“Tháng bảy lúc gửi tin đến, nói sẽ gấp trở về trước khi yết bảng.” “Ta thấy việc đó thật khó, trừ phi hắn có thể gấp rút trở về ngay hôm nay.” Đậu Nguyên Thần đến đây không vì lý do nào khác, hắn quen biết Ngôn Thập An rất nhiều năm, chỉ mới năm nay gặp được biểu muội của hắn, ngoài ra chưa từng thấy qua bất kỳ thân nhân nào khác của hắn, cũng chưa thấy hắn trở về quê
Mỗi nhà có nỗi khó xử riêng, hắn trước giờ không hay dò hỏi nhiều, chỉ làm tròn vai hảo hữu đến đây động viên hắn khi yết bảng
Ngôn Thập An nhìn có vẻ thân thiết với mọi người, nhưng rõ ràng hắn xuất thân hơi kém, dù vậy bao năm qua chưa từng thấy hắn nịnh bợ hay tâng bốc bất kỳ ai
Hắn nhìn có vẻ nhu hòa, bên trong lại vô cùng cương trực, tính cách này khiến hắn rất để tâm, cũng mong mỏi hắn có thể đi được đường đời thuận lợi, không uổng công bao năm rời nhà khổ học
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thời Bất Ngu nghe nói khách đến, vẫn không ngẩng đầu khỏi quyển thoại bản đang đọc, dù sao nàng cũng là khách mà
Nhưng khi nhìn thấy chữ “vị hôn thê” trong thoại bản, nàng chợt nhận ra: Nàng cũng là vị hôn thê a
“A Cô!” Thời Bất Ngu thò đầu ra khỏi cửa sổ, nhìn thấy A Cô đang đập chăn mền: “Có khách đến nhà, vị hôn thê phải làm gì
Có cần trang phục lộng lẫy một phen để ra mặt không?” Vạn Hà lần này cũng nhớ lại thân phận vô dụng này: “Không cần lộ diện, Áo Xanh ngươi đi hỏi khách nhân xem có muốn ở lại dùng cơm không.” Trong lúc chờ tin tức, Thời Bất Ngu chống cửa sổ lên cao, nằm nhoài đó cùng A Cô trò chuyện: “Bạch Hồ Tử sắp đến sinh nhật rồi.” Vạn Hà mỉm cười nhìn nàng: “Cô nương đang nhắc A Cô chuẩn bị lễ vật cho ngươi sao?” “Ta cũng không muốn cùng Bạch Hồ Tử đón sinh nhật cùng một ngày.” Thời Bất Ngu cười hắc hắc, đáng tiếc năm nay không thể chiếm phần của Bạch Hồ Tử thành của mình
Nghĩ đến Bạch Hồ Tử, tâm trạng Thời Bất Ngu trùng xuống, nàng nằm gục xuống tay, không nói thêm gì nữa
Vạn Hà đi đến xoa đầu nàng, cô nương đang nhớ Lão tiên sinh
“Các a huynh khác rời đi, thư từ bọn hắn gửi tới tới lui lui hết phong này đến phong khác, sao đến chỗ ta lại không chịu viết thư, thật thần thần bí bí.” Thời Bất Ngu lẩm bẩm: “Tính một quẻ mà thân thể suy kiệt đến mức này, ta nên đem chút đồ vật kia của hắn chôn đi mới phải.” “Lão tiên sinh đã lớn tuổi rồi.” “Ít lừa ta đi, A Cô ngươi cũng lừa ta.” Thời Bất Ngu hừ nhẹ một tiếng: “Nếu bói toán có thể tùy tiện tính, hắn bình thường cũng không cần giả thần giả quỷ làm gì.” Vạn Hà vỗ vỗ đầu nàng không nói thêm gì, có nhiều nguyên nhân, nhưng chủ yếu nhất vẫn là do Lão tiên sinh lớn tuổi, cho nên mới ngay cả việc tính một quẻ cũng chống đỡ không nổi, khi còn trẻ của hắn.....
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Áo Xanh bước nhanh vào: “Vạn cô cô, quản gia nói Đậu công tử sẽ ở lại dùng cơm, còn bảo chuẩn bị rượu.” Vạn Hà quay đầu hỏi: “Vị Đậu công tử này với công tử nhà ta quan hệ rất tốt sao?” “Vâng, công tử thỉnh thoảng có đồng môn đến, nhưng thường xuyên lui tới chỉ có Đậu công tử và Trang công tử.” “Ta biết rồi.” Vạn Hà vuốt tóc cô nương: “Ta đi làm hai món đồ nhắm mang qua, tâm ý của vị hôn thê đã đến.” Thời Bất Ngu lẩm bẩm: “Ta cũng muốn.” “Nấu thêm chút trà quả nhé?” “Cũng được.” Giả vờ miễn cưỡng, nhưng bộ mặt tham ăn kia cuối cùng vẫn bị chọc cho cười toe toét
Đồ nhắm là do Vạn Hà tự mình mang qua
Ngôn Thập An thấy nàng đến liền đứng dậy gọi một tiếng A Cô, Đậu Nguyên Thần thấy thế cũng đứng dậy theo gọi
“Cô nương nghe nói hảo hữu của ngài đến, bảo ta làm hai món ăn cho các ngươi nhắm rượu.” Vạn Hà lấy đồ ăn ra khỏi hộp cơm và sắp xếp gọn gàng, cười nói: “Đậu công tử xin mời uống thêm vài chén, sau này cũng xin thường xuyên đến bồi tiếp giúp công tử nhà ta.” Đậu Nguyên Thần liếc nhìn hảo hữu một cái, có thể làm trước mặt chủ tử mà nói ra những lời này, thân phận của vị A Cô này e rằng không tầm thường, hắn càng nên tỏ ra ngoan ngoãn: “Thường xuyên đến, nhất định thường xuyên đến.” Vạn Hà nhấc hộp cơm lên, khẽ khàng quỳ gối rồi rời đi
Đậu Nguyên Thần đi theo ra đến cửa, thấy người đi xa mới hỏi: “Người bên cạnh biểu muội sao?” “Biểu muội ta!” Ngôn Thập An chụp cái đệm ném qua hắn: “A Cô bầu bạn nàng lớn lên, tình cảm như mẹ con.” “Khí độ này, không tầm thường.” Đậu Nguyên Thần đặt đệm xuống rồi ngồi lên: “Cô cô bên cạnh mẫu thân ta cũng không bằng nàng, biểu muội.....
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Biểu muội ngươi có cô cô như vậy bên cạnh, thảo nào bị Thanh Hoan Công chúa gây khó dễ cũng có thể chống đỡ được.” Ngôn Thập An tỏ vẻ như thể ngươi cứ khen thêm đi, ta thích nghe, nhấc bầu rượu rót rượu cho hắn
“Cái tên ngươi, có vị hôn thê thật sự là không giống với a!” Đậu Nguyên Thần giận dữ cười không nổi, nhưng thấy bộ dáng của hắn như vậy cũng thực sự vui mừng thay hắn, giơ chén rượu nói: “Lấy được người ngưỡng mộ trong lòng về nhà, là một chuyện mừng lớn trong đời.” Hai chén chạm nhau, cạn sạch
Đậu Nguyên Thần rót rượu cho hắn, vừa hỏi: “Khi nào thành thân?” “Chưa định, nhanh nhất cũng là chuyện sang năm.” “Sang năm tốt
Tên đề bảng vàng, đêm động phòng hoa chúc, hai đại việc vui trong đời cùng lúc hoàn thành, không thể tốt hơn!” Ngôn Thập An cúi đầu cười cười, hắn cũng muốn làm một giấc mộng đẹp như vậy, nhưng nếu là mộng đẹp, thì chỉ có thể có được trong mơ, nếu thực hiện được, thì lại không còn là mộng nữa
“Nói trước nhé, nếu có ngày đó, ta muốn làm người tiếp tân của ngươi.” Ngôn Thập An nâng chén cụng với hắn, đồng ý: “Nếu có ngày đó, nhất định.”
Chương 74: Dưới bảng bắt con rể
Mùng năm tháng mười, vừa lúc tờ mờ sáng, trước bức tường phía Đông của Lễ Bộ Nam Viện đã người người chen chúc
“A nha, đến chậm rồi.” Thời Bất Ngu hôm nay hóa trang nam trang, vịn khăn vấn đầu nhảy xuống xe ngựa, gọi Ngôn Thập An cùng đi chen vào
Ngôn Thập An cam tâm tình nguyện che chở nàng chen đến phía trước, vào một ngày như thế này, có người cùng hắn chờ đợi một kết quả hoặc là reo hò hoặc là thất vọng, sau đó dù là tâm trạng gì cũng có người cùng gánh vác, đối với hắn mà nói chính là chuyện tốt nhất
“Thập An Huynh.” Ngôn Thập An nghe tiếng trước tiên nở nụ cười thường ngày: “Tăng Huynh.” Chào hỏi xong, hắn liền không để ý đến hắn nữa, giống như những người đang chờ đợi khác, chờ cho những người dự thi được mở cổng
Thời Bất Ngu thấy thần sắc hắn trấn định, nhưng bàn tay hắn siết thành quyền rồi lại buông ra, rồi lại nắm thành quyền, rõ ràng nội tâm cũng không hề thong dong như biểu hiện
Nàng ngoắc ra hiệu Ngôn Thập An đưa tai tới, thấp giọng ghé tai hỏi: “Đồng môn quan hệ không tốt sao?” Hơi nóng phả vào tai, nóng rực, còn hơi ngứa, Ngôn Thập An nhịn xuống ý muốn đưa tay sờ, cũng thấp giọng đáp lời: “Là đồng môn, quan hệ không tốt không xấu.”