Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 305: Vệ Triết




Bây giờ con virus Chú Hề đang hoành hành khắp nơi, công ty Kiến Hành Quân cũng đang hưởng lợi từ nó, cho nên không cần thiết phải dừng lại
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ngược lại, rắc rối càng lớn thì họ càng thu được nhiều lợi nhuận hơn hơn
"Vâng
Mặc Nữ đáp
Không lâu sau, một vài thông tin xuất hiện trên màn hình máy tính
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trần Mặc híp mắt một cái, bắt đầu cẩn thận nhìn xem
Khi lật đến trang tài liệu cuối cùng, ánh mắt Trần Mặc hiện lên một tia hứng thú
Sau khi suy nghĩ một hồi, Trần Mặc lên tiếng: “Mặc Nữ, tìm hiểu cặn kẽ về tên Vệ Triết này cho ta.”


Trong một cô nhi viện ở ngoại thành thành phố Hoài Bắc
Một thanh niên đeo kính đen, tay ôm cái rương lớn, sắc mặt tươi cười đi vào
Hiện giờ đang là mùa đông giá rét, thời tiết hôm nay cũng có thể coi là ấm áp, khi hắn vừa mới tiến vào, mấy đứa bé đang chơi đùa lập tức chạy đến
“Anh Vệ, ngươi đến rồi.”
“Anh Vệ……”
Ánh mắt của mỗi đứa nhỏ đều tràn ngập vui sướng, bọn trẻ dường như ddax coi hắn là người thân của chính mình
Nhìn thấy những ánh mắt này, trong lòng Vệ Triết vô cùng ấm áp, hắn vỗ vỗ cái rương
“Ta mua quần áo mới cho các ngươi.”
Chỉ một thoáng sau, những đứa trẻ đang vây quanh Vệ Triết lập tức hoan hô nhảy nhót: “Cảm ơn anh Vệ.”
“Vệ Triết, ngươi đến rồi.”
Ngay lúc mấy đứa trẻ đang ầm ĩ, một cụ già ăn mặc mộc mạc từ trong phòng đi ra, sau khi nhìn thấy Vệ Triết, bà lập tức nở một nụ cười thân thiết
“Viện trưởng.”
Vệ Triết cười, buông cái rương trong tay xuống: “Trong này có quần áo mùa đông mà ta mua cho bọn nhỏ.”
“Lần nào tới cũng mua mấy thứ này.” Cụ già thở dài một hơi: “Tuy viện ta khó khăn, nhưng nhờ vào tiền trợ giúp của chính phủ và một số đồ quyên tặng từ xã hội, cho nên vẫn có thể miễn cưỡng duy trì
Sau này ngươi cứ tới là được rồi, không cần mua mấy thứ này đâu.”
“Vâng.”
Vệ Triết gật đầu: “Đưa quần áo cho bọn nhỏ đi.”
“Ừ.”
Lão viện trưởng gật đầu, bà mở cái rương ra và phân đồ dựa theo kích cỡ của quần áo cho đám trẻ
Chờ đến khi viện trưởng đang phát đồ cho bọn nhỏ xong, Vệ Triết nhìn về phía cô gái đang ngồi trước giá vẽ cách đó không xa, khuôn mặt hắn chợt lộ ra vẻ dịu dàng
Ánh mắt của Vệ Triết làm cô gái hơi lúng túng rồi vội vàng né tránh
Sau khi bình tĩnh trở lại, cô gái cười cười với Vệ Triết, làm một động tác tay chào hắn rồi tiếp tục nhìn lên giá vẽ
Nhìn thấy hình ảnh tập trung của cô, Vệ Triết không hề quấy rầy mà chỉ ngồi trên ghế nhỏ bên cạnh và lẳng lặng nhìn


Trần Mặc mặc thêm chiếc áo lông ngoài bộ áo khoác màu đen, quàng khăn cổ Tiểu Ngư tặng cho hắn lúc trước, trông cũng không khác gì những thanh niên bình thường
Trần Mặc nhìn cô nhi viện có chút cũ nát trước mặt, sắc mặt không chút biểu cảm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Phía sau hắn là Vương Hải và Bạch Trân Châu
Vừa mới đi vào cô nhi viện, hắn nhìn thấy mấy đứa trẻ đang vui cười nô đùa, còn cả Vệ Triết đang ngồi bên cạnh một cô gái
Vệ Triết đang nhìn bọn nhỏ chơi đùa thì nhìn thấy Trần Mặc, đồng tử của hắn chợt co rụt lại, Vệ Triết lập tức đứng lên
Thân là một lập trình viên, hắn đương nhiên không thể không nhận ra Trần Mặc
Trần Mặc vốn đang ở thành phố Tân Hải, nhưng hắn lại đột nhiên xuất hiện ở đây, điều này khiến tâm trạng của Vệ Triết trầm xuống
“Chào ngươi, xin hỏi ngươi tìm ai?”
Vệ Triết đi về phía Trần Mặc
“Chúng ta nói chuyện đi.”
Trần Mặc nhìn thoáng qua cô gái đang vẽ tranh, sau đó đi về phía cái ghế cách đó không xa và ngồi xuống, hắn tiếp tục lẳng lặng nhìn những đứa trẻ đang chơi đùa trong cô nhi viện
“Ngươi muốn nói cái gì?”
Vệ Triết cũng cầm một cái ghế và ngồi xuống bên cạnh Trần Mặc
Hắn là người thông minh, Trần Mặc đột nhiên tìm hắn, chắc chắn không phải chỉ là trùng hợp
“Ngươi thích cô gái kia?”
Trần Mặc nhìn về phía cô gái đang vẽ tranh và hỏi
“Ngươi muốn thế nào?”
Vệ Triết lập tức căng thẳng: “Cô ấy không liên quan đến chuyện của ta.”
Nhìn thấy dáng vẻ của Vệ Triết, Trần Mặc cười và lắc đầu: “Ta không tới tìm ngươi để gây chuyện, có thể kể câu chuyện của các ngươi một chút không
Ta rất tò mò tại sao ngươi lại làm tình nguyện viên cho cái cô nhi viện tầm thường này, bởi vì cô gái này sao?”
Vệ Triết nhìn chằm chằm Trần Mặc, do dự hồi lâu mới mở miệng
“Không phải, ta cũng là một cô nhi, ăn cơm trăm nhà mà lớn lên, cho nên ta thường xuyên đi làm tình nguyện viên
Cô ấy tên Đường Tuyết m
Khoảng một năm trước, ta đến nơi này làm tình nguyện thì gặp được cô ấy, ngay từ cái nhìn đầu tiên thì đã thích cô gái dịu dàng này, cho nên ta thường xuyên tới nơi đây.”
“Một người thích làm tình nguyện viên lại tạo ra “virus Chú Hề” để uy hiếp các thành phố khác nhau trên toàn thế giới
Chú Hề một nửa thuần trắng, một nửa thuần đen, chính là ngươi đúng không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.