Đi vào vài bước, Hoa Lan nhẹ giọng nhắc nhở: “Phu nhân đang rất tức giận, ngài nên thuận theo một chút.” Ngôn Thập An cười cười: “Ta khi nào không thuận theo qua.” Một câu lời nói thật khiến Hoa Lan cô cô không thể nói thêm gì, đưa hắn đến nơi rồi vẫy tay bảo những người khác lui xuống, nàng lưu lại canh giữ bên trong cửa viện
Ngôn Thập An nhìn thấy vẫn là bóng lưng quen thuộc đó, mặc một thân áo đen qùy trên bồ đoàn, gầy yếu, thẳng tắp, mang theo sự lạnh nhạt cứng rắn tránh xa người ngàn dặm
Qùy bên cạnh hắn, chính là Hòe Hoa cô cô đã đi theo hắn rất lâu, xem ra lúc này hẳn là còn chưa bị phạt
“Mẫu thân.” Giọng khàn khàn vang lên: “Qùy xuống.” Không có bồ đoàn, Ngôn Thập An trực tiếp qùy xuống đất: “Ngài bảo trọng thân thể.”
“Hôm nay ngươi chỉ qùy hai canh giờ, sáu canh giờ còn lại ngươi hãy ở đây bổ sung đi.”
“Mẫu thân thứ tội, trong nhà còn rất nhiều chuyện cần phải xử lý.”
Sự im lặng lan tràn trong phòng, một lát sau, phụ nhân đứng dậy xoay người lại
Nàng hẳn là đã lâu không cười, cả khuôn mặt đều căng thẳng, mi tâm nhíu chặt, dường như đối với mọi thứ xung quanh đều không vừa lòng, nhưng ngũ quan lại vô cùng đẹp, có thể đoán được khi còn trẻ nàng là một mỹ nhân có khuôn mặt như tranh vẽ
“Thời gian trôi qua lâu, những lời giáo huấn kia đều đã quên hết rồi sao?” Ngôn Thập An ngẩng đầu nhìn về phía người vừa quen thuộc lại vừa xa lạ kia: “Mẫu thân, ngài bao lâu chưa nhìn thấy gương mặt này của ta?” Phụ nhân không hiểu ý lời này của hắn, ánh mắt càng thêm nghiêm khắc
“Năm đó ngài dọa sợ là một hài tử bảy tuổi, hắn sợ những người bên cạnh đều đã c.h.ế.t, sợ ngài sinh khí, chỉ có thể mặc cho ngài nắm giữ.” Ngôn Thập An đứng dậy, cúi đầu nhìn mẫu thân: “Ngài hãy nhìn lại, ta bây giờ đã lớn hơn ngài mười phần, hiện tại ngài có ở ngay trước mặt ta mà đồ sát tất cả mọi người, thì đã sao
Đồ sát hết rồi, ngài không thể lại cho một nhóm người khác cho ta dùng sao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nếu ngài vẫn không hài lòng về ta, cứ tiếp tục đồ sát đi, nếu ngài không cần đến ta, quyết định tự mình đi tranh vị trí kia, vậy ngay cả ta cùng nhau đồ sát, ngài xem ta có thể nháy mắt một cái hay không.”
“Kế An!”
“Nhi tử đây, xin mời ngài nói.” Sắc mặt phụ nhân đã không thể dùng từ khó coi để hình dung, cả người đều mang theo khí thế mưa gió nổi lên: “Là nàng xúi giục ngươi
Ta không nên lưu nàng lại!”
Ngôn Thập An cười: “Tại sao ngài lại nghĩ, người do một tay ngài dạy dỗ lại có thể tùy tiện bị một người quen biết chưa đầy mấy tháng chi phối
Nếu ta tâm chí không kiên định đến vậy, vậy rốt cuộc là do bản tính của ta không chịu nổi, hay là do ngài, những năm này dạy bảo thất bại?”
Chương 58: Lấy m.á.u cầm m.á.u
Phụ nhân "a" cười một tiếng, vươn tay
Hòe Hoa vội vàng đứng dậy tiến lên đỡ nàng qua một bên ngồi xuống
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Lúc tuổi còn trẻ trải qua tranh đấu trong cung, đằng sau nhiều năm đi sát bên vách núi, chút thủ đoạn nhỏ của ngươi mà còn muốn giấu diếm được ta sao
Lấy cách chọc giận ta để nói cho ta biết ta sai rồi, thà rằng mạo hiểm việc người bên cạnh c.h.ế.t hết cũng muốn bảo trụ nàng.” Phụ nhân nhìn về phía hắn: “Coi trọng nàng?”
“Ta không có tư cách.” Ngôn Thập An ngồi xuống đối diện nàng, cả người căng thẳng khí thế không hề giảm sút nửa phần: “Một con rối bị nàng giật dây trong tay, nếu may mắn đại nghiệp thành công, ngày ngày còn sống cũng chẳng qua là sống để minh chứng thế nào là thân bất do kỷ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nếu giữa chừng nạp m.ạ.n.g, càng không cần kéo một người vô tội tiến vào ván cờ sinh tử này.”
“Ngươi đây là đang oán ta?”
“Không dám, nhưng là nếu trước khi sinh ta hỏi ta một câu, ta thà rằng chưa từng giáng sinh.” Ngôn Thập An chỉ coi không thấy được sắc mặt đột biến của mẫu thân, mười ngón đan xen đặt trên đùi, trông như buông lỏng, lại như căng cứng: “Sống đến hai mươi tuổi, ta không biết mình thích ăn cái gì, thích uống cái gì, không biết vui vẻ là một loại tâm tình gì, không biết say rượu là tư vị ra sao
Chưa từng trải nghiệm qua được người che chở là cảm giác gì, chưa từng tùy ý qua, chưa từng..
Cảm thụ qua phụ mẫu yêu thương.” Ngôn Thập An rũ mắt nhìn mười ngón đan xen tụ lại trong lòng bàn tay mình, nâng lên cho người đối diện nhìn: “Ta không có gì cả, ngay cả con người ta đây, đều giống như hư vô, nói không có, thì liền không có.”
Phụ nhân mím chặt miệng, nắm chặt lấy lan can ghế, kiên nhẫn đến cực điểm
“Bất quá ngài nói ta đang bảo vệ nàng, ta đúng là vậy.” Ngôn Thập An dường như hôm nay muốn nói hết tất cả, tiếp tục nói: “Dù sao với tính tình của ngài, một khi đã nghi ngờ một người, là sẽ không lưu tính m.ạ.n.g người đó.”
“Nếu đã biết, ngươi còn muốn bảo vệ nàng?” Ngôn Thập An lặng yên, ngữ khí không hề chập chùng: “Phải, ta muốn bảo vệ nàng.”
Phụ nhân lấy ra chủy thủ đặt trên cổ tay: “Ta nếu không đồng ý thì sao?”
Ngôn Thập An vỗ lan can cười đến nghiêng ngả, giống như điên cuồng: “Mẫu thân, thủ đoạn của ngài mười năm như một, hoàn toàn không có tiến bộ!”
Phụ nhân bất vi sở động: “Hữu dụng thì tiện.”
“Có phải không?” Ngôn Thập An nhanh chóng từ trong giày rút ra một thanh chủy thủ, đối với cánh tay mình là vạch một cái, m.á.u tươi phun ra ngoài
“Vậy ta liền cùng ngài c.h.ế.t cùng nhau là được.”
“Ngươi, ngươi thà rằng tự thương h.ạ.i, cũng không muốn, lại nghe lời ta...” Phụ nhân kinh ngạc nhìn hắn, giống như đang nhìn một người xa lạ, cái hài tử vừa nhìn thấy nàng đổ m.á.u liền khóc lớn kia, bây giờ tình nguyện chính mình đổ m.á.u, cũng không muốn lại nghe lời nàng
Hòe Hoa vội vàng chạy lên muốn xử lý vết thương cho công tử, Ngôn Thập An đẩy nàng ra, dường như cảm giác không thấy đau đớn vậy, cười đem cánh tay đẫm m.á.u đưa ra cho nàng nhìn: “Năm đó ngài rạch làm b.ị
thương cánh tay, chỉ cần ngài chạy chữa, ngài nói gì ta cũng đáp ứng ngài
Hiện tại ta đem chính mình rạch bỏ ra, ngài để ý lại là ta thà rằng tự thương h.ạ.i cũng không còn nghe lời của ngài
Mẫu thân, ngài đối với phụ thân tình thâm ý trọng, thế nhưng là đối với ta, ngài thật h.u.n.g á.c tâm.” Kéo miếng vải mềm trong tay Hòe Hoa cô cô tùy ý quấn lên vết thương, Ngôn Thập An đứng dậy đi tới cửa, quay lưng về phía nàng nói: “Ngài không có khả năng động đến nàng, Thất sư huynh của nàng là Thành Nhị công tử Thành Đồng Dụ cực kỳ nổi tiếng trong giới văn nhân, Ngũ sư huynh là quận thái thú Yến Tây Bỏ Cảnh, nàng còn có rất nhiều sư huynh như thế, ngay cả vú già bên cạnh nàng cũng là hạng người thân thủ cao cường
Mà bản thân nàng, tâm tư chi linh lung kín đáo ta suốt đời ít thấy
Có nàng tương trợ, khả năng ta thành sự có thể lớn hơn rất nhiều
Ngài cho dù không thích, vì đại nghiệp, vì nợ m.á.u của phụ thân cũng nhịn một chút đi.”
Phụ nhân đi tới cửa, vịn cửa gỗ nhìn xem hắn nhanh chân rời đi muốn gọi hắn lại, nhưng giống như là có người khiến nàng đ.ộ.c câm, vô luận là “Kế An”, hay là “Thập An”, nàng đều không kêu được
Giữa bọn họ xa lạ đến không giống mẹ con, giống như những kẻ thù muốn khiến đối phương không dễ chịu.