Chương 1010: Diễn
Hắn liên tục thay đổi từ khóa, theo dõi, bệnh tâm thần, bị hại và những từ tương tự có khả năng xuất hiện
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ngay sau đó, một nội dung khác xuất hiện trước mắt hắn
Khi đến tuổi già, tinh thần của Lý Hỏa Vượng suy sụp, hắn đi khắp nơi nói với người khác trải nghiệm đau thương của bản thân khi bị theo dõi, nói rằng bản thân bị nghe lén, bị chặn email và trong lúc đang ăn, hắn thậm chí còn chỉ vào hai người bàn đối diện nói thẳng bọn họ có phải nhân viên kiểm tra không
Hành động đó bị người khác coi là bệnh tâm thần hoang tưởng
Dưới áp lực, tinh thần của Lý Hỏa Vượng thực sự có chút bất thường, hắn tin chắc mình mắc chứng hoang tưởng trở thành bệnh nhân tâm thần
Vì vậy, Lý Hỏa Vượng liền bị đưa đến một bệnh viện tâm thần, tiếp nhận phương pháp trị liệu sốc điện vô cùng thịnh hành ở thời điểm đó
Mọi người đều biết kết quả đầu tiên, Lý Hỏa Vượng suy sụp và tự sát, không ít sách báo đều cho rằng Lý Hỏa Vượng tự sát là vì áp lực cuộc sống và thất vọng đối với cuộc sống
Nhưng sau khi giải mã chuyện của 70 năm trước, người xưa mới xác nhận thật ra Lý Hỏa Vượng luôn bị người khác theo dõi
Những điều ta nói đều không phải là hoang tưởng, thật sự có một tổ chức như vậy đang theo dõi ta mọi lúc
“A!”
Lý Hỏa Vượng sung sướиɠ nhắm mắt lại, ném điện thoại lên giường, không dễ dàng gì, thật đáng sợ, thật đáng sợ, ta biết phải làm sao bây giờ, đi hướng nào cũng không đúng
"Ta nên làm sao bây giờ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Rốt cuộc có phải hay không
Mình có nên đi tìm kiếm thử không nhỉ
Ngay khi Lý Hỏa Vượng rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, hắn đột nhiên cảm nhận được cảm giác kia lại xuất hiện rồi
Lần này Lý Hỏa Vượng không tự tiện di chuyển nữa, bởi vì bây giờ cửa sổ đang mở hơn nữa còn là ban ngày
Lý Hỏa Vượng từ từ quay lưng lại, lặng lẽ kéo ngăn kéo bên phải, lấy chiếc gương ở bên trong ra ngoài
Lý Hỏa Vượng cúi thấp đầu, từ từ di chuyển chiếc gương trong tay, ý đồ thông qua ảnh phản chiếu của chiếc gương quan sát được chủ nhân của tầm mắt kia
Di chuyển chiếc gương từng li từng tí xuống dưới, cuối cùng Lý Hỏa Vượng cũng thấy một đôi giày nam
Nhịp tim của hắn đập càng nhanh
Khi Lý Hỏa Vượng dùng sức di chuyển chiếc gương lên, khuôn mặt già nua của bác Tề xuất hiện bên trong gương:
"Chết tiệt
Lý Hỏa Vượng có chút tức giận, xoay người thò đầu ra ngoài cửa sổ, hét lớn về phía bên kia:
"Này
Bác Tề à, mỗi ngày đều ngồi xổm như vậy không mệt sao
Có ai thay ca với ngươi không, không thì vào đây ngồi đi!!”
Thấy bác Tề ở gần đó giả vờ như không có chuyện gì bỏ đi, lúc này điện thoại bên ngoài chợt vang lên
Lý Hỏa Vượng nhớ tiếng chuông điện thoại di động này, đây là điện thoại di động của mẹ hắn
Hắn bước ra khỏi cửa, cầm chiếc điện thoại bể màn hình trên tủ lên quẹt một cái sau đó kề bên tai:
"Alo
Ai đấy?”
Tuy nhiên, đầu dây bên kia điện thoại lại không có tiếng gì, cứ trầm mặc như vậy
"Ai vậy
Tôn Hiểu Cầm không có ở đây, ta là con trai của nàng, mẹ ta không có ở đây, ngươi tìm ai?”
“Lý Hỏa Vượng?”
Một giọng nói vang lên từ đầu bên kia điện thoại
Âm thanh kia rất lạ, dường như nó đã được máy tính xử lý qua rồi
Lý Hỏa Vượng dần dần cau mày lại, sự nghi ngờ trong lòng vừa mới giảm xuống lại dần tăng lên:
"Ta là Lý Hỏa Vượng, rốt cuộc các ngươi là ai?”
Tuy nhiên, đầu bên kia điện thoại lại không phát ra âm thanh nào nữa
Lý Hỏa Vượng dán sát điện thoại lên tai cẩn thận lắng nghe
Một lúc sau, dường như hắn nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết nào đó
Tay phải Lý Hỏa Vượng lấy điện thoại của mình ra, vội vàng bấm số báo cảnh sát
“Con trai, ngươi đang làm gì vậy?”
Tôn Hiểu Cầm bưng đĩa trái cây từ ngoài vào, vẻ mặt kinh ngạc nhìn điện thoại trong tay Lý Hỏa Vượng
“Không có gì, có người gọi điện cho mẹ, có lẽ là gọi nhầm.”
Lý Hỏa Vượng đồng thời đặt điện thoại trong tay xuống
"Điện thoại
Nhưng điện thoại của ta bị hỏng rồi mà.”
"Cái gì!
Lý Hỏa Vượng đem điện thoại bên tai để trước mặt mình
Hắn phát hiện trên màn hình điện thoại, ngoại trừ mấy vết nứt cùng với ảnh phản chiếu khuôn mặt có chút kinh ngạc của mình ra thì không có các gì khác nữa
"Con trai à, ngươi làm sao vậy
Con trai, ngươi đừng dọa ta
Tôn Hiểu Cầm vô cùng hoảng sợ tiến lại gần, vươn tay sờ mó khắp người Lý Hỏa Vượng
Lý Hỏa Vượng đột nhiên cười lớn:
"Mẹ bị lừa rồi, vừa nãy ta diễn có giống không?”
Nghe vậy, Tôn Hiểu Cầm buông Lý Hỏa Vượng ra, mặt đầy tức giận dùng sức đẩy lên người hắn:
“Đứa trẻ này, chuyện này mà cũng có thể đùa được sao
Sợ chết ta rồi!”
"Haha, đó là để xem ngươi có lo lắng hay không, khiến cho ngươi buồn khổ chút.”
Lý Hỏa Vượng nói rồi đứng lên, vẻ mặt không quan tâm đi vào trong phòng
Vừa đi vào trong phòng, sắc mặt của hắn lập tức thay đổi, nắm chặt tay hung hăng rống to trong phòng
"Cái quái gì đang xảy ra vậy
Rốt cuộc thì có ai đang theo dõi ta hay không!
---
Lý Hỏa Vượng chết lặng ngồi yên tại chỗ, suy nghĩ về những gì mình vừa trải qua
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Rõ ràng chính mình đã trả lời điện thoại của mẹ, rõ ràng đối phương cũng biết tên của mình, nhưng sau khi trả lời xong, điện thoại lại bị hỏng, thậm chí cũng không có nguồn, vậy vừa nãy mình đã nói chuyện điện thoại với ai?Chương 1011: Nghi Ngờ
Nếu như nói đó là ảo giác của mình, vậy có phải là tầm mắt trước đó nhìn chằm chằm vào mình cũng là ảo giác của bản thân không
Ta, Lý Hỏa Vượng thật sự mắc bệnh tâm thần sao
Từ đầu tới cuối đều là do ta mắc chứng tâm thần ư
Lý Hỏa Vượng đau lòng nhắm mắt lại, hai tay ôm lấy đầu mình, dùng sức vò tóc
Hắn không muốn thừa nhận chuyện này, nhưng hắn không thể không đối mặt với nó, bởi vì bản thân hắn cũng không tin tưởng chính mình
"Ta..
Lý Hỏa Vượng giãy giụa một lúc, vẻ mặt đau khổ bấm vào danh bạ tìm số điện thoại của Dịch Đông Lai
Sau tiếng tút tút dài đằng đẵng, đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói của Dịch Đông Lai
"Alo, Tiểu Lý à
Có chuyện gì mà gọi cho ta vậy
Lý Hỏa Vượng nắm chặt tay, run giọng hỏi:
"Dịch Đông Lai, ngươi có nghĩ ta bị mắc chứng hoang tưởng bị hại không
“Cái gì mà có khả năng hay không, Tiểu Lý à, có phải ngươi lại xuất hiện triệu chứng mới không?”
Giọng điệu của Dịch Đông Lai bắt đầu trở nên nghiêm túc
"Cũng không biết có phải hay không, chỉ là ta có cảm giác có người cứ nhìn chằm chằm ta, dường như bọn họ có cái gì đó nham hiểm, loại cảm giác này đã xuất hiện rất nhiều lần rồi
"Lúc nằm viện chưa từng có cảm giác này sao
Chẳng lẽ sau khi xuất viện ngươi mới có triệu chứng này
"Đúng vậy, khi ở trong bệnh viện thì không có, ngươi xem, cảm giác kia lại tới nữa rồi
Lý Hỏa Vượng lần nữa cầm gương lên, chiếu ra bên ngoài
Tuy nhiên, người được phản chiếu trong gương lần này không phải là bác Tề, mà là một người phụ nữ, một người phụ nữ cầm dù che nắng nhưng không thể nhìn thấy mặt
Phải biết rằng bây giờ vẫn là mùa xuân, một người phụ nữ như vậy đứng trong tiểu khu có chút kỳ lạ
"Nàng là ảo giác của ta sao
Là ảo giác từ hoang tưởng của ta
Hay là cái gì khác
Lý Hỏa Vượng nghi hoặc hỏi chính mình
Giọng nói của Dịch Đông Lai vẫn tiếp tục, nhưng ánh mắt của Lý Hỏa Vượng trở nên kiên định, hắn nhẹ nhàng cúp điện thoại
"Nếu thật sự là ảo tưởng, ta thừa nhận, mặc kệ là trở lại bệnh viện hay là cái gì khác, nhưng là hôm nay ta nhất định phải làm cho rõ ràng xem đây rốt cuộc có phải là do ta hoang tưởng không
Lý Hỏa Vượng đặt điện thoại di động xuống, mở ngăn kéo ra lấy một vài thứ bỏ vào túi, sau đó bắt đầu bước nhanh xuống cầu thang
Khi hắn bước xuống lầu, người phụ nữ kia vẫn đứng đó
Lý Hỏa Vượng nhìn vị trí của người này, lặng lẽ đi vòng từ tòa nhà bên trái đến phía sau người phụ nữ, nhanh chóng tiếp cận nàng
Khi khoảng cách càng ngày càng gần, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy được nhiều chi tiết hơn
Người phụ nữ này đi một đôi giày cao gót, quần áo mặc trên người quá phong phanh, không phù hợp với thời tiết hiện tại
Khi những suy nghĩ kinh hoàng này càng ngày càng chi tiết, nỗi sợ hãi trong lòng Lý Hỏa Vượng càng ngày càng nhiều
Lý Hỏa Vượng tiến lại gần, càng ngày càng gần, ngay khi chỉ còn lại mấy bước nữa, một chiếc xe màu đen đỗ sát khu tiểu khu đột nhiên mở cửa ra, hai bóng đen lao ra ngoài
Một người dùng khăn ướt tẩm chất lỏng che mặt Lý Hỏa Vượng, người còn lại trực tiếp ôm hai cánh tay của Lý Hỏa Vượng lôi hắn vào trong xe
Khi cảm nhận được mùi thuốc nồng nặc trên khăn ướt, Lý Hỏa Vượng chẳng những không hoảng sợ, ngược lại trong lòng cảm thấy vui sướиɠ tột độ, tảng đá trong lòng hắn cuối cùng cũng rơi xuống rồi
"Ta không điên
Đây không phải là ảo giác của ta!
Có người đang muốn hại ta
Ngay khi ý nghĩ này vừa hiện ra trong đầu Lý Hỏa Vượng, hắn liền cảm thấy ý thức của mình đang dần trở nên mơ hồ, thứ tẩm lên trên khăn ướt này chính là thuốc mê
Lý Hỏa Vượng há hai hàm trên và dưới ra, trực tiếp đưa đầu lưỡi vào răng hàm phía sau rồi cắn mạnh một cái
Khi cơn đau dữ dội cùng với máu đỏ tươi tràn ngập trong miệng Lý Hỏa Vượng, ý thức của hắn lập tức tỉnh táo lại
Một lúc sau, Lý Hỏa Vượng há to miệng hết cỡ, đem khăn ướt cùng ngón tay của đối phương nhét vào trong miệng
Ngay sau đó, trong mắt Lý Hỏa Vượng hiện lên một tia khát máu, quai hàm chợt dùng sức, hàm răng trong miệng lập tức cắn nát ngón tay của đối phương
“Xuýt!”
Người nọ hít một hơi khí lạnh, dùng tay đập mạnh vào đầu hắn, muốn rút tay mình ra, nhưng Lý Hỏa Vượng lại hoàn toàn thờ ơ
Cả ba chật vật cùng nhau lên xe
Lúc lên xe, Lý Hỏa Vượng chợt nhả răng ra khiến người kia bị đập vào cửa sổ xe
Lý Hỏa Vượng há ra cái miệng đầy máu, lạnh lùng nhìn những người xa lạ mà hắn chưa từng nhìn thấy đang đứng trước mặt mình
"Có biết tại sao ta lại vào xe của các ngươi không
Bất luận các ngươi là người như thế nào, chỉ cần ta lên xe của các ngươi, thì cho dù ta gϊếŧ hoặc đánh các ngươi tàn phế thì đều là tự vệ cả
Lý Hỏa Vượng từ trong tay áo lấy ra một cái dao rọc giấy, trực tiếp đâm vào đùi đối phương
Ngay lúc đối phương đau đớn mới vừa buông lỏng tay, vẻ mặt Lý Hỏa Vượng hung ác nắm chặt con dao rọc giấy trong tay, há to miệng lao thẳng vào người đàn ông trước mặt
Chiếc xe việt dã thành phố màu đen bắt đầu rung lắc, khi nó rung lắc càng ngày càng mạnh, cửa xe đột nhiên mở ra, Lý Hỏa Vượng cả người bê bết máu lăn ra ngoài