“Ta đón ngươi ổn chứ?” Thời Bất Ngu vẻ mặt đắc ý: “Ta liền biết hôm nay người khẳng định đông, ăn mặc dễ thấy một chút, liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy.”
“Rất ổn.” Ngôn Thập An nhìn nàng hôm nay ngay cả chiếc áo choàng cổ tròn quen thuộc cũng thay, một thân hồng sam váy nổi bật lên khí sắc hồng nhuận, có thể thấy rõ ràng khoảng thời gian này đã được A Cô nuôi dưỡng rất tốt
“Đi, về nhà trước đã.” Thời Bất Ngu nắm tay hắn len lỏi ra khỏi đám đông, nâng tay lên ra hiệu cho Nói Thì: “Chắc là mấy hôm nay ngươi đã mệt mỏi rã rời chân rồi, gọi xe ngựa đến.”
Về nhà thì đúng, còn rã rời chân thì không, Ngôn Thập An thầm nghĩ
Thế nhưng nụ cười trêи mặt hắn vẫn không giấu được
Thời Bất Ngu bảo làm gì thì làm đó, chỉ là khi nhìn thấy nàng leo lên ngựa thì nụ cười ấy chợt khựng lại: hắn ngồi xe ngựa còn nàng cưỡi ngựa, chuyện này có phải có hơi kỳ lạ không
Vạn Hà Lặc cưỡi ngựa đi chậm lại một chút, quay đầu đi cố nhịn xuống tiếng cười
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nói Thì ngồi ở trêи khung xe đánh xe, lại là tránh cũng tránh không khỏi, chỉ đành mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, xem như bản thân bị mù điếc, ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ nhiều, sợ rằng sẽ bật cười
Công tử nhà hắn, còn chưa từng bị đối đãi như thế này bao giờ ha ha ha ha ha ha
Ngôn Thập An quyết định tự cứu: “Chân ta không mềm, không bằng để ta cưỡi ngựa?”
“Ta mặc dù chưa từng tham gia kỳ thi Mùa Thu, nhưng cũng đã nghe nói sự gian nan của Cửu Thiên Thất Dạ, không cần cảm thấy mất mặt, ngươi xem xung quanh bao nhiêu là xe ngựa, đều là đến đón người.” Thời Bất Ngu không để ý: “Người khác có, ngươi cũng phải có.”
Người khác có, hắn cũng phải có, đây là lần thứ hai nàng nói câu này, đồng thời cũng đang làm như vậy
Ngôn Thập An đột nhiên cảm thấy, ngồi xe ngựa cứ ngồi xe ngựa đi, được người khác chăm sóc như chuyện đương nhiên này, cảm giác thật sự rất tốt
Ngồi đi ra một đoạn, Ngôn Thập An tựa vào cửa trò chuyện cùng nàng: “Mấy ngày nay đều tốt chứ?”
“Ta rất tốt.” Thời Bất Ngu đảo mắt một vòng, chỉ là vị người khí thế hùng hổ kéo đến kia, rồi thất bại tan tác mà quay về, có lẽ là không được tốt cho lắm
Tuy nhiên chuyện đó chẳng liên quan gì đến nàng, cũng đâu phải nàng tìm đến tận cửa để bắt nạt người ta, nàng chỉ là kẻ bị bắt nạt, chỉ là chưa bị bắt nạt được mà thôi
Thời Bất Ngu lẽ thẳng khí hùng, thấy cửa hàng bánh ngọt liền thúc ngựa chạy qua
Ngôn Thập An không nghĩ nhiều, chỉ bảo Nói Thì dừng lại chờ một lát
Mấy ngày nay xác thực vất vả, không chỉ là ăn không ngon ngủ không yên, ở không thoải mái, ba trận khảo thí cũng khiến tâm lực cùng thể lực của hắn đều thấy đáy, lúc này bị xe ngựa lắc lư lắc lư đã có chút mệt mỏi muốn ngủ
“Công tử!” Nói Thì đột nhiên khẽ hô một tiếng
Ngôn Thập An trong nháy mắt tỉnh táo lại, mở mắt nhìn về phía trước
“Hoa Lan cô cô.” Hoa Lan trong lòng thở dài: “Công tử, phu nhân cho mời.”
Ngôn Thập An nhìn người vẫn còn đang mua bánh ngọt: “Xin mời cô cô ở phía trước chờ ta.” Hoa Lan thuận theo tầm mắt của hắn nhìn lại, hành lễ rồi rời đi
“Ta không có ở đây khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì?” Nói Thì không dám giấu giếm, nhanh chóng thấp giọng kể lại chuyện giao phong giữa phu nhân và Thời cô nương, nhất là những lời Thời cô nương đã nói, hắn càng là không sót một chữ nào kể hết cho Công tử
Ngôn Thập An nghe xong cười rộ lên, bàn tay níu chặt trái tim kia cũng dần nới lỏng, khiến hơi thở của hắn thông thuận hơn một chút
“Nghe nói nàng không chịu thiệt.” Nói Thì nhìn về phía Thời cô nương đang đùa giỡn gì đó cùng Vạn cô cô, thấp giọng nói: “Thực ra mà nói, là phu nhân không thể làm gì được Thời cô nương, còn bị Thời cô nương không chút lưu tình đả kích lại.”
“Rất tốt.”
“Thế nhưng mà Công tử, ngài mới từ Cống Viện đi ra, còn chưa kịp uống một ngụm canh nóng, ăn cơm nóng, chưa kịp tắm nước nóng cho tử tế, làm sao lại, làm sao lại không phải...” Nói Thì đau lòng vô cùng, phu nhân đối với Công tử, ngay cả người ngoài cũng không bằng
Ngôn Thập An nhìn về phía người đang ôm bánh ngọt thúc ngựa chạy về phía hắn, chút mây mù vừa nổi lên trong lòng hắn trong nháy mắt tiêu tan trong tiếng cười của nàng
“Nhanh nhanh nhanh, giúp ta cầm với, A Cô muốn thu đi rồi!”
Ngôn Thập An nhận lấy đặt ra phía sau lưng: “Sau khi về nhà để Nói Thì mang tới thư phòng của ta đi, ngươi muốn ăn thì cứ đến lấy.”
Thời Bất Ngu nhướng mày, ý vị trong lời nói..
Nàng xem xét xung quanh, nhìn thấy bóng dáng có chút quen mắt kia, trong nháy mắt hiểu rõ: “Ngươi xong rồi.”
“Chưa xong đâu, dù sao có một số việc chỉ có ta có thể làm.” Ngôn Thập An bước xuống xe ngựa, ngẩng đầu hướng nàng cười cười: “Cảm ơn ngươi đã đến đón ta.”
“Đã đáp ứng ngươi sẽ đến, đương nhiên phải làm cho được.” Thời Bất Ngu nhìn hắn, trong lòng thật không phải là tư vị gì, có chút muốn mang hắn chạy trốn
Nhưng trên thực tế, nàng ngay cả nói nhiều cũng không được, đó là người không liên quan gì đến nàng, nàng có thể khoái ý ân cừu, Ngôn Thập An thì không được, đó là mẹ ruột của hắn
“Bà bà nói muốn làm một bàn toàn đồ ăn ngươi thích ăn, giò hầm của A Cô vẫn còn đang ủ nóng trên lò, ngươi nhanh lên về đi, đồ ăn nguội sẽ mất ngon.”
Ngôn Thập An gật đầu đáp ứng: “Sẽ rất nhanh thôi.”
Hạ nhân dắt ngựa tới, Ngôn Thập An lên ngựa, khẽ kẹp bụng ngựa liền muốn rời đi
“Ngôn Thập An.”
Ngôn Thập An ghìm cương ngựa lại, quay đầu ngựa mặt hướng nàng
“Bất cứ lúc nào ngươi cũng phải nhớ kỹ một điều.” Thời Bất Ngu thúc ngựa đến gần: “Ngôn Thập An bây giờ, là hắn dùng hai mươi năm thời gian từ bỏ rất nhiều, hy sinh rất nhiều, vất vả trưởng thành, người khác cho đều là sự trợ lực, ngươi ưu tú hay không, chỉ liên quan đến bản thân ngươi
Người khác phủ định ngươi, không có nghĩa là ngươi không tốt, người khác thừa nhận ngươi, cũng không có nghĩa là ngươi liền tốt
Bất luận kẻ nào đứng trước mặt ngươi để bình phẩm ngươi tốt hay xấu đều là có ý khác, không cần rơi vào cái cạm bẫy này
Ngươi có tốt hay không, tự có hậu nhân đi bình luận.”
Ngôn Thập An thúc ngựa cách nàng gần hơn một chút, gần thêm một chút: “Ta chính là Ngôn Thập An.”
“Trẻ con dễ dạy.” Thời Bất Ngu vẻ mặt đúng là như thế thần sắc, nàng cảm thấy lúc này mình như một kẻ xấu dạy hư bé ngoan, quá xấu rồi
Thế nhưng mà làm kẻ xấu thật tốt ha ha ha
Chương 68: Đừng động không ngờ
Lần gặp mặt này, lại là một chỗ địa phương mới
Ngôn Thập An chợt nghĩ: may mắn những năm qua bọn hắn có khi một năm cũng gặp không nổi một lần, nếu không nàng làm sao có nhiều chỗ để gặp mặt như thế
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Và hắn nhìn thấy, vẫn là một bóng lưng gầy yếu như vậy
Ngôn Thập An không nhịn được nghĩ, nàng nhất định biết mình gầy yếu, cho nên quanh năm cho hắn nhìn một cái bóng lưng, chờ hắn mềm lòng lập tức đưa ra đủ loại yêu cầu, như vậy hắn liền không đành lòng cự tuyệt
“Quỳ xuống!”
Lời nói cũng là cùng một câu, Ngôn Thập An không nói hai lời, quỳ xuống dứt khoát, như trước kia mỗi một lần đều vậy, sau đó chờ nàng đếm kỹ tội trạng của mình.