" Cút xéo, làm cái đéo gì chúng mày, không phải tới để trộm đồ chứ
Cút ngay không tao cho người bắt lại bây giờ
Một vị quản sự của Nhà khách phim trường, nghe nói cũng là một vị huynh đệ của Kỳ Liên Bảo, nhìn ba người Bao Tiểu Tam một cái liền nghi ngờ, không đợi bọn họ nói hết đã chỉ thẳng tay ra cửa:
Ba người cuống cuồng bỏ chạy
" Cái gì
Bọn mày kiếm việc làm à
Chúng mày ở đâu tới
Tới làm cái gì
Lai lịch bất minh ai mà dám dùng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cơm nước ở đây làm cho mấy nghìn người đấy, có chút sơ xảy thôi thì ai chịu
Bộ phận ẩm thực nhà khách, cái sân sau còn rộng hơn cả nhà khách nhiều, quản lý nơi này nghe nói là em vợ của Tông Bằng Trình, hắn ngồi trên ghế tựa chẳng buồn đứng lên, từ chối thẳng thừng
Cừu Địch còn định nói, thằng em vợ rống một tiếng, hai con chó béc-giê trợ uy, ba anh em sợ chạy té đái
Nhà bếp, ba người lại đi tìm anh vợ của ông chủ Tông, Cảnh Bảo Lỗi và Cừu Địch có kinh nghiệm rồi, khom người giải thích, chúng tôi lai lịch rõ lắm, sinh viên đại học thất nghiệp, trôi dạt tới đây, muốn kiếm việc làm, gom tiền về nhà
Đúng rồi, chúng tôi còn làm diễn viên quần chúng ở phim trường, quen biết Hách Lai Vận, vì không còn việc để làm ở phim trường, cho nên mới tới đây làm việc
Ông anh vợ của ông chủ suy ngẫm nửa ngày trời, câu trả lời vẫn là:" Cút
Thế đấy, nghèo thì cái mạng cũng hèn, không ai coi anh là cái gì hết, đoán chừng ở nơi này đám thổ hào nhỏ nhìn thấy nhiều người không may rồi, khi đi còn nhắc bọn họ: Nghèo khổ quá không chịu được thì ra ngoài rẽ phải tìm chính phủ
Hai ngày sau, ba người Cừu Địch cứ vậy lượn lờ trên đường phố trấn Truân Binh, hai nhà khách, một nhà hàng chuyên làm cơm hộp, rồi cả đội xe, đều dùng câu "cút xéo" đối phó với bọn họ, căn bản không thèm nghe họ nói gì, chẳng buồn cân nhắc tới một giây
Người nơi này nói chuyện rất thẳng thắn, được là được, không được là cút, căn bản không có chuyện vòng vo hay thương lượng gì hết
Đàng hoàng xin vào làm việc không xong, phải nghĩ cách khác
Bao Tiểu Tam đề nghỉ, không được thì trộm
Cừu Địch và Cảnh Bảo Lỗi lườm hắn chẳng buồn trả lời, muốn lẻn vào ấy à, khỏi phải nghĩ tới, sân sau nuôi bốn con chó chăn cừu, bọn chó này còn ác hơn cả người, thấy người lạ là sủa, căn bản không ai dám tới gần bọn chúng hết
Muốn vào trong nhà khách ở kiếm cơ hội, cũng không thể nào, đã xuất hiện với thân phận cùng khổ rồi, giờ sống trong gian phòng mấy trăm đồng, không phải là muốn chết à
Bọn họ cứ thế lang thang trên đường, ngày ngày nhìn bức tường hậu viện nhà khách, chỉ cách đúng một bức tường thôi mà chẳng khác gì lạch trời không thể vượt qua, ba người bọn họ đã vắt nát óc rồi mà vẫn vô kế khả thi
Cứ thế thất thểu lang thang đi trên đường, Cừu Địch dừng lại nhìn cái nhà khách nát chỉ cao mấy tầng, so với những tòa nhà chọc trời ở Bắc Kinh chẳng khác gì cái chuồng lợn, cực kỳ không cam lòng, anh đây ở thủ đô kiếm sống như cá gặp nước, vậy mà lại bị đâm đầu vào tường ở nơi chó ăn đá gà ăn sỏi này
" Không còn cách nào khác
Bao Tiểu Tam tuyên bố không dày vò đầu óc mình nữa:
" Thằng em vợ kia nhắc nhở chúng ta rồi đấy, làm cơm cho mấy nghìn người, đúng là chuyện lớn, chắc chắn phải dùng người tin tưởng được, đó chắc chắn là vụ làm ăn lớn nhất của nhà khác, không qua loa được
Cừu Địch lẩm bẩm:
" Chắc chắn là thế rồi, chuyện kiếm tiền mà, ai mà không lo cho được ..
Theo như tôi quan sát, phàm là người làm công ở đây đều là cư dân đương địa
Cảnh Bảo Lỗi chỉ ra:
" Nói thế cũng bằng không nói, làm như tao không biết ấy
Bao Tiểu Tam khịt mũi:
" Đừng cãi nhau nữa, để sức mà suy nghĩ ..
Này, các cậu nói xem, liệu có thể nghĩ cách để công nhân ở nơi này thiếu đi vài người, sau đó có thêm vị trí trống không
Cừu Địch nói:
" Chiêu này dùng ở Bắc Kinh còn được, chứ dùng ở đây thế nào, người ta vẫn tuyển người đương địa thôi
Bao Tiểu Tam biết đó là trò thường dùng của Cừu Địch, y cướp chuyện giao hàng bằng trò này, chặn đường mấy người giao hàng, sau đó ấn xuống đánh một trận, uy hiếp vài câu, thế là công ty giao hàng đột nhiên bị mất đi cả khu lớn:
" Đám lười ở đây không làm công việc đó đâu
Cừu Địch hất hàm, xa xa nhìn tới, trong cái sân làm cơm hộp ba người đang vác từng bao tải gạo xuống xe, chưa nói cái khác chỉ riêng lượng rỡ hàng mỗi ngày cũng đã khá nhiều:
" Đánh thế quái nào được
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bao Tiểu Tam vẫn phủ quyết, thằng nào thằng nấy lưng hùm vai gấu, trông như con lừa to vậy, đừng nói là phải xử mấy thằng, ba người bọn họ xử một thằng còn khó:
" Đừng đấu sức, phải đấu trí ấy ..
Mày nói xem, sinh viên Bắc Đại như vậy lại ngốc hơn bọn nó được à
À ..
Hay là chúng ta dùng tuyệt chiêu đó đi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cừu Địch vận dụng đầu óc một cái là chẳng có chuyện gì hay ho:
Bao Tiểu Tam suy nghĩ một lúc rồi nụ cười bắt đầu méo mó, nhìn là biết hai thằng này thông đồng với nhau làm chuyện xấu không ít rồi
Cảnh Bảo Lỗi không yên tâm, truy hỏi:
"Này các cậu định làm trò gì thế
Bao Tiểu Tam cười khùng khục:
"Khi đó bọn tao cướp chuyện làm ăn ở Trung Quan Thôn, bọn tao mời cơm mấy thằng giao hàng cho Thân Thông, nhờ bọn họ chiếu cố
Thế là mấy thằng đó tiêu chảy liền mấy ngày, chuyện làm ăn liền thuộc về bọn tao
Cảnh Bảo Lỗi cảm thấy miệng khó nuốt, vẫn biết Bao Tiểu Tam là thứ không ra gì, không ngờ Cừu Địch trông cái mặt rất đàng hoàng cũng cá mè một lứa, không được, cách này không thể dùng:" Chiêu này cũng chỉ có thể dùng ở Bắc Kinh thôi, mời người ta ăn cơm, người ta ăn vào có vấn đề, không phải diệt các cậu à
Ở cái nơi mù pháp luật này, giở trò lưu manh ở ở nơi này không phải tự chuốc lấy cái chết sao
" Đúng, không dùng được, ở Bắc Kinh thằng nào liều hơn thì sống, ở đây liều hơn chỉ có chết
Bao Tiểu Tam tỉnh ngộ, phủ định đề nghị của Cừu Địch, mắng:" Tao bảo mày rồi trò ở Bắc Kinh không dùng được ở đây đâu
Cừu Địch trợn mắt mắng:
"Mày chỉ khôn hơn được Nhục Đôn một chút, tao có ngu thế không
Đi nào, theo tao đi tìm Mông y, kiếm một chút thuốc đặc sản địa phương, tao không tin chiêu này không được, cho cả đám cuốn xéo luôn
Cảnh Bảo Lỗi lờ mờ hiểu thêm con người Cừu Địch rồi, bình thường y chẳng hơn ai, nhưng khi người khác gặp khó khăn thì nản chí, tên này có vẻ càng gặp khó thì càng vùng vẫy mạnh.