Tiên Nghịch

Chương 407: Thiên Ý Trêu Người




Lúc này, Vương Lâm đã thật sự điên cuồng
Thân thể của hắn không thể di động, nhưng nguyên thần lại có thể
Tuy nói không thể rời khỏi thân thể, nhưng ý cảnh lại có thể
Đột nhiên trong không trung xuất hiện một hư ảnh Cổ Thần rất lớn
Cổ thần sau khi xuất hiện nắm lấy bức tranh sinh tử luân hồi, run run kéo ra toàn bộ
Phút chốc, một đạo khí xám nồng đậm từ trong bức tranh sinh tử luân hồi tràn ra, vẫn chưa đuổi theo cánh tay thật lớn kia, mà dung nhập vào trong hư ảnh cổ thần ở phía sau
Hư ảnh cổ thần chấn động, ở trên người hắn đột nhiên có một tia khí tức giống như thiên đạo sứ giả
Hai mắt hắn lộ vẻ vô tình, bàn tay to vươn ra, lập tức bắt lấy cánh tay của thiên đạo sứ giả, mạnh mẽ kéo một cái
Lập tức, thiên đạo sứ giả giấu ở bên trong hư vô chỉ lộ ra bộ mặt, không ngờ bị cổ thần mạnh mẽ lôi ra
Lúc này, trên không trung xuất hiện một cảnh tượng kỳ dị
Chỉ thấy hai thân ảnh rất lớn đồng thời xuất hiện
Vương Lâm hai mắt như điện
Sau khi hắn thấy rõ thiên đạo sứ giả kia lập tức ngẩn người
Chỉ thấy cơ thể của thiên đạo sứ giả gần như giống hệt hư ảnh cổ thần
Nhưng khiến Vương Lâm khiếp sợ lại là chỗ mi tâm của thiên đạo sứ giả, lúc này rõ ràng có bảy tinh điểm chớp động
Chỉ là, trong đó có ba cái giống như bị phong ấn, phát ra từng trận ánh sáng ảm đạm
- Đây…
Vương Lâm thấy một màn như vậy, nội tâm đột nhiên nổi lên một ý nghĩ không thể tin được
- Đây thật sự là thiên đạo luân hồi sao…
Vương Lâm trong lần đầu tiên nhìn thấy thiên đạo sứ giả không rảnh quan sát hắn
Nhưng lúc này, hắn đột nhiên nghĩ đến, thiên đạo luân hồi vốn là thiên đạo pháp tắc vô hình, làm sao lại tồn tại sứ giả này
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hơn nữa sứ giả này không ngờ lại là một cổ thần
Tất cả những gì nhìn thấy hôm nay đã đảo lộn suy nghĩ của Vương Lâm
Hắn đột nhiên tự hỏi: thiên đạo, là cái gì
Thiên đạo sứ giả sau khi hiện thân, hai mắt lần đầu tiên ngoại trừ sự băng lãnh vô tình còn có một sắc thái khác, đó là một chút mê man
Hắn nhìn hư ảnh cổ thần hé miệng giống như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói
Thân mình vừa động, cánh tay thật lớn vung lên, đột nhiên đánh về phía hư ảnh cổ thần do ý cảnh của Vương Lâm biến ảo ra
- Ầm
Một tiếng nổ vang khắp thiên địa, toàn bộ Nguyệt tinh đều rung chuyển một hồi
Vốn trong phương viên vạn dặm đã rạn nứt, dưới sự rung động này tấc tấc vỡ ra
Ở vị trí này của Vương Lâm
Hắn nhìn thấy rõ ràng đại địa trong vòng vạn dặm ầm ầm sụp xuống, hình thành một hố sâu rất lớn
Ở chính giữa của hố sâu này, chỉ có chỗ nằm của Chu Như vẫn lành lặn như trước
Chỉ là lúc này từ xa nhìn lại, nơi đây giống như một cây cột lớn, một mình đứng vững
Trên thân thể Chu Như phát ra một vầng ánh sáng trắng dìu dịu
Ý cảnh biến thành cổ thần, dưới một quyền của thiên đạo sứ giả, lui lại phía sau mấy bước
Vương Lâm thân thể chấn động, khóe miệng chảy xuống một chút máu tươi, nguyên thần gần như muốn tan vỡ
Nhưng lúc này hắn biết, nếu mình không chống cự được, Nguyên Anh của Lý Mộ Uyển phải chết không thể nghi ngờ
Ý cảnh biến thành cổ thần xông về phía trước, đánh ra một quyền va chạm với thiên đạo sứ giả
- Ầm
Ầm
Ầm
Va chạm một lần rồi lại một lần, khiến cho toàn bộ Nguyệt tinh rung chuyển
Máu tươi trên khóe miệng Vương Lâm càng ngày càng nhiều
Đúng lúc này, đột nhiên luân hồi chi lực giam cầm thân thể hắn có chút lơi lỏng
Vương Lâm trong tiếng gầm nhẹ, thân hình nhoáng lên lập tức hoàn toàn thoát ra
- Chết
Vương Lâm hét lớn một tiếng, thân mình bay lên, một quyền đánh lên người thiên đạo sứ giả
Trong mắt thiên đạo sứ giả lộ ra một chút mờ mịt, tay phải vung lên, thân thể Vương Lâm giống như sao băng bắn ra cực xa
Một quyền của hắn đánh lên người thiên đạo sứ giả cũng khiến đối phương lùi lại phía sau mấy bước
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hư ảnh cổ thần lập tức bước lên một bước đuổi theo thiên đạo sứ giả, lại đánh tới
Vương Lâm thân mình từ phía xa bay nhanh lại, liếm đi máu tươi trên khóe miệng, ánh mắt lộ ra chiến ý, không nói hai lời lại lao tới, cùng ý cảnh biến thành hư ảnh cổ thần, đồng thời nghênh chiến thiên đạo sứ giả
Thiên đạo sứ giả liên tục bại lui
Tinh mang trên trán hắn chỉ có bốn cái đang chớp động, đại biểu thực lực của hắn lúc này chỉ có tứ tinh cổ thần
- Ngươi… Không phải tộc ta…
Thiên đạo sứ giả lần đầu tiên nói ra lời
Thanh âm của hắn tu sĩ bình thường căn bản nghe không hiểu
Bởi vì, hắn dùng ngôn ngữ của cổ thần để nói những lời này
Quả thực, theo như lời hắn nói, Vương Lâm lúc này căn bản không thể tính là cổ thần bộ tộc, không có cổ thần nào có thể có được nội tu
Càng quan trọng là từ cổ tới kim chưa bao giờ có cổ thần nào nắm giữ ý cảnh
- Bất kể là cùng hay không, nếu ngươi muốn thu Nguyên Anh của Lý Mộ Uyển, ta tuyệt không đồng ý
Vương Lâm cũng lấy ngôn ngữ cổ thần quát lên, đánh ra một quyền
Thiên đạo sứ giả lùi lại
Hư ảnh cổ thần theo đó mà lên
Lúc này, bạch mang trên người Chu Như càng ngày càng đậm
Đột nhiên, một thanh âm từ trong cơ thể Chu Như chậm rãi truyền ra
- Vương Lâm… Huynh gạt muội…
Thanh âm này đúng là chín mươi năm qua Vương Lâm chưa từng được nghe
Nó là thanh âm của Lý Mộ Uyển
Thân thể Vương Lâm run lên, ngoảnh đầu lại đã nhìn thấy một cảnh tượng khiến hắn bi phẫn muốn chết
- Uyển nhi, nàng
Chỉ thấy bạch mang trên người Chu Như trong nháy mắt đã dày đặc đến cực hạn
Ngay sau đó, hồn phách của Chu Như từ bên trong nhục thân thoát ra, bị bạch mang bao phủ, chậm rãi rơi xuống một bên
- Vương Lâm
Uyển nhi muốn gặp huynh, muốn ở cùng huynh
Nhưng Uyển nhi vốn là một người chết
Nếu phải cắn nuốt hồn phách của đứa bé này để trả giá cho sự thức tỉnh của muội
Đối với nó mà nói, rất tàn nhẫn
Chín mươi năm nay, muội cảm nhận được đứa nhỏ này lớn lên từng chút một
Nhìn thấy nó thật giống như nhìn thấy con mình
Vương đại ca… Muội không đành lòng… Uyển nhi rất ngốc khiến huynh thất vọng rồi…
Lý Mộ Uyển trong phút chốc thức tỉnh đã đình chỉ hành động cắn nuốt hồn phách của Chu Như, mà lại lấy Nguyên Anh chi lực chấn hồn phách của nàng ra ngoài cơ thể
Không có hồn phách của Chu Như, thân thể lúc này đã bị tử ý bao phủ
Nguyên Anh của Lý Mộ Uyển trong nháy mắt thức tỉnh, lập tức bộc lộ ở dưới thiên đạo
Hơn nữa, Nguyên Anh của nàng đang chậm rãi tan vỡ
Vương Lâm thân mình vừa động, nháy mắt xuất hiện ở bên cạnh thân thể Chu Như, tay phải nhanh chóng điểm ở mi tâm Chu Như
Lập tức, Nguyên Anh của Lý Mộ Uyển chậm rãi từ trong cơ thể Chu Như bay lên
Nàng mở hai mắt nhìn Vương Lâm, ánh mắt lộ ra nhu tình của chín mươi năm
- Đáp ứng muội… Chăm sóc tốt bản thân…
Lý Mộ Uyển nhẹ giọng nói
Nàng nâng tay lên muốn cảm nhận độ ấm của Vương Lâm, nhưng trong nháy mắt tay chạm tới Vương Lâm liền trở nên trong suốt
Trên mặt nàng lộ vẻ bi ai, nhìn Vương Lâm, hạ giọng nói:
- Chu Như là một đứa nhỏ, không nên làm khó nó
Đây hết thảy là lựa chọn của bản thân muội
Lúc này, thiên đạo sứ giả từ bên cạnh cổ thần do ý cảnh biến thành nhảy tới trên đầu Vương Lâm, vươn tay phải bắt lấy bánh xe cực đại thủy chung vẫn dừng ở trên không, dưới một cái nắm lập tức luân hồi chi lực lại xuất hiện
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vương Lâm đột nhiên ngẩng đầu
Hai mắt của hắn lộ ra hàn mang cực trí, nói:
- Không có sự đồng ý của ta, đừng nói ngươi không phải thiên đạo
Cho dù là thiên đạo pháp tắc chân chính thì cũng đừng hòng mang nàng đi khi ta còn sống
Hắn điểm mi tâm một cái, hạt châu Thiên Nghịch xuất hiện, dưới sự triệu hồi của tay phải Vương Lâm, Nguyên Anh của Lý Mộ Uyển bị hạt châu Thiên Nghịch thu vào, sau đó chìm vào bên trong mi tâm của hắn, biến mất
Phía trên bánh xe, sứ giả thiên đạo nhìn thật sâu Vương Lâm một cái, sau đó ánh mắt hắn lại lộ vẻ mờ mịt, thân thể chậm rãi biến mất trong thiên địa
Cái bánh xe khổng lồ kia cũng bay vào trong tầng mây, biến mất trong nháy mắt
Vương Lâm lặng người nhìn thân thể của Chu Như, điên cuồng cười rộ lên
Chẳng qua tiếng cười của hắn thấu triệt bi thương, lộ ra điên cuồng
- Vương Lâm ta đấu với trời
Hai lần chống lại luân hồi, lại không nghĩ tới, cuối cùng thua tại thiên ý, thiên ý… Thiên ý trêu người
Vương Lâm tay phải điểm một cái, hồn phách của Chu Như lạc ở phía trên được triệu xuống nhập vào thân thể của nàng, sau đó cười ha hả nhảy lên, biến mất ở phía chân trời, chỉ lưu lại tiếng cười bi thương quanh quẩn ở phía chân trời
Vương Lâm đi rồi, Tiểu Bạch từ phía xa thật cẩn thận bay tới
Nó vốn bị Vương Lâm phong ấn, nhưng trong va chạm với thiên đạo sứ giả, phong ấn vỡ vụn, khi ấy mới trốn thoát
Lúc này thấy Vương Lâm rời khỏi, nó lập tức bay đến bên người Chu Như, trong mắt lộ vẻ bi ai, thè lưỡi liếm liếm khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Như
- Tiểu Bạch
Đừng náo loạn, ta muốn ngủ…
Chu Như thì thào nói
Tiểu Bạch sửng sốt, lập tức vui vẻ gầm lên một tiếng, kéo quần áo của Chu Như, thân mình nhảy lên, mang theo nàng rất nhanh rời khỏi nơi này
Trên Nguyệt tinh, xuất hiện một người điên
Người này đầu tóc bù xù, trong miệng thường xuyên thốt lên hai chữ “Thiên ý”
Nơi hắn đi qua, hễ là yêu thú một khi cản đường, toàn bộ bỏ mình
- Thiên ý
Vương Lâm ta thắng thiên đạo, lại bị thiên ý trêu đùa…
Một năm sau, một đêm mưa gió sấm sét, nơi cực đông Nguyệt tinh, trên đỉnh của một ngọn núi cao ngất trong mây, người điên này đứng ở nơi đó, ngẩng đầu nhìn trời
Mưa trút xuống ào ào, rơi xuống mặt đất, rơi trên người hắn, theo hai má của hắn nhỏ xuống
- Vì sao sinh, vì sao tử…
- Vương Lâm ta cả đời sống qua trong giết chóc, trong hóa phàm cảm ngộ sinh tử thiên đạo
Thấy sinh là sinh, thấy tử là tử, biết được mưa này từ trên trời rơi xuống, sinh ra từ trời, chết vào mặt đất…
- Sự si tình của Chu Dật tiền bối
Sự thức tỉnh của tiên thi nữ tử, mối tình cảm động của hai người bọn họ, hắn sinh nàng tử, hắn tử nàng sinh, khiến ta hiểu được hàm ý thấy sinh không phải sinh, thấy tử không phải tử…
- Kiếp nạn trong tân sinh, khiến ta cảm nhận được sự biến hóa của sinh
Chu Như sinh tử bồi hồi, Uyển nhi trong sinh có tử, trong tử có sinh
Tất cả những điều này là thiên ý tạo hóa, lại khiến Vương Lâm ta rốt cuộc hiểu ra, thì ra, thấy sinh chính là sinh, thấy tử chính là tử
- Thời gian chín mươi năm, Uyển nhi, cảm ơn nàng khiến ta hiểu ra… Thì ra chuyện thế gian, mất đi liền để cho nó mất đi, tồn tại liền để cho nó tồn tại
- Giống như nước mưa này, nó sinh ra từ trời, nhưng lại không phải là chết vào mặt đất
Ở trong mặt đất, nó lại tân sinh, nó lại khiến thực vật sinh trưởng, lại khiến mưa bụi tràn ngập, loại biến hóa này, chính là sinh
- Ta không bỏ được hồn phách của cha mẹ, không bỏ được nàng rời đi
Mà trên thực tế, đối với cha mẹ ta không tận đạo hiếu
Đối với nàng ta đến bây giờ vẫn luôn thụ động
Tình này tuy thật, nhưng càng nhiều là một loại trách nhiệm… Một loại cảm động…
Hồn phách của cha mẹ Vương Lâm từ mi tâm hắn bay ra, hiền từ nhìn hắn, chậm rãi tiêu tan, bọn họ vẫn chưa hồn diệt, mà tiến vào trong một loại cảnh giới sinh khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.