Tích Hoa Chỉ

Chương 77: Chương 77




Lên xe ngựa, Hoa Lan vịn chủ tử tựa vào người mình để nàng cảm thấy dễ chịu hơn một chút
Trầm mặc nửa ngày, phu nhân thấp giọng nói: “Là ta già rồi sao
Thậm chí ngay cả một tiểu cô nương cũng không cầm được.”
Hoa Lan nhẹ giọng khuyên nhủ: “Không phải do ngài, là bởi vì Thời cô nương đây
Những tiểu thư thế gia khác để ý những điều nàng hoàn toàn không thèm để ý, đối với công tử cũng không có ý gì khác, hoàn toàn không sợ đắc tội ngài, cho nên ngài mới không làm gì được nàng
Nếu đổi thành người khác, nhất định là không chịu nổi rồi.”
Là như vậy sao
Thế nhưng là: “Không thể để nàng ở lại đây, nàng đối với Thập An ảnh hưởng quá lớn.”
“Phu nhân, ngài cứ mặc kệ đi.” Hoa Lan nhịn không được thay công tử biện hộ: “Nô tỳ xin nói một lời đi quá giới hạn, nhiều năm như vậy, nô tỳ lần đầu tiên nhìn thấy công tử cười một cách khoan khoái như thế
Ngài cứ xem như là thương hắn một lần, nếu hắn thật sự vì Thời cô nương mà không tiến bộ, không chuyên tâm vào việc học hành, thì ngài làm gì hắn cũng sẽ không vì vậy mà hận ngài
Nhưng ngài xem, hắn đâu có chậm trễ việc riêng của mình, ngay cả kỳ thi mùa Thu đều đã đi, hắn không hề có nửa điểm lười biếng nào!”
Phu nhân ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm nàng: “Ngay cả ngươi cũng đứng về phía nàng
Ngươi cũng cảm thấy nàng nói đúng
Ta không quản lý hắn sao
Không nên để hắn đi trên con đường đúng đắn sao?”
“Phu nhân...”
“Không cần phải nói!” Phu nhân dựa vào buồng xe nhắm mắt lại, không nghe không nhìn, không muốn suy nghĩ
Nàng không có sai
Nàng vì sao lại có sai
Nếu không có nàng phí hết tâm tư, nếu không có nàng trông nom mọi chuyện, Kế An nào có được ngày hôm nay
Hoa Lan lặng lẽ thở dài trong lòng, bất đắc dĩ nhưng cũng không còn cách nào
Đã nhiều năm như vậy, chủ tử càng ngày càng cố chấp, kiên định cho rằng mọi quyết định của mình đều là đúng, công tử nhất định phải nghe theo sự sắp xếp của nàng mới được
Ban đầu nàng cứ tưởng cú giáng mạnh mẽ này của Thời cô nương sẽ khiến chủ tử có chút xúc động, đáng tiếc, không đạt được hiệu quả
Đến khi công tử từ Cống Viện đi ra biết được chuyện này, không biết sẽ thế nào, mà thân thể của chủ tử lại một ngày một yếu hơn, cứ tiếp tục như thế, thật không biết còn chống đỡ được bao lâu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đắp tấm đệm nhỏ lên người phu nhân, Hoa Lan lại một lần nữa thở dài trong lòng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bên kia, Thời Bất Ngu nằm trên giường hầm hừ nói chuyện với A Cô
“Làm gì có người như vậy, chuyện mẹ con giữa họ, lại còn tìm đến một người không hề liên quan như ta để gây chuyện xúi quẩy
Nếu đổi thành một người tính tình yếu đuối, nàng ta muốn đuổi đi hay muốn giết đây
Nàng cứ muốn Ngôn Thập An phải như một con rối để nàng sắp đặt mọi chuyện sao?”
Vạn Hà trải giường xong, nằm xuống nói chuyện với cô nương: “Lúc ở nhà mẹ đẻ, nàng là quý nữ vọng tộc, khi tiến vào cung lại là một cung phi được hoàng thượng sủng ái, có địa vị
Sau khi xảy ra chuyện, nàng đã thể hiện mình là người có can đảm, có mưu trí
Về sau, nàng lại coi sự xuất sắc của Ngôn công tử là công lao dạy dỗ của chính mình, dần dần tự đề cao bản thân, cho rằng lời nói và hành động của mình đều là đúng, những người bên cạnh nhất định phải nghe lời nàng, nhất là Ngôn công tử thì không thể không nghe
Cứ thế lâu dần, liền thành ra như vậy.”
Thời Bất Ngu lật người nằm bò ra mép giường: “Ngôn Thập An làm hoàng đế rồi cũng phải nghe nàng sao?”
Vạn Hà cười: “Đã quen thao túng rồi, e rằng khó mà thay đổi.”
“Ngôn Thập An sẽ không cam lòng bị thao túng, đến lúc đó liền là cuộc chiến giữa thái hậu và hoàng đế
Chuyện như vậy trong lịch sử cũng không hiếm thấy.”
“Hôm nay cô nương đã nói rất nhiều lời vì Ngôn công tử.”
Thời Bất Ngu úp sấp trên cánh tay: “Lúc đó ta thật ra muốn nhường nàng, trước đó nghe về chuyện của nàng, ta cảm thấy nàng rất phi thường
Cho nên dù nàng hướng về phía ta với thái độ hưng sư vấn tội, biết rõ ta cùng Ngôn Thập An chỉ là giao dịch mà vẫn muốn đuổi ta đi, ta đều đại nhân đại lượng không so đo với nàng
Có thể về sau ta lại nghe nàng quá hà khắc với Ngôn Thập An, dù là mẹ con cũng không nên như vậy
Ngôn Thập An người này, kỳ thật rất ngoan.”
Thời Bất Ngu đổi tư thế nhìn về phía A Cô: “Ngẫu nhiên ta sẽ so sánh bản thân ta với hắn, ta đều cảm thấy hắn quá ngoan, còn ta thì quá xấu xa rồi
Có đôi khi ta thậm chí còn nghĩ, Bạch Hồ Tử mang ta đi nhiều nơi như vậy, sao lại không đi Bạch Thủy Huyện nhỉ
Nếu lúc nhỏ đã quen biết hắn, ta nhất định sẽ mang hắn chạy thật xa, giống như Phạm Tham Gia vậy, chạy đến nơi mà người nhà của bọn họ cũng không tìm thấy
Sau đó lại tìm Bạch Hồ Tử, tìm A huynh của ta và họ để cho hắn chỗ dựa
Ta nhất định sẽ cùng hắn đánh bóng chuyền ngựa, chuẩn bị cho hắn rất nhiều gậy, rất nhiều bóng, còn nuôi cho hắn con ngựa tốt nhất, để khi hắn lớn lên nhắc đến polo thì là vui vẻ, chứ không phải tiếc nuối.”
Thời Bất Ngu cười cười: “Nhưng có đôi khi lại cảm thấy, lúc hắn còn nhỏ may mắn không quen biết ta, nếu không thì làm sao có thể học tốt như vậy.”
Vạn Hà vươn người dài cánh tay ra xoa xoa đầu cô nương, hài tử nhà nàng là hài tử tốt nhất trên đời này
Chương 67: Đón người về nhà
Sự việc thoáng qua một cái, Thời Bất Ngu liền không để trong lòng nữa, thế nhưng rõ ràng là những người khác vẫn còn nhớ mãi
Vạn Hà đã nâng cao cảnh giác, mỗi món đồ đưa cho cô nương đều phải qua tay nàng kiểm tra, còn dặn dò Dụ Lương chú ý thêm
Nói là cảm kích Thời cô nương đã đứng về phía công tử, hôm sau trời vừa sáng đã đưa tới một cái giò heo lớn, cùng đủ loại món ăn tươi mới, lá rau xanh bên trên vẫn còn dính hạt sương
Ngay cả La Thanh, người thường ngày không bén mảng đến bên này, hôm nay cũng đã tới cửa
Hắn không có tư cách thay mặt chủ tử nói gì, chỉ là nói gần nói xa đều lộ ra lòng biết ơn
Còn có vị đầu bếp nữ được Ngôn Thập An gọi là bà bà, đã nấu một chén lớn cá con tươi ngon đưa tới
Vạn Hà tiễn người ra cửa, quay trở lại thấy cô nương ôm bát ăn đến vui mừng liền cười: “Là vì ăn ngon mà vui, hay là vì Ngôn công tử mà vui?”
Thời Bất Ngu nghĩ nghĩ: “Đáng lẽ là phải vì hắn vui, có thể lúc này hẳn là vì mấy con cá con này ăn ngon quá.”
“Biết rồi, A Cô quay đầu liền đi cùng lão tỷ tỷ học.”
Thời Bất Ngu cười hắc hắc, A Cô học được rồi, sau này cho dù rời khỏi Ngôn gia cũng có cái để ăn
“Lấy nhỏ thấy lớn, Ngôn Thập An có thể đối xử tốt với thuộc hạ, tương lai cũng có thể đối xử tốt với người khác.”
Vạn Hà gật gật đầu: “Không cần là người qua sông đoạn cầu là tốt rồi.”
“Nếu hắn dám hủy cầu của ta, ta liền đoạn dòng chảy của hắn, để hắn chết khát ở đó.”
Thời Bất Ngu ăn đầy miệng cá con, dùng sức nhấm nháp, tự cho là hung ác, nhưng trong mắt Vạn Hà, bộ dáng phồng má đó rõ ràng như một con sóc nhỏ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thời Bất Ngu giữ lời hứa, vào ngày Ngôn Thập An thi xong, nàng được Dụ Lương và Vạn Hà che chở, chen vào trong đám đông hướng về phía cổng Cống Viện nhìn
Chiếc áo đỏ rực rỡ kia quá đỗi dễ thấy, Ngôn Thập An vừa ra tới liền thấy nàng, vô thức nở nụ cười, bước nhanh chạy đến trước mặt nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.