Tiên Nghịch

Chương 308: Chiến!




- Đình nhi, ngay tại thời điểm ta gặp nàng năm đó, nàng cũng nằm như thế này, không khác chút nào
Nàng còn nhớ rõ không, năm đó, lần đầu tiên ta đến Tiên giới, nguyên nhân vốn là để đoạt được tiên khí
Nhưng sau khi gặp nàng ở chỗ này, ta chỉ biết nàng chính là thê tử của đời ta, ta đã ở trong này bồi tiếp nàng rất lâu…
Hắn nói xong, đặt tay lên người nàng, vừa vuốt ve vừa nói:
- Nàng vẫn hoàn mỹ như vậy, rất hoàn mỹ… Nàng là của ta, ai cũng không thể đoạt nàng đi được
Đình nhi, nàng nói đi
Ta biết nàng cũng thích ta, đúng không?
- So với tiên khí, nàng mới chân chính là báu vật của ta
Người đàn ông trung niên mỉm cười, nằm xuống bên cạnh nữ thi, thì thào nói:
- Tốt lắm
Đình nhi, chúng ta nghỉ ngơi một đêm, ngày mai, chồng nàng sẽ tiếp tục đi tìm tiên ngọc
Nàng ngủ đi, không phải sợ gì hết, có ta ở đây…
Vương Lâm phi hành giữa không trung, trong mắt lộ vẻ kiên định
Kỳ hạn một tháng cũng đã sắp đến
Hắn hạ quyết tâm sẽ đi đến chỗ trong lời nói của Sất Hổ
Trước không nói đến ba cái kiếm tiên, chỉ riêng khối tiên ngọc rất lớn kia cũng đủ khiến hắn động tâm
Có số lượng lớn tiên ngọc như thế, Vương Lâm tin tưởng rằng, ngày sau khi mình đạt đến Hoá Thần hậu kỳ, trùng kích vào Anh Biến sẽ dễ dàng hơn nhiều
Đối với Vương Lâm mà nói, Anh Biến kỳ có ý nghĩa khác biệt
Đạt tới Anh Biến kỳ thì Tư Đồ Nam mới có thể thức tỉnh
Tuy Vương Lâm bây giờ chỉ là Hoá Thần sơ kỳ, khoảng cách đến hậu kỳ còn rất xa xôi, không biết đến tận năm tháng nào mới đạt được nhưng hắn không có gì lo lắng
Hắn biết con đường tu tiên không thể vội vàng dao động
Nước chảy thành sông, tự nhiên sẽ thành hình
Mặc khác, một số tiên thảo bên trong thuỷ đàm cũng là nguyên nhân khiến hắn động tâm
Nếu đem những tiên thảo này cho Lý Mộ Uyển thì tất nhiên có thể luyện chế ra một số đan dược cực kỳ hiếm có
Do đó, sau khi ăn vào tu vi của Lý Mộ Uyển chắc chắn sẽ được đề cao
Những loại dược vật như thế, trừ phi công hiệu thật lớn, nếu không Vương Lâm cũng không muốn dễ dàng ăn vào
Dù sao, với tu vi hiện tại của hắn thì cái coi trọng là lĩnh ngộ, sử dụng đan dược không phải là con đường đúng đắn
Tuy nhiên, nếu lấy thảo mộc của tiên giới chế tác ra đan dược thì tất nhiên lại khác
Trong lòng đã quyết tâm, thân mình Vương Lâm không ngừng bay cao, dần dần lao ra khỏi không gian của mảnh nhỏ, hướng về lốc xoáy thật lớn kia bay đi
Tại chỗ lốc xoáy, hắn mở ra ngọc giản là có thể đến được nơi ước hẹn với Sất Hổ
Giờ khắc này, tại một mảnh nhỏ ở trung tâm của Tiên giới, Sất Hổ của Cự Ma tộc đang khoanh chân ngồi đó
Trước người hắn có một tòa truyền tống trận
Ánh mắt của Sất Hổ vẫn bình tĩnh
Hắn ngồi ở chỗ này đã bảy tám ngày, một số tên thuộc loại đạo chích tiến đến nhưng đều trở thành vong hồn dưới tay hắn
Hắn ở chỗ này để chờ hai người
Sất Hổ tin tưởng rằng hai người này nhất định sẽ đồng ý đến, như thế chuyến đi lần này hắn mới có bảy thành nắm chắc là thắng lợi trở về
Hắn tin tưởng, sau khi xem qua ngọc giản, hai người kia nhất định sẽ động tâm
Dù sao hấp dẫn như thế, bất cứ kẻ nào cũng khó có thể kháng cự lại được
Cho nên Sất Hổ cũng không vội vã
Hai người kia hắn đã chọn lựa kỹ mới quyết định mời tham gia
Người thứ nhất tạm thời không nói đến, dù sao danh khí của hắn cũng thật lớn, hơn nữa cũng có một chút quan hệ sâu xa với Cự Ma tộc của hắn
Còn người thứ hai, gọi là Tằng Ngưu, Sất Hổ tự nhận bản thân hắn cũng nhìn không thấu được người này
Tuy tu vi chỉ là Hoá Thần sơ kỳ nhưng thuỷ chung, Sất Hổ luôn cảm giác được một tia nguy hiểm từ trên người hắn
Hắn đã suy nghĩ rất kĩ mới quyết định mời đối phương tham gia
Dù sao thực lực càng mạnh thì cơ hội thành công lần này lại càng cao
Còn nếu đối phương muốn giết người đoạt bảo thì Sất Hổ cũng không sợ hãi
Hắn tự nhận, với tu vi của bản thân cũng đủ để ứng phó với việc đó
Thời gian chậm rãi trôi qua
Một ngày nọ, trận pháp trước người hắn bỗng nhiên loé sáng
Ánh sáng ngày một chói loà hơn, gần như chiếu sáng toàn bộ bốn phía
Nhưng ánh sáng chói mắt này cũng không có ảnh hưởng gì đến Sất Hổ, hắn nhìn không chớp mắt vào truyền tống trận, đáy lòng thầm nhủ:
- Người đến không biết là ai!
Khi ánh sáng đạt đến cực hạn nhất định thì bỗng nhiên tối sầm lại, ngay sau đó một thân ảnh nổi bật từ giữa trận pháp xuất hiện
Tướng mạo của nàng cực kỳ xinh đẹp, nhưng có một vẻ lạnh như băng, khiến người nào nhìn thấy đều phải khiếp sợ
Một tia khí băng hàn từ phía sau nàng hiện ra, rồi lan tràn ra bốn phía
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thậm chí còn có một mảnh đầy bông tuyết từ trên trời rơi xuống, thoạt nhìn rất kinh người
Ánh mắt Sất Hổ chợt loé lên, nội tâm thầm nhủ:
- Là cô ta
Hắn cười vang lên, đứng dậy ôm quyền nói:
- Hồng Điệp đạo hữu, tại hà chờ ngươi đã lâu rồi
Người này đúng là thiên chi kiêu nữ của của Tuyết Vực quốc
Ánh mắt của nàng lạnh như băng, liếc mắt nhìn Sất Hổ một cái, đi ra khỏi trận pháp, lãnh đạm nói:
- Nếu những gì ngươi nói là giả thì tại hạ nhất định sẽ không bỏ qua
Hai mắt Sất Hổ hiện lên vẻ tự tin, cười nói:
- Hồng Điệp đạo hữu hãy cứ yên tâm, ta cũng không giấu giếm thêm nữa, ngọc giản này chính là Thuỷ tổ Tập Ngữ của Cự Ma tộc ta ghi lại
Lão nhân gia ngài sẽ không nói dối đâu
- Tập Tổ…
Sắc mặt của Hồng Điệp cũng hơi hoà hoãn
Tập Tổ này chính là tiền bối của sư phụ nàng, có giao tình nhiều đời với nhau
Dù sao ở Chu Tước tinh, những tu chân quốc tồn tại dưới dạng bộ tộc thì chỉ có Cự Ma tộc và Tuyết Vực tộc mà thôi
Hai bộ tộc này tự nhiên cũng tương đối thường xuyên qua lại
Có thể nói Cự Ma tộc là minh hữu của Tuyết Vực tộc
- Đã là Tập Tổ tự mình chứng kiến thì việc này tất nhiên sẽ không phải giả
Được, ta sẽ đi với ngươi
Những vật khác ta không cần nhưng chiếc quan tài bằng ngọc thạch kia phải thuộc về ta
Thanh âm của Hồng Điệp quyết đoán
Sất Hổ nhướng mày, thầm nhủ Hồng Điệp này cũng quá mức hống hách
Tuy nói hắn cũng không mấy hứng thú với chiếc quan tài bằng ngọc thạch kia nhưng hắn nhất định phải có được ba thanh kiếm tiên kia
Chẳng qua, nếu chỉ có hai người thì còn dễ xử lý, nhưng sau khi hai người chia nhau xong sợ rằng Tằng Ngưu chẳng còn vật nào nữa
- Hồng Điệp đạo hữu, việc này sợ rằng không ổn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Dù sao ngoại trừ ngươi và ta còn có một người nữa
Hắn cũng sẽ tham dự vào chuyến đi này
Sất Hổ trầm ngâm một chút, chậm rãi nói
- Sao
Là ai
Sắc mặt của Hồng Điệp vẫn như thường, bình thản nói
- Tằng Ngưu
Cũng giống như ngươi và ta, đều là đến từ Chu Tước tinh
Sất Hổ nói
- Đến từ Chu Tước tinh
Hồng Điệp ngẩn ra, nàng nhất nhất nhớ lại bốn người còn lại
Đúng lúc này, trận pháp phía trước hai người bỗng nhiên loé lên sáng ngời
Sau khi ánh sáng sáng đến cực hạn thì một thân ảnh cao lớn từ trong truyền tống trận xuất hiện
- Là hắn
Ánh mắt Hồng Điệp chợt loé lên, không nói hai lời lập tức điểm về phía trước
Lập tức một đạo linh quyết màu trắng nhanh như tia chớp bắn đến chỗ truyền tống trận
- Ầm
Ầm
Ầm
Linh quyết giống như sấm đánh chớp giật, mang theo âm thanh bén nhọn lao đến
Bóng người xuất hiện trong trận pháp đúng là Vương Lâm
Vừa mới xuất hiện, hắn lập tức phát hiện nguy hiểm, hai chân hắn dẫm mạnh, trận pháp sụp đổ, cả người Vương Lâm như một đạo khói nhẹ lùi về phía sau
Đồng thời Khu Thú quyển trên cổ tay bị hắn ném về phía trước, phát ra âm thanh chói tai, hoá thành Lôi Oa, nháy mắt đã phun ra một lôi cầu thật lớn, nhắm thẳng vào ấn quyết
Đồng thời cánh tay Vương Lâm run lên, Cấm Phiên xuất hiện trong tay, lập tức vô số cấm khí gào thét xông ra, thanh âm vang xa đến hơn mười dặm bên ngoài
Hai mắt của Vương Lâm linh hoạt, sắc bén, ở bên trong Cấm Phiên tập trung vào Hồng Điệp
- Đi
Theo một tiếng này, cấm khí hình thành một con ác long, dữ tợn gầm thét, hung hãn xông tới
Sắc mặt của Hồng Điệp lạnh lùng
Chân điểm một chút, bay ngược về phía sau, đồng thời tay phải lật lên, trong tay xuất hiện một bức tượng băng
Hình dáng bức tượng băng này và vật có hình dạng nhân thủ xà thân năm đó hoàn toàn giống nhau, nhưng hai mắt nhắm chặt
Ngay khi tượng băng này xuất hiện, trên đôi mắt nhắm chặt lập tức phát ra ánh sáng màu lam, vọt lên phía trước, mang theo một đám u mang
- Ầm
Ấn quyết màu trắng và lôi cầu va chạm với nhau, kình khí mãnh liệt bùng nổ, tạo ra khí lãng bay cao hơn nửa thân người, khuếch tán mạnh ra bốn phía
Giờ khắc này, u quang màu lam trong đôi mắt của tượng băng lao lên, lôi cầu bị u quang vụt qua, lập tức phát ra thanh âm răng rắc liên tiếp
Theo đó, từ bên ngoài nhanh chóng xuất hiện vô số mảnh băng, lấy tốc độ cực nhanh lan tràn ra
Chỉ trong chớp mắt, giữa không trung, khối lôi cầu đã bị băng che kín hoàn toàn, bên ngoài có màu u lam, bên trong có lôi điện màu tím than vờn quanh rất đẹp mắt
Lam quang không hề dừng lại, mà lan tiếp ra phía sau
Lôi Oa hừ thảm một tiếng, thóp bụng lại, muốn phun ra thêm một lôi cầu nữa
Nhưng khi thân thể nó bị lam quang chiếu lên, lập tức bị đông cứng, bụng vẫn duy trì tư thế thóp lại nhưng lôi cầu cũng tiêu tán trong bụng nó
Thậm chí ngay cả ác long hoá thành từ cấm khí lúc này cũng bị lam quang cản lại, có dấu hiệu bị đóng băng
Lúc này đây, pháp bảo trong tay Hồng Điệp có uy lực thật lớn, mục đích là muốn vừa ra tay sẽ giết chết Vương Lâm tại đương trường
Công kích của Vương Lâm vừa bị chặn lại, ánh mắt hắn loé lên, lắc mình hướng về phía sau, đưa tay phải điểm lên mi tâm
Chỉ thấy đạo đạo bóng đen từ trong mi tâm nhanh chóng lao rao, hoá thành một đám du hồn, bắt đầu gào thét bên người Vương Lâm
Vương Lâm nhảy lên phía trước, lơ lửng giữa không trung
Giờ khắc này hắn giống như một ma thần, hai mắt không ngừng chớp lên quang mang rất quỷ dị
- Nuốt
Dưới một chữ này, hơn vạn du hồn bên người hắn hoá thành một con ác quỷ, gào thét xông tới, không màng sinh tử đánh về phía Hồng Điệp
Dư âm của lam quang kia đối với du hồn có tác dụng không đáng kể
Dù sao thân mình của du hồn có khả năng kháng cự nhất định đối với hết thảy các công kích của pháp thuật
- Dừng tay
Sất Hổ lúc này mới có phản ứng, nhướng mày, lập tức quát lên
Hồng Điệp biến sắc, nàng cười lạnh một tiếng, thân mình lại lui ra sau
Du hồn này xông đến, dao động mãnh liệt tản ra bốn phía, đuổi theo không ngừng
Hai mắt Vương Lâm lộ ra sát khí, Cấm Phiên trong tay lại rung lên, lập tức mấy chục đạo cấm khí lao ra, lần lượt đan xen với nhau cùng một chỗ, hình thành một cây trường thương màu đen
Dưới cái chỉ tay của hắn, lại đâm về phía Hồng Điệp
Trường thương này như ảo ảnh, nhanh như tia chớp, theo ngay sau du hồn, gào thét xông đến
Hồng Điệp lại thối lui
Tay phải của nàng ấn lên tượng băng, nó lập tức đón gió tăng trưởng, nháy mắt đã biến thành một thân hình rất cao to, chắn trước mặt nàng
Nàng quát lớn một tiếng, hai con mắt của con thú có đầu người thân rắn trên tượng băng như sống lại, quỷ dị mở ra
Lập tức, trên tượng băng bắn ra lam quang cao đến vạn trượng
Bị lam quang chiếu vào, liền có một số trong đám du hồn tiêu tan ngay giữa trời
Vốn ngang tàng không sợ hãi, nhưng giờ đây không ngờ chúng cũng sinh ra một tia sợ hãi, do dự không dám tiến lên phía trước thêm nữa
Nhưng thanh trường thương từ cấm khí hoá thành vẫn như tia chớp, phá tan lam quang, bay nhanh xông tới
Thân ảnh của Vương Lâm khẽ động, lập tức xông lên phía trước, theo sát sau thanh trường thương, quát lớn:
- Hồng Điệp
Ngươi không có mặt chăm sóc cha mẹ trước khi lâm chung chính là bất hiếu
Những du hồn này thấy Vương Lâm tự mình tiến lên, lập tức không hề lui lại, cũng theo sau Vương Lâm
Vương Lâm như là một con khổng tước màu đen, còn đám du hồn như những chiếc đuôi xòe ra, tăng thêm khí thế cho Vương Lâm
- Ngươi vì ham muốn cá nhân mà giết hại cả một môn phái là bất nhân
Thanh trường thương màu đen thế như chẻ tre, phá tan từng đạo lam quang, kéo theo dao động mãnh liệt tản ra bốn phía, không gian xung quanh thậm chí xuất hiện vô số khe nứt
Những khe nứt này khuếch tán, thậm chí còn đem bề mặt núi đá bên dưới xé rách thành từng mảnh nhỏ
- Ngươi vô duyên vô cớ nhằm vào ta hạ sát thủ chính là bất nghĩa
Cấm khí bị đóng băng dưới mặt đất lập tức phá băng lao ra, nhanh chóng dung nhập vào bên trong trường thương, khiến nó càng thêm dài ra
Đồng thời, khi Vương Lâm lao tới công kích, Cấm Phiên trong tay hắn không ngừng nhanh chóng phát ra đạo đạo cấm khí, dung nhập vào thanh trường thương khiến nhan sắc của nó càng thêm đen đặc, thanh thế càng thêm dũng mãnh
- Sư phụ ngươi vẫn còn đó mà ngươi lại tự bán mình cho Chu Tước quốc chính là bất trung
Đây là một thương tạo thành sau khi Cấm Phiên đại thành, tập hợp tất cả các cấm khí hiện có mà thành, là một thương sắc bén nhất
Vương Lâm từ trên trời lao xuống, vô số du hồn như già thiên tế nhật, thanh thế đại trướng
Một thương này giống như làm bầu trời băng nát, lập tức chiếm được thiên thời
Mặt đất đã bị xé nhỏ vỡ vụn, nơi nơi đoạn liệt
Lúc này hắn đã nắm giữ địa lợi
Một thương lăng lệ khiến thiên băng, địa liệt, dù là Hoá Thần trung kỳ tu sĩ dưới một thương này cũng đổ máu ngay tại trận
- Ngươi bất hiếu, bất nhân, bất nghĩa, bất trung
Ngươi tu hành theo con đường nào
Đạo tâm của ngươi không yên, ta muốn coi về sau tu vi của ngươi làm sao mà tăng tiến
Thân mình của Sất Hổ không tự chủ được lui về sau mấy bước, ánh mắt lộ ra vẻ khiếp sợ
Hắn không nghĩ tới, tên Tằng Ngưu này lại có được một chiêu đáng sợ như thế
- Nhân bảo hợp nhất
Sất Hổ cả kinh, hai mắt hắn bừng sáng, lộ ra một tia chiến ý
Nhưng rất nhanh hắn đè nén xuống
- Người này nhất định là một nhân vật thiên tài của Tằng tộc
Nếu ta không sử dụng trọng bảo của gia tộc sợ là cũng khó tránh được một kiếp dưới một thương này
Tuy nhiên, Hồng Điệp là Hoá Thần hậu kỳ tu sĩ… Tên Tằng Ngưu này quả nhiên là một nhân vật không đơn giản, không ngờ cũng biết trước tiên huỷ đi đạo tâm của Hồng Điệp
Dù sao Hồng Điệp cũng sống ít hơn Vương Lâm đến bốn trăm năm, khả năng nhìn thấu thế sự nhân gian cũng không thể so sánh với những lão quái vật này, tâm tính cũng kém hơn không ít
Những lời nói của Vương Lâm, từng chữ rơi vào trong tai Hồng Điệp khiến ánh mắt nàng loé lên, trên mặt hiện lên vẻ phẫn nộ, thân mình lại lui về phía sau
Vương Lâm không ngừng lao tới, Hồng Điệp cũng không kháng cự chỉ liên tục thối lui
Kinh nghiệm chiến đấu của Vương Lâm hơn xa Hồng Điệp nên thừa cơ truy kích, không lưu lại nửa điểm thương xót
Ánh mắt Hồng Diệp lộ ra sát khí nồng đậm
Nàng vốn là thiên chi kiêu nữ của Tuyết Vực quốc, từ khi sinh ra vẫn chưa từng gặp được một màn khó nuốt trôi như thế này
Trước đây, chỉ cần tượng băng vừa hiện ra, dù là Hoá Thần hậu kỳ tu sĩ, cảnh giới tương đương với nàng, cũng chỉ có thể chạy trối chết mà thôi
Hơn nữa Chu Tước quốc cũng khá chú ý đến nàng, do đó khó tránh khỏi có chút kiêu ngạo
Một thương này của Vương Lâm không ngờ lại khiến cho nàng có cảm giác sợ hãi
Uy lực của một thương này cũng không lớn, nhưng từ bên trong lại có một cỗ khí tức của một pháp bảo quỷ dị
Bên trong khí tức này không ngờ còn có một tia uy hiếp của lôi kiếp
Nhưng dù sao nàng cũng là một Hoá Thần hậu kỳ tu sĩ
Giờ khắc này, hai mắt nàng chớp lên, hai tay nhanh chóng bấm quyết, bỗng nhiên điểm lên mi tâm, lập tức phun ra một ngụm tiên huyết, trên trong ngụm tiên huyết này có một đạo ánh sáng màu hồng chợt loé ra
Ánh sáng màu hồng này vừa xuất hiện lập tức biến thành một đoá hoa hồng kiều diễm, tươi đẹp
Nháy mắt khi đoá hoa này xuất hiện, tượng băng trước người nàng lập tức hoá thành một vũng chất lỏng màu lam, vờn quanh bên dưới đoá hoa, như là chất dinh dưỡng, lập tức khiến cho đoá hoa này càng thêm tươi đẹp
Trường thương trước người Vương Lâm lao nhanh đến, ầm một cái, điểm vào đoá hoa này, lập tức khiến đoá hoa này rơi ra mấy cánh hoa
Trong khoảnh khắc, sắc mặt của Vương Lâm khẽ biến, trường thương của hắn nháy mắt đã tan vỡ
Khuôn mặt của Hồng Điệp đỏ hồng lên dị thường nhưng chỉ trong nháy mắt đã tiêu tán
Vương Lâm than nhẹ một tiếng, một kích thiên thời địa lợi như thế cũng không thể giết được nàng
Hoá Thần hậu kỳ quả nhiên cường đại
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nháy mắt khi thân hình hắn lui bề phía sau, một cỗ vô tình ý cảnh nháy mắt đã bao phủ toàn thân hắn
- Ngươi là người đầu tiên buộc ta phải sử dụng đến bản mạng pháp bảo, ngươi có thể nhắm mắt được rồi
Hồng Điệp nhìn chằm chằm vào Vương Lâm đang lui nhanh về phía sau, nghiến răng nghiến lợi, thốt lên từng chữ
Đồng thời nàng vươn cánh tay ngọc ngà của mình ra, từ trên thân đoá hoa lấy ra một cánh hoa
- Dừng tay
Hồng Điệp đạo hữu, Tằng huynh
Hai người các ngươi đều là do ta mời đến, nếu tiếp tục đánh nhau thì đừng trách tại hạ vô lễ
Sất Hổ hét lớn một tiếng, thân mình bay lên không trung
- Sất Hổ đạo hữu, việc này không phải do tại hạ khơi mào
Vương Lâm thở sâu, toàn lực chống cự lại vô tình ý cảnh, thanh âm lạnh lùng nói
Sắc mặt của Hồng Điệp âm lãnh, liếc mắt nhìn Sất Hổ một cái nói:
- Không có quan hệ gì đến ngươi
Lui ra
Sất Hổ biến sắc, nhìn chằm chằm vào Hồng Điệp, cười vang lên:
- Hồng Điệp đạo hữu, việc này tại hạ không thể không can dự vào
Hồng Điệp một chữ cũng không thốt ra, đẩy đoá hoa trong tay về phía trước
Đoá hoa này liền chậm rãi bay về phía Vương Lâm
Giờ phút này, mặt đất bỗng nhiên trở nên rung chuyển, thậm chí ngay cả giữa không trung cũng xuất hiện rất nhiều cái khe
Hiển nhiên uy lực của đoá hoa này đã vượt quá sức chịu đựng cực hạn của mảnh nhỏ của Tiên giới này
- Hồng Điệp
Sất Hổ hét lớn
Ánh mắt Vương Lâm chợt loé lên, vỗ túi trữ vật, trong nháy mắt trong tay hắn xuất hiện một cây Cấm Phiên
Tay hắn rung lên, Cấm Phiên thoát ly bay lên không trung
Trong miệng Vương Lâm nhẹ nhàng thốt lên hai chữ:
- Dẫn kiếp
Không đến lúc vạn bất đắc dĩ, Vương Lâm thật sự không muốn sử dụng thanh Cấm Phiên này để dẫn thiên kiếp đánh xuống
Nếu là thiên kiếp đánh xuống, trong khi mảnh nhỏ này tan vỡ, Vương Lâm cũng không biết mình có may mắn chạy thoát được hay không
Cấm Phiên bay lên không, hoá thành một đạo sương mù hình tròn, từ trên trời giáng xuống, bao phủ một phạm vi mười dặm
Lúc này, trong vòng mười dặm truyền ra từng trận âm thanh ầm ầm
Hai tay Vương Lâm nhanh chóng biến hoá, hình thành một đạo cấm chế
Chỉ cần ném cấm chế này về phía không trung bên trên, thanh Cấm Phiên này sẽ lập tức đạt được chín mươi chín tổ cấm chế, dẫn động thiên kiếp đánh xuống
Hồng Điệp biến sắc, nhìn chằm chằm vào cấm chế trong tay của Vương Lâm, rồi lại nhìn màn sương đen giữa không trung
Trong lòng nàng lập tức nảy lên một tia nguy cơ mãnh liệt
Loại cảm giác này, trước giờ nàng vẫn chưa bao giờ gặp phải
Nhưng giờ khắc này, nàng lại có loại cảm giác nếu là cứ để đối phương tuỳ ý tiếp tục tiến hành thì hôm nay nàng tất nhiên sẽ phải hoạ đổ máu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.