt máy đo địa chấn, có tàu đánh cá nào gần đó không?”
“Hình như có hai chiếc thuyền đánh cá.”
Ishinobu Kawaei cúi đầu nhớ lại
“Chuyện này phải tuyệt đối giữ bí mật, không được để bất kỳ ai biết, nếu không thì ngươi sẽ biết hậu quả đấy.”
Anzuan Jin lạnh lùng dặn dò, giọng điệu mang theo ý tứ cảnh cáo
“Rõ.”
Ishinobu Kawaei cũng đoán được Anzuan Jin đang muốn làm gì, cho nên hắn gật đầu ngay tức khắc
Sau khi rời khỏi văn phòng dưới sự cho phép của Anzuan Jin, Ishinobu Kawaei cảm thấy bản thân cần được nghỉ ngơi trong khoảng thời gian tiếp theo
Vì hắn là người trực tiếp vớt máy đo địa chấn, cũng chính là nguồn cơn của rất nhiều tranh cãi hiện giờ, cho nên hắn nghiễm nhiên trở thành đối tượng bị dư luận chú ý và công kích nhiều nhất
Không lâu sau khi Ishinobu Kawaei rời đi, một người đàn ông lạnh lùng bước vào văn phòng của Anzuan Jin
“Ngươi đăng những bức ảnh do ngư dân chụp này lên mạng đi.”
Anzuan Jin đưa USB cho người đàn ông
“Vâng, thưa trưởng quan.”
Người đàn ông lạnh lùng cầm lấy USB, quay người rời đi mà không hỏi gì thêm
Trong phòng khách
Tiểu Ngư bước ra khỏi phòng tắm, Trần Mặc lúc này vẫn đang nhìn vào điện thoại
Tiểu Ngư đang mặc trên người chiếc váy hoa mà cô đã mặc trong buổi hẹn hò đầu tiên với hắn, cùng mái tóc dài buông xõa sau lưng, trông cô vẫn giống như Tiểu Ngư của trước kia, nhưng khí chất bên trong thì hoàn toàn khác biệt
Tiểu Ngư của hiện tại vô cùng tự tin
Vì thường xuyên ở bên cạnh Triệu Mẫn và tiếp xúc với nhiều người khác nhau trong xã hội, nên phẩm chất của cô đã thay đổi từ khi nào không rõ
“Ngươi đi cùng ta ra bãi biển đi.”
Tâm trạng vui vẻ của Tiểu Ngư cũng làm Trần Mặc thoải mái theo
Trần Mặc nhìn trời một chút rồi hỏi lại: “Bên ngoài đang mưa, ngươi vẫn muốn đi sao?”
“Có ngươi bên cạnh mà.”
Nụ cười nhẹ nhàng của Tiểu Ngư khiến hắn không có cách nào nói “không"
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Một cô gái hiểu chuyện và thông minh như thế này thì làm sao hắn có thể từ chối được cơ chứ
Nhìn thấy phản ứng của Trần Mặc, Tiểu Ngư nhanh chóng kéo tay hắn bước ra ngoài
Ven con đê biển bên ngoài khu biệt thự, Trần Mặc cầm ô che mưa cho Tiểu Ngư, còn cô thì đang ôm cánh tay hắn lặng lẽ bước đi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trần Mặc cảm thấy thật dễ chịu, đây là lần đầu tiên hắn trải nghiệm đi chơi dưới màn mưa như thế này
Trải qua khoảng thời gian bận rộn vừa rồi, đôi tình nhân bọn họ rốt cuộc cũng có thể tận hưởng được những giây phút nhàn hạ hiếm có
Làn gió biển ẩm ướt khẽ nâng tà váy hoa của Tiểu Ngư lên, trông cô lúc này giống như một mỹ nhân an tĩnh, chỉ thỉnh thoảng đưa tay vuốt nhẹ mái tóc bị gió làm rối
Tiểu Ngư say mê nhìn vùng biển trong bóng đêm trước mặt, sau đó cô chắp hai tay thành hình chữ thập trước ngực rồi nhắm hai mắt lại
Trần Mặc không quấy rầy mà chỉ lặng lẽ đứng nhìn Tiểu Ngư, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy dáng vẻ thành kính của cô như vậy
Một lúc sau, Tiểu Ngư mở mắt ra và rúc vào vòng tay của hắn
“Khi còn nhỏ, ta rất thích đi ra bờ biển chờ cha ta đi đánh cá về
Một lần nọ, ta nghe tin thuyền của một người đàn ông trong làng bị tai nạn trên biển và không bao giờ trở lại được nữa
Ngay hôm đó, ta đã chạy ra biển một mình, vừa khóc vừa cầu nguyện, mong cha ta đi biển bình an vô sự để trở về với ta.”
Trần Mặc đau lòng ôm chặt lấy Tiểu Ngư, đây là lần đầu tiên cô kể cho hắn nghe về tuổi thơ của mình
“Sau đó, ba ta trở về, nhìn thấy ta ngồi trên bãi biển khóc như một con mèo hoa, ông bèn tặng ta một món quà, đó là một chiếc vỏ ốc màu sắc rực rỡ ông nhặt được trên biển, nó thật sự rất rất đẹp.”
Tiểu Ngư mở hai tay ra, để lộ một chiếc vỏ ốc nhỏ có hoa văn đầy màu sắc, trông vô cùng tinh xảo, bề mặt bên trên có chút thô ráp, bóng đêm cũng không thể che giấu được sắc thái tươi mới của nó
“Đây là món quà đầu tiên cha ta tặng cho ta
Khi ta còn nhỏ, em gái luôn muốn giành lấy chiếc vỏ ốc này để chơi nên ta đã giấu nó đi và giữ đến tận bây giờ
Khi đó, ba ta có nói ốc biển có thể nghe thấy âm thanh của biển cả, nên từ đó về sau, vào ngày này hàng năm, ta đều mang theo chiếc vỏ này đến bờ biển để cầu nguyện.”
Trần Mặc tưởng tượng đến cảnh một cô nhóc nho nhỏ nghiêm túc hướng ra biển cả để cầu nguyện, hắn muốn cười nhưng không dám cười
Khi nghe Tiểu Ngư kể về những kỉ niệm đáng nhớ thời còn nhỏ của mình, Trần Mặc cảm thấy cô thật thú vị
“Cho tới tận bây giờ, ta vẫn thích mang theo chiếc vỏ ốc nhỏ này đến bãi biển cầu nguyện.”
Tiểu Ngư thổ lộ
“Cũng hơn mười mấy năm rồi phải không
Ngươi đã ước điều gì?”
Trần Mặc hỏi
“Khi còn nhỏ, ta luôn mong cha ta đi biển bình an trở về, hoặc là có thành tích học tập tốt để cha ta mua váy đẹp và đồ chơi cho ta.”
Nói ra những điều này, Tiểu Ngư cũng tự cười chính mình
“Lúc nãy ngươi vừa ước điều gì vậy?”
“Bây giờ ta sẽ không nói cho ngươi biết đâu, sau này mới nói với ngươi.”
Tiểu Ngư lém lỉnh nói đùa: “Chúng ta quay về thôi, ta thấy hơi lạnh rồi.”