Tiên Nghịch

Chương 1956: Một Lần Hành Động, Thiên Hạ Chấn Kinh (8)




Đạo Nhất Đại Thiên Tôn mặc một bộ đạo bào đơn giản, mỉm cười đi ra, nhìn về phía Vương Lâm đang ở bên ngoài đại điện tầng thứ mười hai trên bầu trời
Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, cũng nhìn về phía Đạo Nhất Đại Thiên Tôn, hơi trầm ngâm liền ôm quyền chậm rãi nói
- Vẫn nhớ
Nếu Vương mỗ có thể xông qua tầng thứ chín thì Đạo Nhất Đại Thiên Tôn có thể tới đây mời chào ta
- Việc này không vội
Vương Lâm tiểu hữu cứ xông lên tầng thứ mười hai này rồi hãy nói tiếp
Đạo Nhất Đại Thiên Tôn mỉm cười nhìn về phía Võ Phong Đại Thiên Tôn ở cách đó không xa
Ánh mắt hai người đối kháng khiến không gian như ngưng đọng lại
Cảnh tượng này rơi vào trong mắt tu sĩ bốn phía, nhất là đám tu sĩ Thiên Tôn, khiến thần sắc bọn họ trở nên cổ quái
Năm đó trừ Minh Đạo Tôn ra, đây là lần thứ hai bọn họ thấy Đại Thiên Tôn vì một người mà tranh đoạt
Đạo Nhất, người này ta xem trọng rồi, ngươi không nên tranh đoạt với ta
Ánh mắt Võ Phong Đại Thiên Tôn lóe lên hàn quang, chậm rãi nói
Võ Phong, tu sĩ Dược Thiên Tôn dù là chúng ta cũng không thể mạnh mẽ yêu cầu, tất cả đều phải xem sự lựa chọn của hắn
Không phải là ngươi xem trọng hắn thì hắn phải đi theo ngươi
Hơn nữa hắn giờ phút này còn đang muốn xông lên tầng thứ mười hai
Một khi hắn vượt qua thì hắn có thể so với Minh Đạo Tôn năm đó
Nhân vật như vậy thì đừng nói là ta và ngươi, dù là lão già Cửu Đế Đại Thiên Tôn cũng không chừng sẽ động tâm..
Còn cả vị Tiên Hoàng kia, năm đó không biết hắn cho Minh Đạo Tôn những gì mà lại mời chào được hắn
Đạo Nhất Đại Thiên Tôn mỉm cười, lắc đầu truyền thần niệm ra
Thần niệm của hai người đang trao đổi thì Vương Lâm trên bầu trời hít sâu một hơi, cất bước đi vào bên trong đại điện tầng thứ mười hai kia
Trong nháy mắt khi hắn tiến vào bên trong, Đạo Nhất và Võ Phong ngừng nói chuyện, ngẩng đầu nhìn lên
Tất cả tu sĩ bốn phía, Thiên Tôn cũng vậy, Dược Thiên Tôn cũng đều như vậy
Chỉ là cảnh tượng này khiến mấy người bên ngoài Thiên Tôn Niết nhìn mà có ý nghĩ bất đồng
Nam tử trung niên tại Tử Dương Tông khổ sở nhìn chiếc gương trước mặt, thở dài một tiếng
Ôi, người này sao lại xông được qua tầng thứ mười một..
tầng thứ mười một thì thôi, nhưng tầng thứ mười hai ngàn vạn lần không nên vượt qua..
Một khi hắn vượt qua rồi thì ta lấy cái gì mới có thể mời nổi hắn chứ..
Sợ là lập tức hắn sẽ bị Cửu Đế Đại Thiên Tôn và Tiên Hoàng dùng mọi cách lung lạc, ngay cả Đạo Nhất và Võ Phong Đại Thiên Tôn cũng rất khó có thể vượt qua được hai người kia..
Đáng tiếc
Nếu là Song Tử Đại Thiên Tôn của Tử Dương Tông ta một lần chuyển thế kia không có chuyện bất ngờ xảy ra thì cũng có thể đấu với Cửu Đế Đại Thiên Tôn và Tiên Hoàng một lần..
Tu sĩ trung niên này khổ sở thở dài, sắp từ bỏ ý định mời chào thì vào lúc này, cánh cửa gian phòng đá bị một người đá văng ra
Một cô bé mặc y phục màu đỏ chạy vào
Tiểu Cô Nhai, ngươi làm sao lại còn nhìn tấm gương nát đó
Không mau đi giúp ta và Hàm Hàm thu thập tiểu lang kia
Tiểu lang hôm nay rất không nghe lời
Ta hôm nay muốn giáo huấn hắn thật sâu mới được
Tiểu tổ tông..
Tu sĩ trung niên nọ trông như muốn khóc, đang muốn nói chuyện
Hả
Người trong tấm gương nát này trông hơi quen..
Cô bé mặc y phục màu đỏ nhìn vào gương, đôi mày thanh tú nhíu lại, giống như đang suy tư
Ài..
Tiểu tổ tông, người đương nhiên là quen rồi
Đó là Võ Phong Đại Thiên Tôn và Đạo Nhất Đại Thiên Tôn..
Tu sĩ trung niên vừa thở dài lại vừa quyết định từ bỏ ý định mời chào
Đi thôi, tiểu tổ tông, ta giúp người thu thập cái..
cái tên kia..
Tu sĩ trung niên than thầm, trong lòng lại càng thấy thương thay cho tu sĩ tên là Tham Lang kia
Không phải đâu
Không phải là mấy người kia, là người này cơ
Cô bé kia giơ tay phải chỉ vào một thân ảnh trong gương
Thân ảnh này chuyển động, chính là Vương Lâm vừa bước vào tầng mười hai
Hả, hắn đi vào đại điện rồi..
ta nhớ lại xem..
Cô bé kia suy tư trong chốc lát, đột nhiên hai mắt sáng ngời
Hắn tên là Vương Lâm
Ta nhớ ra rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Khi ta tìm được tiểu lang cũng đã nhìn thấy hắn
Ta nhớ rõ lúc đó ta và Hàm Hàm còn giúp hắn một lần..
Hơn nữa Hàm Hàm hình như trước đó còn gặp hắn rồi
Lúc trước ngươi nói là muốn mời hắn sao
Được lắm đó
Ta và Hàm Hàm cùng đi với ngươi
Cô bé kia trừng mắt nhìn, vỗ tay cười nói
Nam tử trung niên kia ngẩn ra, ngơ ngác nhìn cô bé này, hồi lâu thần sắc liền trở nên kích động
Tiểu… tiểu tổ tông, ngươi xác định là các ngươi trước kia đã biết hắn, lại còn cứu hắn
Tiểu Cô Nhai, ngươi lại không nghe rõ à
Cô bé kia nhướng mày nhìn nam tử trung niên đang kích động, giọng nói có vẻ già cả
Không hổ là Song Tử Đại Thiên Tôn, sớm đã đoán trước biến hóa này, dĩ nhiên lại từng cứu người này
Có tầng quan hệ này nói không chừng lại có thể mời chào được hắn
Tu sĩ trung niên kia kích động cười ha hả, thần sắc sung sướng giống như khuôn mặt lúc này cũng phát sáng, càng không quên vuốt mông ngựa tiểu tổ tông của hắn
Cô bé kia nghe nói vậy, lập tức mặt mày hớn hở, thần sắc lộ vẻ đắc ý
Hừ, cho ngươi biết, Tiểu Cô Nhai không nghe lời
Đã thấy sự lợi hại của ta và Hàm Hàm chưa, thấy tầm mắt của chúng ta chưa
Những người lúc trước bỏ đi ta đã nói là không cần để ý tới bọn họ mà ngươi không nghe
Song Tử Đại Thiên Tôn ta cũng không cần miễn cưỡng người khác
Sự tính toán của ta thì bọn hắn sao có thể biết được
Cô bé con này càng nói càng đắc ý, khóe miệng vênh lên
Sự nhìn xa trông rộng của Song Tử Đại Thiên Tôn, Cô Nhai bội phục..
Tu sĩ trung niên kia cười nói, ánh mắt nhìn cô bé trước mặt mang theo vẻ hiền từ
Hắn tuy tu vi không bằng nhưng sau khi Song Tử Đại Thiên Tôn chuyển thế xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tất cả mọi người rời đi, hắn lại lựa chọn ở lại, chăm sóc cho hai cô bé này
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cho tới ngàv hôm nay, tất cả chỉ vì ân tình của Song Tử Đại Thiên Tôn vào thời kỳ toàn thịnh năm xưa đối với hắn
Năm đó hắn chỉ là một trong số rất nhiều Thiên Tôn dưới trướng Song Tử Đại Thiên Tôn nhưng lúc này lại là duy nhất
Tử Dương Tông đang cười nói vui vẻ thì ở Đế Sơn tại Trung Châu, Cửu Đế Đại Thiên Tôn vốn đang nằm uể oải phơi nắng lúc này lại mở to mắt nhìn chiếc lá thu
Lại có thể vượt qua tầng mười một, xông tới tầng mười hai..
Kẻ này..
Kẻ này cũng có thể xem như là một người khá mạnh mà ta có thể miễn cưỡng mời chào..
Nhưng Hải Tử ở đó, ta nếu đi tới thì lại hơi không phù hợp với lời nói lúc trước của ta thì phải..
Ngoài miệng lão già này nói vậy nhưng hai mắt thì lại nhìn không chớp vào bên trong chiếc lá thu
Thôi, không phải chỉ là tầng mười một thôi mà
Người này còn xa mới bằng được Minh Đạo Tôn
Lão già này lắc đầu, nhắm mắt không nhìn tới nữa nhưng nửa ngày sau lại mở mắt liếc nhìn chiếc lá thu kia
Rốt cục là có thể vượt qua hay không..
Cũng ở Trung Châu, trong hoàng thành tại đế đô
Trong cung điện xa hoa kia, Minh Đạo Tôn mặc hắc y đang nhìn chằm chằm vào trong hình ảnh hư ảo trên đại điện, đôi mắt dần nhíu lại
- Một nhịp thở có thể giết được hắn sao
Một giọng nói bình tĩnh vang vọng trong đại điện
Minh Đạo Tôn trầm mặc, nửa ngày sau mới mở miệng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
- Một nhịp thở vẫn có thể
Tiếng cười vang lên, giọng nói kia lại truyền tới một lần nữa
- Hắn không xông qua tầng thứ mười hai được đâu
Thiên Ngưu Hồn Khải của hắn ở tầng mười hai sẽ gặp phải Thiên Ngưu
Người này cứ để cho người khác chém giết tranh giành đi, bổn hoàng không có hứng thú..
Chẳng qua ngay lúc lời nói này đang vang vọng trong đại điện, còn chưa nói xong thì đột nhiên một tiếng loạt xoạt vang lên
Chỉ thấy trên long ỷ của đại điện bất ngờ xuất hiện gợn sóng
Một người trung niên mặc kim bào, đầu đội vương miện, tướng mạo rất giống Tiên Tổ trực tiếp huyễn hóa ra
Giờ phút này hai mắt hắn lộ ra một tia khiếp sợ, nhìn hình ảnh hư ảo trong đại điện
Chỉ thấy đại điện tầng thứ mười hai trong hình ảnh hư ảo kia ầm ầm bộc phát ra kim quang chói mắt
Kim quang này rõ ràng đang từ Thiên Tôn Niết khuếch tán ra nhưng giờ phút này lại xuyên thấu tất cả hư vô, từ trong hình ảnh hư ảo trong đại điện lan ra, bao phủ cả đại điện này
Hắn xông qua tầng thứ mười hai rồi
Nam tử trung niên mặc kim bào giống như hơi bất ngờ
Minh Đạo Tôn mặc hắc y bên cạnh hắn cả người lập tức tỏa ra sát khí kinh thiên
Hắn nhìn chằm chằm vào tấm màn hư ảo nọ, ánh mắt lộ ra hàn ý ngập trời
Hắn hiểu rõ đối phương xông qua tầng thứ mười hai là giống mình năm xưa
Nhất định sẽ được vạn người chú ý, bị tất cả các Đại Thiên Tôn cực lực tranh giành, có thể lựa chọn rất nhiều điều kiện tốt, làm cho tu vi của mình càng mạnh
Hành động xông qua tầng thứ mười hai này lại càng khiến cho mọi người khi nhắc tới mình nhất định lại nhắc tới sự hơn người của kẻ này
Loại chuyện này đối với người luôn được coi là đệ nhất trong Dược Thiên Tôn như hắn rất không thoải mái
- Chỉ là tầng thứ mười hai mà thôi
Trên đại địa của Tiên Tộc cũng có mấy người làm được điểm này
Giết hắn vẫn chỉ cần một nhịp thở
Minh Đạo Tôn mặc hắc y trầm mặc trong chốc lát, chậm rãi mở miệng
Nhưng nam tử trung niên mặc kim bào này lại nhìn chằm chằm vào tấm màn hư ảo
Không biết đang suy nghĩ điều gì
Cùng lúc này, trên Đế Sơn
Lão già đứng phắt dậy, hai mắt lộ ra ánh sáng kỳ dị nhưng do dự một chút lại chậm rãi ngồi xuống
Ta lúc trước đã gặp hắn một lần
Người này trên người có Thiên Ngưu Hồn Khải..
Lấy lực lượng của Hồn Khải xông qua tầng thứ mười hai thì vẫn không thể so sánh với Minh Đạo Tôn..
Trừ phi hắn có thể mặc Hồn Khải xông qua tầng thứ mười ba..
Nếu không thì cũng chỉ là một Dược Thiên Tôn tầm thường mà thôi
Lão già trầm ngâm một lúc, sau khi ngồi xuống lại nhắm mắt lại
Ôi, chỉ là gân gà..
Thật sự là gân gà..
Mời chào hay không đây..
Hắn hẳn là không thể xông qua tầng thứ mười ba, phỏng chừng bỏ cuộc thôi..
Hả
Lão già nọ lập tức mở bừng đôi mắt
Chỉ thấy trong tấm lá thu, trong kim quang của đại điện tầng thứ mười hai, Vương Lâm toàn thân tràn ngập một luồng hơi nước vô hình, giống như áp sát thân thể hắn, hình thành một luồng uy áp mà dù ở trong chiếc lá thu này cũng có thể cảm nhận được
Cực Thủy Đạo
Ngay lúc lão già này nhìn thấy gợn nước bên ngoài thân thể Vương Lâm thì hắn lập tức thấy thân thể Vương Lâm nhoáng lên một cái, không ngờ không bỏ cuộc mà lao thẳng lên tầng thứ mười ba
Trong nháy mắt thân ảnh hắn biến mất trong sương mù, nhằm về phía đại điện tầng thứ mười ba
Cảnh tượng này khiến Minh Đạo Tôn mặc hắc y trong hoàng cung nơi Trung Châu không khỏi hừ lạnh một tiếng, sát khí trong mắt lóe lên
Tiên Hoàng, ta muốn tới Thiên Tôn Niết một chuyến, xông lên tầng thứ mười sáu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.