Tiên Đô

Chương 13: Đều tới dập đầu a




Dư Dao gằn từng chữ: "Lưu Thạch Phong, trên tay trái mu bàn tay có dấu vết như vậy, đều là..
người Nguyễn Tĩnh xem trọng
Nàng nuốt xuống mấy chữ kiêng kỵ, suýt chút nữa nói ra, càng thán phục hơn, trên mặt lộ ra kiêng kỵ cùng ước ao
Phản ứng của Dư Dao khiến Ngụy Thập Thất nhớ lại lời yêu vương Bạch Xà Tinh ở Tiếp Thiên Lĩnh chỉ điểm, "Thân phận của nàng cao quý hơn ngươi tưởng tượng nhiều, nếu ngươi muốn sống sót, cứ phụ thuộc vào nàng, đó không phải là chuyện mất mặt gì
Trong lòng hắn sóng gió nổi lên, lại tỏ vẻ như không để ý, không quan tâm giọng nói cứng rắn của nàng, cười nói, "Cái gì mà xem trọng hay không, ta với Nguyễn Tĩnh chỉ có duyên gặp mặt một lần, giúp chút việc nhỏ, nàng đưa cho ta cái này
Dư Dao lắc đầu, "Có thể dung nhập vào pháp bảo huyết nhục, còn chưa đủ để chứng minh sao
"Chỉ là một cái túi đựng đồ, tồn tại trong huyết nhục không lo mục nát, ngoài ra không có tác dụng gì
Ngụy Thập Thất nghĩ một chút, từ trong Bồng Lai túi thả ra một khối huyết nhục Mỹ Nhân Mãng, cho nàng nhìn kỹ, rồi lại thúc giục nguyên khí hấp thụ lại vào trong túi
Dư Dao kết luận hắn đang che giấu điều gì đó, trầm mặc một lát rồi nói: "Mặc kệ thế nào, nếu Nguyễn Tĩnh chọn ngươi, chắc hẳn ngươi có chỗ hơn người
Ngụy Thập Thất mỉm cười, quyết định để đối phương tiếp tục hiểu lầm, có lẽ hiểu lầm như vậy sẽ khiến nàng tin tưởng mình hơn một chút, chỉ cần một chút là đủ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hắn kéo tay Dư Dao, để nàng ngồi bên cạnh mình, nói: "Nói cho ta nghe chuyện của ngươi đi
Dư Dao bất giác ôm hai chân, mặt dán lên đầu gối, nghiêng đầu nhìn dòng nước róc rách, một lúc lâu sau mới nghiêm giọng nói: "Cha ta là tông chủ đời thứ mười sáu của Vân Nha Tông, có hai con trai, ba con gái, ta là con gái út
Vân Nha Tông khai tông lập phái ở Thất Trăn Sơn bờ nam Trường Giang, thuộc mạch thể tu huyền môn, quy mô không lớn, tính cả phụ nữ và trẻ em, ước chừng hơn ba trăm người, số người có Tiên Thiên thể chất không tới một phần mười, cha ta tu vi cao nhất, cũng chỉ mới đục thông bảy khiếu huyệt
"Ngày gặp nạn là lễ Trung Thu, cả tông môn tụ tập uống rượu ngắm trăng, mọi người vui vẻ nói cười, ngay cả nhà đại bá làm ăn ở ngoài cũng tranh thủ lên núi, mang mười vò rượu Hoa Điêu ngon nhất đến góp vui
Đến nửa đêm, trăng tròn treo cao trên trời, mặt đất sáng rực, trắng xóa đến chói mắt
"Ăn uống đến nửa đêm thì mọi người lần lượt giải tán, cha có hơi say, ông ấy nói với ta, mấy ngày trước, cha và đại ca đến bờ sông hái thuốc, ở trong khe núi phát hiện một xác chết thối rữa, ngực bụng bị sói đào bới, nội tạng đều bị ăn sạch, cách đó không xa ném một cái túi đựng đồ, trông giống như tu sĩ gặp nạn
"Đại ca tính tình nóng nảy, mở túi đựng đồ ra, đổ đồ xuống, rơi ra vài cọng linh thảo, ba viên Ngư Nhãn Thạch, còn có một cái gương đồng bình thường, đồ không nhiều lắm, rất giản dị, cha nói ngay cả ngọc bài chứng minh thân phận cũng không có, đó chắc chắn là tán tu không có môn phái
"Đại ca chôn cất thi thể tán tu đó, nhập thổ vi an, còn túi đựng đồ thì mang về núi, giao cho cha xử lý
Cha đưa linh thảo và Ngư Nhãn Thạch cho đại ca, giữ lại gương đồng, tỉ mỉ xem xét, phát hiện đó là một kiện pháp khí, chỉ tiếc tu vi của cha không cao, không thể thúc giục
Cha nói căn cốt của ta không tệ, sau này cố gắng có thể làm Vân Nha Tông phát dương quang đại, cho nên cái gương đồng đó coi như tín vật truyền thừa của tông môn, giao cho ta giữ
"Ta đang thưởng thức gương đồng trong sân, không cẩn thận chiếu vào trăng tròn trên trời, gây họa lớn, gương đồng tựa như bị ánh trăng rằm kích động, bắn ra một luồng bạch quang chói mắt, xông thẳng lên trời, khiến phong vân biến sắc, thiên địa nguyên khí từ bốn phương tám hướng tụ lại, tạo thành một vòng xoáy lớn trên đỉnh núi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Trong lúc nhất thời ta luống cuống, vội vàng xoay gương đồng, bị bạch quang quét trúng, cả người liền bị truyền tống đến sa mạc hoang mạc ngoài vạn dặm, thì ra chiếc gương đồng kia là một kiện pháp khí truyền tống vô cùng hiếm có
Ta vội muốn dùng gương đồng truyền tống về, ai ngờ dù cố gắng thế nào, gương đồng cũng không có phản ứng gì
Một cô gái yếu đuối, cô độc ở trong sa mạc, khắp nơi là bão cát, thiếu nước thiếu ăn, căn bản không trụ được bao lâu, may có Lục tông chủ Câu Liêm Tông ngự kiếm đi qua, cứu ta một mạng
"Nàng hỏi lai lịch của ta, vì sao một mình đến hoang mạc, ta sợ nàng bỏ mặc ta, không dám giấu giếm, kể hết chuyện cho nàng nghe, kể cả việc dâng gương đồng cho Lục tông chủ, thành khẩn xin nàng đưa ta về Trung Nguyên, đoàn tụ với gia đình
Tông chủ rất coi trọng gương đồng, nhưng nàng lại có việc khác quan trọng cần làm, sắp phải đi xa, cho nên nàng đưa ta lên Lưu Thạch phong, tạm thời ở Thạch Lương Nham, đợi khi nào nàng trở lại sẽ tính tiếp
"Ta ở Thạch Lương Nham hơn nửa năm, cùng đệ tử Câu Liêm Tông tu luyện, khai khiếu huyệt, thu nạp nguyên khí đất trời, cũng xem như có cơ duyên, trong họa có phúc, rốt cuộc ngưng tụ thành công đạo thai trung phẩm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lục tông chủ trở về Lưu Thạch Phong, rất khen ngợi ta, đưa ta vào phái Côn Luân, nhận làm đệ tử, hết lòng dạy bảo
"Sư phụ đối đãi ta thật không tệ, truyền cho ta Ngự Kiếm Thuật và Thác Kim Phượng Hoàng Liêm, sau khi Ngự Kiếm Thuật có chút thành tựu, ta xin phép về thăm phụ mẫu huynh trưởng ở Vân Nha Tông, ai ngờ lặn lội vạn dặm đến Thất Trăn Sơn, xung quanh trăm dặm đã biến thành vùng đất chết không bóng người
Sau đó ta cố gắng tìm hiểu, mới biết, hung thủ không ai khác chính là Thái Nhất Tông nổi tiếng, vì cướp đoạt chiếc gương đồng bình thường kia, điện chủ Lăng Tiêu điện của Thái Nhất Tông, Hứa Linh Quan, tự mình ra tay, giết sạch hơn ba trăm người của Vân Nha Tông, đến cả thi thể cũng không còn
"Hứa Linh Quan có Sở Thiên Hữu và Thái Nhất Tông chống lưng, ta một cô gái yếu đuối không phải là đối thủ, không thể làm gì khác ngoài quay lại Lưu Thạch Phong tiếp tục tu luyện, mong một ngày nào đó có thể phá Kiếm Mang quan, giết lên Liên Đào sơn báo thù
Chỉ là..
cuộc sống không được như ý muốn, mười phần chỉ còn tám chín, Lưu Thạch Phong cũng chẳng phải chốn đào nguyên
Ngụy Thập Thất trong lòng run lên, hận thù không đủ để ép nàng không biết thương thân mình, việc Dư Dao một mình xông vào đám Thiết Ngạch kỵ binh, không tiếc mạo hiểm, nguyên nhân thực sự vẫn nằm ở Lưu Thạch Phong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.