Tiên Nghịch

Chương 586: Kế Hoạch Làm Phản Của Hứa Lập Quốc Thất Bại! (3)




Hứa Lập Quốc trong lòng sảng khoái, hoàn toàn nhẹ nhõm, hơn nữa lại có một cảm giác là mình hơn hẳn
Hắn nhìn về phía Vương Lâm, ánh mắt linh thể ở trong tiên kiếm có một vẻ thông cảm và đắc ý
Vương Lâm vỗ túi trữ vật, Hứa Lập Quốc cùng với tiên kiếm bay vào, loan đao theo sát sau đó
Khi Hứa Lập Quốc chuẩn bị tiến vào trong túi trữ vật, thân mình hắn bỗng nhiên dừng lại, nhìn về hướng Đế Đô ở đằng xa, trong lòng thở dài nói:
- Tiểu mỹ nhân, Hứa ca ca sẽ còn trở lại, lão tử chưa đi đâu
Không bắt được ngươi mang đi, lão tử sẽ không rời khỏi Thiên Yêu Thành
Tại Kiếm Các bên trong Đế Đô, Đế Kiếm hình con rắn toàn bộ run lên, hóa thành một thiếu nữ
Thiếu nữ nhăn mũi, hung tợn nói:
- Đừng để cho ta nhìn thấy Kiếm Linh vô sỉ kia
Nếu để ta nhìn thấy hắn, cho dù trái với mệnh lệnh của Đế Quân ta cũng phải dẫn kiếm thể lao ra, trực tiếp chém hắn!!
Thu đao kiếm xong, Vương Lâm về tới Hồng Thành, bóng đêm đã phủ xuống mặt đất, cũng đã qua một ngày
Vương Lâm bay một mạch hướng về Mạc phủ
Trong khi hắn phi hành, bỗng nhướng mày, thân mình dừng lại, trầm giọng nói:
- Chuyện gì
Ở trên phố, xa xa có mấy người đi ra
Trong những người này có cả nam và nữ, tu vi cũng đều là Anh Biến Kỳ trở lên, trong đó có một vài người đã đạt tới Anh Biến Trung, Hậu Kỳ
Vương Lâm thần sắc như thường, quan sát những tu sĩ này, không nói gì
Trên người những tu sĩ này hắn không hề cảm thấy một chút sát khí nào, ngược lại cảm thấy có một vẻ vô cùng bi phẫn
Từ trong đám người này có một nam tử áo trắng đi ra
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Người này tướng mạo sáng sủa, hướng về Vương Lâm ôm quyền nói:
- Tên tuổi Vương đạo hữu, khi ở Thiên Vận Tinh tại hạ nghe như sấm đánh bên tai
Mấy ngày trước, trong cuộc tranh đoạt Yêu Tướng, lại càng khiến cho ta thêm phần kính nể
Vương Lâm quét mắt liếc nhìn đám người này một lượt, trong lòng đã có chút đoán được ý định của họ, cũng ôm quyền, nói:
- Quá khen
Nam tử áo trắng thở dài, nói:
- Tại hạ là thiếu môn chủ của Ngọc Kiếm Môn, lần này bị cuốn vào cuộc tranh đoạt Yêu Tướng, tình thế cũng là bất đắc dĩ
Phong thái của Vương huynh mấy ngày trước như đã đánh một đòn làm cho tại hạ thức tỉnh
Ở nơi Yêu Linh này, sinh mạng của tu sĩ còn thấp hơn con kiến, Yêu Tướng không thể chết, kẻ giết Yêu Tướng cũng phải bị chôn cùng, cuối cùng phải chết chỉ có tu sĩ chúng ta
Thực ra ở nơi Yêu Linh man di này, tu sĩ chúng ta chỉ là con hát mua vui cho chúng
Vương Lâm trầm ngâm, không nói gì
- Vị này chính là người trợ giúp của Yêu Tướng Ngao Địch
Nam tử này chỉ vào một người đàn ông trung niên ở bên cạnh
Người này mình mặc đạo bào, hắn tiến lên hai bước, hướng về Vương Lâm ôm quyền cung kính nói:
- Vương đạo hữu, cái chết của Ngao Địch cũng khiến ta thức tỉnh
Ở nơi Yêu Linh này, chiến công mặc dù quan trọng, nhưng nếu không còn sống để hưởng thì cũng chẳng có tác dụng gì
Nam tử áo trắng thở dài, nói:
- Ở trong này mua vui cho đám Yêu Linh man di, không phải là lựa chọn của những người tu đạo
Những đạo hữu đứng sau lưng ta đều chuẩn bị rời khỏi Thiên Yêu Thành
Hôm nay xin từ biệt Vương đạo hữu
Cáo từ
Hắn nói xong, hít sâu, thân mình vút lên, hóa thành một đạo cầu vồng, bay thẳng lên trời
Mấy vị tu sĩ phía sau hắn cũng đồng thời hướng về Vương Lâm ôm quyền cáo từ, đều hóa thành những đạo cầu vồng, biến mất ở phía chân trời
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vương Lâm im lặng đứng tại chỗ, nhìn đám tu sĩ rời đi, trước sau vẫn trầm mặc
Tu sĩ là những người đi ngược với mệnh trời, tất nhiên phải có ngạo cốt
Nếu vì cường quyền mà cúi đầu thì không phải với chữ nghịch, lưu lại chỉ là tuân theo vận mệnh
Nhưng chữ nghịch này lại có một nghĩa khác, tu sĩ rời đi lúc này không phải là nghịch, mà là tránh
Nghịch chân chính phải là không trốn tránh trời đất, trốn tránh vận mệnh, trốn tránh phép tắc đạo trời, mà là đi ngược lại những thứ đó
Tu sĩ nếu không như vậy thì không phải là tu đạo
Vương Lâm hướng ra xa đi tới
Hắn không phi hành mà lẳng lặng bước đi, bóng dáng hắn ở dưới ánh trăng kéo ra rất dài
- Tu đạo, nghịch thiên
Vương Lâm đi rất chậm, vừa đi vừa tự nói, như thể con phố này dài vô tận
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Không biết qua bao lâu, ở phía trước Vương Lâm, Mạc phủ đã thấp thoáng ở trong mắt
Trong bóng đêm, đèn lồng bên ngoài Mạc phủ tỏa ra ánh sáng dịu dàng, giống như một tia sáng rực giữa bóng đêm, khiến cho Vương Lâm dừng bước, lẳng lặng nhìn lại
Ánh sáng tuy nhỏ bé, nhưng lại làm cho tấm biển Mạc phủ sáng lên,
Từng trận gió đêm thổi đến, đèn lồng lay động, làm cho ánh nến bên trong lập lòe lúc sáng lúc tối
Tuy vậy nhưng ánh nến này cũng rất ngoan cường, ngày càng sáng rõ
Vương Lâm im lặng đứng trong bóng đêm, ánh mắt lộ ra một tia minh ngộ
Nhưng minh ngộ này vẫn là không đủ, hắn có cảm giác như bắt được cái gì đó, nhưng trong nháy mắt lại giống như không có cái gì xuất hiện
Một sự biến đổi kinh người đang ở trên người Vương Lâm im lặng bén rễ
Thời gian dần dần trôi qua, mặt đất tối đen được ánh ban mai phương đông chậm rãi chiếu rọi
Trong mắt Vương Lâm, màu đen giống như thủy triều rút đi
Tại khoảnh khắc này, trong đầu Vương Lâm như có một tia chớp xẹt qua, bên tai hắn dường như có văng vẳng tiếng đàn, cả người giống như đã ngộ đạo
- Đêm tối bị ánh mặt trời quét tới, có phải là nghịch không
Chữ nghịch này chính là mấu chốt có thể đưa ta đạt đến Vấn Đỉnh
Trong đầu Vương Lâm có một cảm ngộ mơ hồ, cảm ngộ này không sâu nhưng bắt đầu bén rễ
Vương Lâm trong mắt lộ ra vẻ kỳ dị, không trở lại Mạc phủ mà xoay người rời khỏi
Trên bờ sông kia, hắn như một lão tăng ngồi xuống, mặc dù lúc này không có tiếng đàn truyền vào trong tai hắn, nhưng lại có dư âm vang vọng
Tiếng đàn vô tình, nhưng trong lòng lại hàm chứa bi thương
Âm thanh bi thương này không phải là nghịch, khác với cảm ngộ vừa rồi của ta
Nhưng vì sao ta nghe trong tiếng đàn này lại có ẩn chứa nghịch ý
Buổi trưa, ánh mặt trời ấm áp dào dạt chiếu rọi mặt đất, chiếc thuyền tranh đi tới
Trên chiếc thuyền tranh kia, thanh niên nhiều ngày trước xuất hiện bên cạnh nữ tử đánh đàn lại xuất hiện
Lúc này đây, hắn hướng ánh mắt ra xa, nhìn lên người Vương Lâm
Tiếng đàn kia nhẹ nhàng truyền đến, thanh niên kia ngồi ở đầu thuyền bên cạnh nữ tử, trong tay cầm chén rượu, hướng về phía Vương Lâm nâng lên
Vương Lâm cầm lấy bầu rượu, lắc lắc một chút rồi uống một ngụm
Nhưng thanh niên kia lại lắc đầu, chỉ chỉ ra mũi thuyền, chén rượu trong tay không còn được một nửa
Vương Lâm cười khẽ
Thanh niên này tuy rằng tướng mạo tầm thường, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy có một cảm giác rất cởi mở
Vương Lâm trầm ngâm một chút, thân mình nhoáng lên một cái, đạp trên mặt sông đi tới, đáp lên trên mũi thuyền kia
Nữ tử đánh đàn vẫn chưa phát hiện ra mũi thuyền có thêm một người, vẫn đang chìm đắm trong tiếng đàn đau thương
Thanh niên kia mỉm cười, giơ chén rượu trong tay uống một ngụm, sau đó vung tay áo, ngồi ở một bên
Vương Lâm cũng ngồi xuống, cầm bầu rượu uống, ngồi gần nghe tiếng đàn, lẳng lặng nhìn tay ngọc của nữ tử gảy đàn
Ba người trên mũi thuyền thủy chung đều không nói gì
Thanh niên kia mời Vương Lâm ra sau thuyền, trước sau chỉ mỉm cười không nói
Về phần Vương Lâm cũng như vậy, trong đầu cũng không có nhiều chuyện để nói
Bởi vì tiếng đàn này làm động lòng người, trong tiếng đàn này, mọi ngôn ngữ khác đều là những thứ tạp âm
Tiếng đàn ngừng một chút, chiếc thuyền tranh theo dòng sông trôi đi
Vương Lâm ngồi xuống, ngày hôm nay, thanh niên kia và hắn rượu đều không có, tôi tớ từ bên trong thuyền đi ra, chuẩn bị rượu cho hai người
Sắc trời bắt đầu tối, hai bên bờ sông hiện lên một cảnh tượng buồn tẻ, mặc dù trên chiếc họa thuyền này có không ít những ngọn đèn lung linh có phần mỹ lệ
Chiếc thuyền tranh này lại một lần nữa đưa Vương Lâm lại gần bờ sông
Vương Lâm đứng lên, hướng về thanh niên kia ôm quyền, đang định đạp gió bay đi
Lúc này, thanh niên kia từ trước tới giờ không nói gì, mở miệng nói nhỏ:
- Huynh đài nghe tiếng đàn có cảm xúc gì khác không
Vương Lâm dừng bước một chút, nói:
- Nhớ tới cố nhân
Thanh niên kia cầm chén rượu uống một ngụm, chua xót nói:
- Khó trách
Nếu tâm không còn vướng bận, thì sẽ không bị tiếng đàn lay động
Huynh đài và ta giống nhau, cũng đều là tục nhân
Trong lúc hai người nói chuyện, nữ tử đánh đàn kia thân mình run lên, tiếng đàn cũng theo đó mà xuất hiện những tiếng run rẩy
- Nếu huynh đài không có việc gì, chi bằng hai ta uống cho tới bình minh, nghe tiếng đàn của Minh Phí cô nương
Thanh niên kia nói
Vương Lâm trầm ngâm một chút, liếc mắt nhìn thanh niên kia một cái, gật đầu nói:
- Cũng được
Thanh niên kia khẽ mỉm cười, lắc chén rượu, nói:
- Ta quan sát huynh đài nhiều ngày, nhìn ngươi ngồi trên bờ sông
Mặc dù người ở đó, nhưng tâm lại không ở đó, dường như là một người qua đường
Vương Lâm uống một ngụm rượu, lắc đầu nói:
- Một tục nhân nếu thật sự là khách qua đường, chẳng qua cũng chỉ là hư ảo mà thôi
Ngươi chẳng phải cũng giống như vậy sao, thân ở trên thuyền này, rất hợp, nhưng lại không biết đang đi về nơi nào
Thanh niên kia liếc nhìn Vương Lâm thật lâu, nói:
- Trong nhà có một vài vị khách thô lỗ, tranh cãi quá mức ầm ĩ
Vì vậy ta phải đi đến nơi thanh tĩnh này
- Hóa ra là một người có gia đình
Vương Lâm hạ giọng nói
- Huynh đài không có gia đình
Thanh niên hỏi lại
- Có, nhưng mà ở rất xa…
Trong đầu Vương Lâm hiện ra sơn cốc ở Chu Tước Tinh
- Trong nhà còn có ai khác không
Thanh niên hỏi
- Không có
Còn ngươi
Vương Lâm cầm lấy bầu rượu, uống một ngụm
- Có bảy đứa cháu gái, tuy nhiên chúng rất bướng bỉnh, hơn nữa gần đây còn bị một vị khách đáng ghét quấn lấy
Nói tới đây, thanh niên bật cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.