Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 492: Nhìn cá




Lục Cảnh đưa Hỏa Hành Tôn và giả Hàn Sơn Khách đến Thanh Long trại, để Cát Bình tìm phòng trống ở giữa cho hai người tử Tương nhốt lại
Trong phòng không có bất kỳ thứ gì gây cháy, bên ngoài thì bố trí ba đội lính canh và tám chum nước lớn
Bọn lính canh thay phiên nhau tuần tra, giám sát Hỏa Hành Tôn và giả Hàn Sơn Khách ở trong phòng, đồng thời cũng ngăn những người khác tới gần
Còn về chum nước, là để đảm bảo khi Hỏa Hành Tôn biến thành người lửa có thể ngay lập tức dội nước dập tắt ngọn lửa trên người hắn
Nói chung, những biện pháp phòng hộ có thể nghĩ tới cơ bản đều được sử dụng hết
Mà Lục Cảnh đoán rằng lần này mình đi tìm Tề Văn Nhân, thời gian cũng sẽ không quá dài, nhiều nhất một hai ngày hẳn là có thể quay về, đến lúc đó sẽ nghĩ thêm xem nên xử lý hai gã này như thế nào
Thấy mặt trời sắp xuống núi, Lục Cảnh lại trở về Lương Thành
Trực tiếp đi về phía phủ đệ của Nhạc Thiếu Bạch
So với bên ngoài viện của La Trưởng Sử thì phòng bị lỏng lẻo, phủ tướng quân của Nhạc Thiếu Bạch rõ ràng được bảo vệ nghiêm ngặt hơn rất nhiều, Lục Cảnh đi dạo một vòng, thế mà không tìm thấy góc chết nào
Nói cách khác muốn lẻn vào mà không kinh động bất kỳ ai, cơ hồ là chuyện không thể
Hơn nữa hắn chỉ mới lượn lờ ở trên đường gần đó một lúc, lập tức đã gây chú ý của lính gác gần đó, rất nhanh đã có người đi về phía hắn
Lục Cảnh đứng yên tại chỗ
Một người đầu lĩnh quát: "Lén la lén lút, nhìn kiểu gì cũng không phải người tốt, chẳng lẽ là những kẻ phiên phái tới thích khách?"
"Vị đại ca hiểu lầm rồi, ta tới đây là vì tìm một người bạn
"Nơi này là phủ tướng quân, không có bạn bè gì của ngươi hết
Người đầu lĩnh ánh mắt không thiện cảm
Lục Cảnh cũng không để ý, "Bạn ta tên An Thạch, không biết có thể phiền đại ca thông báo giúp một tiếng không
"Ta đã nói, ở đây không có bạn của ngươi, nếu ngươi không đi thì đừng trách chúng ta không khách khí
Người đầu lĩnh nói xong, phía sau hắn mấy người cũng bước lên nửa bước, làm bộ muốn rút binh khí bên hông
Lục Cảnh không muốn gây sự, thấy thế cũng không nói nhiều nữa, chủ động rời đi
Về sau hắn cũng không vội, tìm một chỗ yên tĩnh tu luyện phi kiếm, đến khi bí lực tiêu hao hết bảy tám phần, lúc này mới mở mắt ra
Lúc này đã là giờ Tý ba khắc, vì lệnh giới nghiêm ban đêm, trên đường phố vắng vẻ lạ thường, ngoài trừ mấy đội tuần tra đi ngang qua ra, liền không còn một bóng người
Lục Cảnh trực tiếp nhảy từ cửa sổ của khách điếm lên nóc nhà, sau đó ngẩng đầu nhìn lên bầu trời
Kết quả không khác so với lúc trước hắn quan sát, đêm nay không có trăng, rất thích hợp để đi dạo
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thế là Lục Cảnh liền từ khách điếm, một đường đi bộ đến bên ngoài phủ tướng quân
Phải nói rằng Nhạc Thiếu Bạch quản quân quả thực rất giỏi, cho dù đến tối, những lính gác bên ngoài phủ vẫn chỉnh tề nghiêm trang, chẳng trách những người phiên đến quấy rối không thể tìm được sơ hở nào
Nhưng người thì thế nào cũng có lúc sơ hở
Nhất là vào đêm khuya vắng lặng, xung quanh đều im ắng, tinh thần con người cũng sẽ vô ý thức trầm xuống
Bất quá lúc này Lục Cảnh lại có chút lúng túng, theo lý thuyết nếu người nào khinh công đã tu luyện tới cảnh giới đại viên mãn, ứng phó với cục diện như vậy hẳn là không có vấn đề gì
Nhưng ngặt nỗi khinh công của Lục Cảnh lại tương đối đặc thù, động tĩnh quá lớn
Hắn chỉ cần một lần phát lực, trừ khi người điếc, còn không thì cơ bản cách hai con đường cũng có thể nghe thấy, cho dù không ai trông thấy cũng chẳng có ý nghĩa gì
Cũng may bây giờ vấn đề này không làm khó được Lục Cảnh, hắn nhìn xung quanh một vòng, tìm đến cây ngô đồng cao nhất bên ngoài phủ tướng quân, rồi dùng cả tay chân leo lên trên
Ban đầu thân cây rất to, tự nhiên có thể chịu được trọng lượng của Lục Cảnh, nhưng khi hắn càng leo lên trên, cành cây cũng càng nhỏ đi, nhìn như lúc nào cũng có thể bị gãy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thế là Lục Cảnh niệm một thủ quyết, trong miệng lẩm bẩm
Một lát sau thân thể của hắn trở nên nhẹ bẫng, giống như một chiếc lông vũ vậy
—— Khinh thân thuật
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trước đây Lục Cảnh lấy được từ trong sổ của Hạ Hòe hai loại tiểu pháp thuật để tu luyện, đây chính là một trong số đó
Xem như pháp thuật cấp thấp có công dụng rộng rãi và phổ biến nhất trong giới tu hành, Lục Cảnh cuối cùng cũng đã đưa nó vào bảng kỹ năng của mình
Nhờ có khinh thân thuật gia trì, hắn nhẹ nhàng leo đến ngọn cây, rồi thừa lúc những người bên dưới không để ý, thả mình nhảy một cái, giống như một con chim lớn bay qua tường rào của phủ tướng quân
Nhẹ nhàng đáp xuống bên trong nội viện
Vừa tiếp đất, Lục Cảnh lập tức lăn người một vòng, trốn sau một khóm hoa, sau đó mới hạ thấp người xuống, ngay sau đó một đội lính gác đi qua chỗ hắn vừa đứng
Lục Cảnh đợi thêm một lát, đến khi những người kia đi xa mới đứng dậy từ phía sau khóm hoa, tiếp tục đi về phía trước
Phủ đệ Nhạc Thiếu Bạch sử dụng phương thức canh phòng ngoài lỏng trong chặt, như vậy có thể vừa bảo đảm an toàn lại không ảnh hưởng đến cuộc sống của người thường bên trong phủ
Cho nên sau khi qua mấy trạm gác, áp lực của Lục Cảnh cũng đã giảm đi rất nhiều
Thế là bây giờ vấn đề của hắn chỉ còn lại một, đó là nên đi đâu tìm Tề Văn Nhân
Phủ tướng quân của Nhạc Thiếu Bạch so với dinh thự của La trưởng sử lớn hơn rất nhiều, Lục Cảnh đi nửa vòng cũng cảm thấy có chút choáng váng, chủ yếu là hắn là người ngoài, nên không thể nào phân biệt được chỗ nào là chỗ nào
Trong lúc đó thậm chí còn suýt náo ra chuyện muốn đi vào phòng khách lại lạc vào nhà bếp
Điều này cũng làm cho Lục Cảnh cảm thấy mình nên tìm người hỏi, những nha hoàn dưỡng nương bên trong nội trạch hẳn là sẽ dễ nói chuyện hơn so với đám lính gác bên ngoài kia
Chỉ cần tìm người hỏi Tề Văn Nhân ở đâu, sau đó đánh ngất đi là được, so với việc Lục Cảnh tự mình đi tìm vận may thì đáng tin hơn nhiều
Đang suy nghĩ thì Lục Cảnh ở phía trước thấy một vệt sáng
Vệt sáng phát ra từ một chiếc đèn lồng, mà người đang cầm đèn lồng lúc này đang ở trên một chiếc cầu nhỏ, ngó đầu ra nhìn, trông có vẻ như đang tìm cái gì đó
Lục Cảnh thừa dịp người kia mất tập trung, liền lặn xuống cạnh hắn, chuẩn bị ra tay thì lại dừng lại
Sau đó thử thăm dò gọi một tiếng: "Tề đại nhân
Người kia thuận miệng ừ một tiếng, rồi ngẩng đầu hơi ngạc nhiên hỏi: "Ngươi là ai
"Đệ tử thư viện Lục Cảnh, vâng mệnh Hoàng giám viện, đến mời Tề đại nhân hồi thư viện
Lục Cảnh nói xong, dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Tề đại nhân, có thể cho ta xem tay phải của ngài không

Tề Văn Nhân nghe vậy lại rất phối hợp đưa tay phải ra
Lục Cảnh thấy ba nốt ruồi trên mu bàn tay hắn, đến đây mới thở phào nhẹ nhõm
Xem ra chuyến đi Lương Châu này thuận lợi hơn so với trong tưởng tượng của hắn, dù nửa đường xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, nhưng cũng không tốn quá nhiều thời gian, liền đã tìm được mục tiêu của chuyến đi này
"Việc này không nên chậm trễ, Tề đại nhân chúng ta lập tức lên đường đi thôi
Nhưng mà Tề Văn Nhân nghe vậy lại nói: "Ta không đi
"Tại sao
Lục Cảnh ngơ ngác
"Bởi vì ta đang bận
"Bận cái gì
"Nhìn cá
"Nhìn cá
Lục Cảnh cũng nghiêng đầu, nhìn xuống dưới cầu, thấy mấy con cá chép đang bơi qua bơi lại trong hồ nước, cũng chẳng có gì đặc biệt cả
Chẳng lẽ là do có phủ tướng quân ở đây, khiến Tề Văn Nhân cảm thấy con cá này đặc biệt đẹp
Lục Cảnh cũng lười đi đoán nguyên nhân trong đó, dứt khoát nói: "Tề đại nhân, ngài thích con nào, chúng ta gói lại mang về từ từ ngắm."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.