Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 519: Không biết làm người, vậy để ta dạy cho ngươi.




- Hắn là Bạch Tiểu Thăng, hắn nói hắn là bạn của Tương tổng
Tương Lộ liếc mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng sau đó nói với Tương Phi Phàm
- Lúc chúng ta trở về gặp hắn ở trên tàu tốc hành
- Bạn của cha ta
Tương Phi Phàm hừ lạnh một tiếng, hai mắt nheo lại, nhìn từ trên xuống dưới, xem kỹ Bạch Tiểu Thăng một phen
Bạch Tiểu Thăng mỉm cười, thản nhiên đáp lại
- Không sai
Nếu Tương Hâm Hà biết được, Bạch Tiểu Thăng nói là bạn của chính mình, nhất định sẽ cảm thấy thụ sủng nhược kinh (được yêu mà kính sợ)
Nên biết là vị này là hội trưởng đời thứ nhất liên minh sản nghiệp truyền thông Trung Kinh, người tâm phúc trong mắt hội trưởng, có thể khuấy nên phong vân Trung Kinh, nhân vật trong nháy mắt có thể khiến cho Doãn Gia, Trương Gia lật úp
Chân chính đại nhân vật
Bất quá rất đáng tiếc, Tương Phi Phàm lại không biết rõ điều đó
- Ngươi trái khẩu khí cũng không nhỏ
Ngươi đang làm gì, ta làm sao không nghe cha ta nói qua có nhân vật như ngươi a
Tương Phi Phàm cau mày, rít điếu thuốc, trực tiếp phun tới, rất không khách khí nói với Bạch Tiểu Thăng
Đây là một loại hành vi phi thường không lễ phép
Cũng đại biểu cho, Tương Phi Phàm căn bản không tin tưởng lời nói của Bạch Tiểu Thăng
Vừa rồi, trong lời nói của Tương Lộ liền lộ rõ là không tin
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tương Phi Phàm đồng dạng cũng không tin
Một người tuổi tác tương đương với mình, gặp mặt liền nói là bạn của cha mình
Thật sự là cùng cha hắn ngồi ngang hàng, người nào ra đường mà không có kẻ đón người đưa, ai sẽ không mang theo một người trợ lý
Với lại càng trẻ, phô trương lại càng lớn, ngay cả Tương Phi Phàm mình cũng như thế
Cái này gọi là thân phận
Người trước mắt này một mình đến đây, là một người trẻ tuổi gặp được trên tàu tốc hành, cũng xứng nói là bạn của cha mình sao
Nói không chừng chỉ bất quá ở đâu gặp qua một lần, liền tới cửa nhờ vả
Tương Phi Phàm rất khinh thường
Bạch Tiểu Thăng giơ tay phẩy phẩy khói thuốc, vẫn như cũ nở nụ cười, chỉ là nụ cười đang lạnh dần
Thái độ của đối phương, rất là đáng giận
- Có khả năng, cha ngươi không giới thiệu ta với ngươi, không sao cả, tối thiểu nhất, ông ta chắc chắn sẽ dạy cho ngươi một chuyện——

Bạch Tiểu Thăng có chút cười một tiếng
- Chuyện gì
Tương Phi Phàm hừ một tiếng
- Tôn trọng người khác
Còn có, mắt của ngươi không nên nhìn người thấp như vậy
Bạch Tiểu Thăng cười nói
- Ngươi mắng ta
Tương Phi Phàm ném tàn thuốc đi, tức giận nói
Bạch Tiểu Thăng chỉ cười cũng không nói lại
Một bộ dáng ta mắng ngươi thì đã sao nào
Tương Lộ ngạc nhiên nhìn Bạch Tiểu Thăng, nàng vạn lần không nghĩ tới, người đàn ông này đi theo đến đây, vừa gặp mặt liền mắng Tương Phi Phàm
Tương Phi Phàm là ai
Hắn là con trai của ông chủ nha
Bạch Tiểu Thăng mắng hắn là chó, vậy Tương Hâm Hà là cái gì
Đừng nói Bạch Tiểu Thăng chưa chắc là bạn của Tương Hâm Hà, coi như thật là như thế, mắng như vậy cũng quá đáng
Chuyện này sẽ không liên luỵ đến chúng ta chứ, dù sao cũng là do chúng ta đem hắn tới


Tương Lộ nhịn không được nuốt ngụm nước miếng, trong bụng đầy bất an
Đừng nhìn nàng cũng họ Tương, kì thực cùng Tương gia tám gậy tre cũng đánh không đến, điểm quan hệ đồng hương này tính là cái gì chứ
Vì để có sự phát triển tốt hơn, Tương Lộ cũng nghĩ lấy sắc dụ Tương Phi Phàm, đáng tiếc, người ta hiện tại cùng một cái nộn mô(*người mẫu trẻ tuổi ko có đi qua đào tạo bài bản) thân nhau, căn bản là không nhìn tới nàng
- Đồ khốn khiếp nhà ngươi, dám ở trên địa bàn của ta mà mắng ta
Ta thấy là ngươi muốn chết
Tương Phi Phàm một mặt dữ tợn, chạy tới chỗ Bạch Tiểu Thăng
Vị Tương thiếu này, bình thường ngoại trừ yêu thích tán gái, còn có tập thể hình, đương nhiên, cái này là vì mục đích phục vụ cho việc tán gái, đồng thời chơi vật lộn, chơi tán đả
Một đoạn thời gian trước, còn đánh một người phải nhập viện
Đương nhiên, hắn chỉ bồi thường một khoản tiền mà thôi, hắn cũng không quan tâm, đối phương nhìn thấy tiền như vậy, cũng phải nén giận
Như vậy càng để cho Tương Phi Phàm không kiêng nể gì cả
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trước mắt, hắn phải giáo huấn thật tốt cái bao cát đưa tới cửa này, tin tưởng nếu cha hắn biết được người này tới cửa mắng bọn hắn, tất nhiên cũng sẽ không để ý
Bạch Tiểu Thăng lạnh nhạt nhìn lại, hắn còn không sợ kẻ vai u thịt bắp như thế này
Bầu không khí lập tức ngưng trọng, có vài phần giương cung bạt kiếm
Một bên, Lỗ Nhiên lập tức luống cuống, tranh thủ thời gian ngăn Tương Phi Phàm lại, gấp giọng nói
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
- Tiểu Tương Tổng, cậu chớ xúc động, Bạch Tiểu Thăng hắn, hắn không phải ý tứ kia


- Hắn mắng ta, hắn không phải cái ý nào a

Tương Phi Phàm trừng mắt nhìn Lỗ Nhiên, gầm lên
- Lỗ Nhiên cậu là cái thằng ngốc, cậu là người của ai
Cậu phân biệt rõ ràng cho tôi, ai cho cậu việc làm, cho cậu bát cơm
Thứ ăn cây táo rào cây sung, cút sang một bên cho tôi
Tương Phi Phàm tát một cái, đẩy Lỗ Nhiên một cái lảo đảo, vừa vặn dẫm lên chân Tương Lộ, người sau ai nha một tiếng kêu đau, tức giận hai tay đẩy thật mạnh
Lỗ Nhiên vội vàng không kịp chuẩn bị, thân thể bị xô về phía trước, cái trán "Băng" một tiếng, đụng phải bức tường bên cạnh, lập tức tím xanh một mảnh
Lỗ Nhiên dưới chân lảo đảo, xém chút ngã chổng vó
- Mẹ nó, đáng đời
Tương Phi Phàm gắt một cái
Cha hắn nuông chiều tên họ Lỗ này, nhưng hắn thì không nuông chiều
Tương Lộ mắt thấy cái trán của Lỗ Nhiên bầm tím đến đáng sợ, có chút bất an, muốn đi qua nhìn một chút nhưng lại nghe thấy Tương Phi Phàm mắng, nàng lập tức do dự
Lỗ Nhiên nhìn thấy động tác của Tương Lộ, lắc lắc đầu, cười lớn

- Tôi không sao, tôi không sao
Tiểu Tương Tổng, Bạch Tiểu Thăng hắn, thật không phải cố ý, cậu, cậu


Một trận mê muội đánh tới, thân thể Lỗ Nhiên nghiêng một cái, thời điểm hắn muốn té ngược lại, thì bị người ta túm được, vững vàng giữ chặt
Bạch Tiểu Thăng một tay giữ chặt cánh tay của tên này, nhịn không được lắc đầu
Cái tên này thành bộ dạng như vậy rồi, lại còn nghĩ đến thay hắn giải thích
Đã coi chính mình là bạn bè
Bạch Tiểu Thăng mắt thấy vết bầm tím trên trán Lỗ Nhiên, sắc mặt trở nên rất khó coi
Người nếu như bị đụng đến choáng váng, hắn cũng không vui
- Tiểu tử, hôm nay ta không đánh chết ngươi đâu, ta chỉ dạy cho ngươi một cái đạo lý đối nhân xử thế
Không phải là ai ngươi cũng có thể trêu chọc được
Tương Phi Phàm đằng đằng sát khí, siết chặt quả đấm, nhào tới
Bạch Tiểu Thăng chuyển hướng nhìn hắn, ánh mắt âm lãnh vô cùng
Khu làm việc của Tử Vũ Tân Khoa
Một số nhân viên, đang vùi đầu làm việc, bỗng nhiên nghe thấy từng đợt tiếng kêu thảm thiết truyền đến, thanh âm dọa người
- Đây là âm thanh gì a
Có người nghiêng tai lắng nghe
- Tiếng tru thật là thê thảm, giống như cha mẹ chết ấy, ai vậy, không có tố chất như thế
Có người không kiên nhẫn nói
- Cậu chớ nói mò, tôi đâu có nghe được


Ủa
Động tĩnh này giống như ở tầng chúng ta nha
- Không phải đâu
- Tôi nghe cũng giống
Bọn họ đang bàn tán thì có người cuống quít chạy vào, thần sắc vô cùng kinh hoàng

- Tiểu Tương Tổng bị người ta đánh ở bên ngoài hành lang đấy
Chỉ một câu nói đã làm cho tất cả mọi người trong phòng nghẹn họng nhìn trân trối, ai nấy đều là vẻ mặt không thể tin nhìn kẻ chạy tới truyền đạt tin tức
Tiểu Tương Tổng, Tương Phi Phàm tại trong hành lang, bị người ta đánh
Nơi này là công ty nhà của hắn
Ai sao mà to gan như vậy, tới cửa đánh hắn


- Nhanh, đi nhìn một cái
Có người nhịn không được nói
Những người khác cũng nhao nhao đứng dậy
Những người này không có kinh sợ, không có oán giận, mặc dù mỗi người cũng đè nén tình cảm của mình, nhưng là sâu trong ánh mắt của họ, rõ ràng có chút vui mừng
Tương Phi Phàm bị đánh thành cái bộ dạng này, cũng xem là khá


Bên trong hành lang
Tương Lộ hoảng sợ trừng lớn mắt, Lỗ Nhiên cũng thấy choáng
Bạch Tiểu Thăng vẫn khoan thai, đánh cho Tương Phi Phàm tê người
Tương Phi Phàm so với Bạch Tiểu Thăng khỏe mạnh hơn nhiều, lại bị đánh cho chạy trối chết, tiếng kêu rên liên hồi
Nhìn thật quá đáng thương
Bên ngoài vây quanh một vòng người
- Dừng tay
Bỗng nhiên, một tiếng gầm thét tức giận truyền tới
Đám người nhanh chóng tách ra, một người trung niên trợn muốn rách cả mí mắt, nhanh chân đi đến.:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.