Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1637: Ai là "con mồi" của ai (2)




Mặc Thành Cự vội vàng lấy điện thoại di động ra add WeChat với Bạch Tiểu Thăng, giống như sợ Bạch Tiểu Thăng chạy mắt, còn vô cùng tích cực nói:

- Tôi lúc nào cũng có thời gian, chỉ cần cậu liên hệ xong, tôi đi lúc nào cũng được
Bạch Tiểu Thăng mỉm cười gật đầu
Nhìn Mặc Thành Cự như vậy, xem như đã nắm chắc sẽ bỏ vào mũ của mình, không chạy thoát được
- Nếu như thuận tiện, cậu có thể..
nói thêm vài lời về tình hình của bên ngài Rhine không
Không nhất định phải là phương diện nghiên cứu, cái gì cũng được, thậm chí có thể nói chuyện với tôi một lát về những người của bọn họ
Mặc Thành Cự nóng lòng nói:

- Tôi đặc biệt thưởng thức bọn họ
Mặc Thành Cự rất thích nhân tài, càng chưa nói tới đoàn đội nghiên cứu “đại thần” trong ngành
- Được
Bạch Tiểu Thăng mỉm cười đáp ứng
Không sợ anh hưng phấn, chỉ sợ anh không quan tâm
Vừa tới, xem anh còn trốn được không..
Trong lòng Bạch Tiểu Thăng thầm nghĩ
Hai người trò chuyện mãi đến khi ba người Mặc Tử Nhạc, Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh trở về, đến khi lên đèn, mãi đến khi người giúp việc tới thông báo nửa giờ sau bữa tiệc bắt đầu, Mặc Thành Cự vẫn còn chưa trò chuyện đủ
Bạch Tiểu Thăng không chỉ nói về đám người Rhine, còn nói tới nội dung nghiên cứu của các trường y, trường dược trong các quốc gia
Những điều này, chỉ cần Bạch Tiểu Thăng có suy nghĩ, Hồng Liên lại có thể điều tra ra, in ở trong đầu anh
Cho dù những nội dung cơ mật đặc biệt không thể xuất hiện, nhưng cũng đủ làm cho Bạch Tiểu Thăng có vẻ kiến thức uyên bác, đọc sâu hiểu rộng
Mặc Thành Cự quả thật xem Bạch Tiểu Thăng là tri kỷ, nhiều lần vô thức gọi anh là "người anh em"
Bên cạnh, Mặc Tử Nhạc nghe thấy thì mặt tối sầm lại
Tại sao mình chỉ ra ngoài đi dạo có một vòng, quay lại bối phận của mình lại kém hơn Bạch Tiểu Thăng rồi..
Sau khi lại lôi kéo Bạch Tiểu Thăng trò chuyện hai mươi phút, Mặc Thành Cự mới có thể tự mình dẫn theo đám người Bạch Tiểu Thăng qua dự tiệc
Trên đường đi, Mặc Thành Cự vẫn vô cùng nhiệt tình nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Nhà họ Mặc chúng tôi là thế gia trung y, bữa tiệc gia đình ở đây không giống với nơi khác, đều dùng dược thiện, người anh em có thể từng nghe nói rồi, thậm chí đã có thể ăn qua, nhưng tôi bảo đảm cậu chưa từng ăn dược thiện nào giống như dược thiện ở nhà họ Mặc tôi
Nhà chúng tôi có rất nhiều loại, tác dụng cũng rất tốt
Một lúc nữa tôi sẽ nói cho cậu biết, cậu nên ăn nhiều những món này, tăng âm bổ dương..
Làm cho người ta hưởng thụ vô cùng, ha ha
Trong khi nói chuyện, Mặc Thành Cự còn vỗ mạnh vào vai của Bạch Tiểu Thăng, nháy mắt ra hiệu, bộ dạng là đàn ông thì đều hiểu cả
Ba người đi phía sau theo Mặc Tử Nhạc nghe vậy, đều lộ ra vẻ mặt khác thường
Trong lòng Mặc Tử Nhạc khó chịu chính là câu "người anh em" kia, âm thầm oán trách chú nhỏ nhà mình thật chẳng đáng tin cậy, tự nhiên kéo vai vế của hắn xuống
Lâm Vi Vi thì đỏ mặt vì câu "tăng âm bổ dương", bất đắc dĩ nhìn Mặc Thành Cự, thật sự cảm giác người chú của Mặc Tử Nhạc này quá cởi mở
Lôi Nghênh cảm thấy lời nói này quá trực tiếp, anh muốn nói thì lặng lẽ nói riêng với tôi cũng được, dù sao ở đây còn có con gái đấy..
Không bao lâu, anh ta lại chú ý nghe xem Mặc Thành Cự nói món nào có thể ăn nhiều..
Bạch Tiểu Thăng mỉm cười, vẻ mặt bình thản:

- Nếu ngài Thành Cự đã đề cử như thế, vậy một lúc nữa tôi cũng muốn nếm thử, dược thiện của nhà họ Mặc
Vào lúc đám người Bạch Tiểu Thăng đi tới bữa tiệc gia đình, ở trong góc khuất phòng bếp nhà họ Mặc, đầu bếp chịu trách nhiệm nấu ăn đang khẽ nói chuyện với Mặc Tử Quân
- Thiếu gia Tử Quân, phía bên chúng tôi sẽ làm như lời ngài nói, nhưng cho tới bây giờ chúng ta chưa từng làm qua nhiều dược thiện, trong đó có mấy món ăn có thể tương khắc, điều… điều này có phải thật sự là ý của ông cụ không vậy
Đầu bếp vẫn lo lắng hỏi Mặc Tử Quân
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bản thân thiếu gia này vừa thêm mấy món ăn, nguyên liệu trong đó tương khắc với thực đơn ban đầu
Mặc Tử Quân cười ha hả nói:

- Anh cứ yên tâm đi, đây cũng là ý của ông nội của tôi
Có thể là tiêu chuẩn để kiểm tra trí nhớ của đám trẻ chúng tôi, chúng tôi đều đã từng học qua các loại dược tính, nếu như ai không phân biệt ra được tính tương khắc trong đó, vậy xem như là tự mình xui xẻo
Dù sao những thứ này ăn vào cũng không chết người được, cùng lắm thì bụng dạ khó chịu mấy ngày, nóng mấy ngày mà thôi, tuyệt đối không đến mức bị chết
Người đầu bếp suy nghĩ một lát, chỉ đành phải gật đầu
Mặc Tử Quân nói cũng đúng, cái này quyết không đến mức làm người khác phải chết
- Nếu như vậy, tôi sẽ thu xếp dọn thức ăn theo ý của ngài
Đầu bếp nói
Mặc Tử Quân mỉm cười phất tay, ra hiệu cho anh ta đi làm
Người đầu bếp cũng xoay người rời đi
- Dược thiện của nhà họ Mặc đứng đầu Trung Quốc, người nhà họ Mặc từ nhỏ đã học tính tương sinh tương trong thuốc Đông y, không cần phải nếm thử mùi, chỉ cần nhìn, tự nhiên cũng biết cái gì có thể ăn với nhau, cái gì không thể ăn với nhau
Mặc Tử Quân cười lạnh lẩm bẩm:

- Nếu vậy, không phải là người nhà họ Mặc thì sao
Hoặc là người nhà họ Mặc, học y không tốt thì sao
Dược thiện nhà họ Mặc là chia bàn ra ăn, những người có vai vế, tuổi tác khác nhau thì ngồi bàn khác nhau, cho dù ông nội, chú bác có giỏi mấy đi nữa sợ là cũng không biết được
Những người còn lại đều ngang hàng, ai dám lắm lời, chỉ cần Mặc Tử Quân lừ mắt nhìn qua, nhất định sẽ không dám lên tiếng
- Hơn nữa, tôi đã xin phép ông nội, xem như được ngầm đồng ý, họ Bạch kia, tôi sẽ khiến anh “thành tựu trung y không hơn tôi”
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mặc Tử Nhạc, tôi xem cậu còn dám nói linh tinh nữa không
Mặc Thành Cự, ai bảo chú chê cười tôi
Mặc Tử Quân tức giận nói, nói xong cũng thấy vui vẻ
Sau đó, Mặc Tử Quân rời đi phòng bếp, chạy về phía chỗ bữa tiệc diễn ra
Kết quả, anh ta nhìn thấy đám người Bạch Tiểu Thăng ở phía xa
Mặc Tử Quân rất nhiệt tình mỉm cười, vẫy tay chào
Nhìn thấy anh ta, Mặc Thành Cự hình như nhớ ra điều gì, lôi kéo Bạch Tiểu Thăng ghé vào lỗ tai anh nói:

- Người cháu Mặc Tử Quân này của tôi lòng dạ hẹp hồi, các người xem như đã từng có chút mâu thuẫn với nó, nếu như trong lúc cậu ở nhà họ Mặc, nó có chỗ gì đắc tội..
- Tôi sẽ cố gắng không xung đột với anh ta
Bạch Tiểu Thăng mỉm cười và nói
Cho dù là nể mặt Mặc Thành Cự, anh cũng có thể nhường một bước
- Tôi không phải có ý này
Mặc Thành Cự trực tiếp lắc đầu, liếc nhìn Mặc Tử Quân phía xa, cũng vẫy tay đáp lại, trong miệng lại nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Nếu nó dám chọc giận cậu, cậu cứ thẳng tay mà chỉnh nó
Xảy ra chuyện gì cứ tính lên đầu tôi là được
Dưới sự dẫn đường của Mặc Thành Cự, đám người Bạch Tiểu Thăng đi vào một cái sân, ngay chính giữa sân là một tòa nhà lớn, bốn phía đều có cửa, lúc này bốn cửa đều được mở rộng ra
Ở bên trong bày ra ba cái bàn lớn
Bàn rất lớn, mỗi bàn đều có thể ngồi được hơn hai mươi người, lúc này các chỗ đều được ngồi gần hết
Trên đường đến đây, Mặc Thành Cự nói cho Bạch Tiểu Thăng biết tình hình trong các bữa tiệc gia đình của nhà họ Mặc
Bàn thứ nhất này, tất nhiên là ông cụ nhà họ Mặc - Mặc Hải Xuyên
Trước đây Mặc Thành Cự đã nói với Bạch Tiểu Thăng về tục danh của ông cụ
Cùng bàn với Mặc Hải Xuyên có mười sáu, mười bảy cụ già, nữ có nam có, trong đó có sáu bảy đôi vợ chồng, trẻ tuổi nhất trong bọn họ cũng gần tám mươi tuổi
Những người này đều là những cụ già cùng ông cụ nhà họ Mặc tranh đấu giành thiên hạ, cho dù là bây giờ cũng trấn giữ ở phòng khám nhà họ Mặc
Bạch Tiểu Thăng âm thầm xúc động, nếu đám người này đặt ở ảo mộng, đó chính là tồn tại giống như khách khanh
Bàn thứ hai là nhân vật đời thứ hai của nhà họ Mặc bây giờ, lấy Mặc Thành Phương, Mặc Thành Viên, Mặc Thành Quy làm chủ
Ngoài ra còn có hai người con gái của Mặc Hải Xuyên, ngoài ra chính là con cái của những cụ già khách khanh, bọn họ đều đi cả vợ chồng, tuổi tác cũng hơn năm mươi tuổi
Mặc Thành Phương - lão đại của nhà họ Mặc cũng đã hơn sáu mươi tuổi
- Theo thân phận, bối phận, ngài Thành Cự hẳn phải đi bàn thứ hai, vậy chúng tôi là tới bàn thứ ba đi
Tới lúc này, Bạch Tiểu Thăng lên tiếng xác nhận
Mặc Thành Cự trực tiếp trừng mắt với Bạch Tiểu Thăng, nói:

- Tôi sẽ không đi bàn thứ hai, ăn nặng nề như vậy có gì thú vị chứ
Hơn nữa, bọn họ bao nhiêu tuổi, một mình tôi trẻ trung hơn bốn mươi tuổi lại phong nhã hào hoa, xem náo nhiệt với bọn họ làm gì
Tôi với cậu đều đi qua bàn thứ ba
Mặc Thành Cự nói lời này làm cho Bạch Tiểu Thăng thấy buồn cười
Lâm Vi Vi phía sau bọn họ cũng liếc mắt nhìn Mặc Thành Cự với ánh mắt kỳ lạ
Cái từ “Phong nhã hào hoa” là sử dụng như thế sao
Hơn bốn mươi tuổi còn có thể "trẻ trung" được à
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trong lòng Mặc Thành Cự này, tuổi trẻ được phân chia thế nào vậy
Chẳng lẽ lấy đường tiêu chuẩn của anh ta, người nhỏ hơn anh ta đều xem như là "trẻ trung" sao


Lôi Nghênh cũng không nhịn được mà nhìn Mặc Thành Cự
Người này thật thú vị


Ngược lại vẻ mặt Mặc Tử Nhạc không thay đổi, vẫn bình tĩnh vô cùng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.