Đại ấn bay lên, thần sắc của Huyết Tổ hơi suy yếu, đầy vẻ dữ tợn, huyết quang toàn thân lóe ra
Đúng lúc này Nhân quả Côn Cực Tiên xuất hiện, bỗng nhiên co rút lại
Một tiếng cách vang lên, nguyên thần Huyết Tổ lại suy yếu thêm, đang muốn phản kháng thì đại ấn kia lại đánh xuống, tạo ra tiếng nổ ầm ầm
Toàn bộ nguyên thần của hắn gần như sụp đổ
Huyết Tổ cười thảm một tiếng, ánh mắt lộ vẻ điên cuồng
Nhưng ngay lúc đó, thanh âm của Vương Lâm truyền đến
- Huyết Tổ, Vương mỗ không giết ngươi, ban cho ngươi một cơ hội gặp lại Diêu Tích Tuyết
Nếu ngươi tự bạo thì cuộc đời này rốt cuộc không còn khả năng có thể nhìn thấy Diêu Tích Tuyết nữa
Thanh âm của Vương Lâm lạnh như băng
Huyết Tổ trầm mặc, vẻ điên cuồng trong mắt dần tiêu tan
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, lập tức hai tay bấm quyết, quát lớn:
- Thu
Màn sương đen xung quanh nháy mắt dâng lên, tràn ngập ngoài thân Huyết Tổ, Nhân quả Côn Cực Tiên nhoáng lên giống như du xà, vờn quanh thân mình Huyết Tổ
Ba đại chủ hồn vốn bị tổn hao lúc này cũng lao lên điên cuồng cắn nuốt
Mảnh vỡ đại ấn lơ lửng giữa không trung, mặc dù không đè xuống nhưng uy áp vẫn bao phủ
Có thêm áp lực này, tốc độ co rút của màn sương đen càng nhanh hơn
Gần như chỉ trong phút chốc đã co lại thành một hình cầu, hóa thành một cây đại phiên chừng ba trượng bị Vương Lâm nắm trong tay
Phiên bố rộng mười trượng mở ra, bên trên đã hoàn toàn thay đổi
Tôn Hồn Phiên vốn là một mảnh màu đen không có chút hình ảnh này nhưng lúc này, trên phiên bố đã hiện lên một hình ảnh
Bóng dáng của Huyết Tổ trông rất sống động
Bên ngoài thân, Côn Cực Tiên hóa thành khóa , ba đại chủ hồn vờn quanh
Biểu tình của Huyết Tổ lộ ra đầy vẻ bi phẫn và không cam lòng
Cứ như thế, hình ảnh này định hình trên phiên bố
Nhìn Tôn Hồn Phiên này, Vương Lâm rơi vào trầm mặc
Hắn lúc này không có chút đắc ý nào vì đã đánh thắng Huyết Tổ, ngược lại trong lòng còn có chút buồn chán
Đánh nhau với Huyết Tổ, có thể nói Vương Lâm đã hao hết tâm tư, cũng không đơn giản như vẻ ngoài luôn bình tĩnh lúc đó
Trong nhiều lần nguy hiểm tới sinh tử, nếu hơi chút sơ ý sẽ lập tức bỏ mình
Độ hung hiểm của trận chiến này không kém gì khi hắn chạy trốn Vọng Nguyệt
Thậm chí so với hành trình chạy trốn Vọng Nguyệt thì còn nguy hiểm hơn
Dù sao trí tuệ của Vọng Nguyện cũng có hạn
- Ta và ngươi không có thâm cừu đại hận, nếu là lúc trước ngươi mang theo Diêu Tích Tuyết đi thì làm sao mà có kết cục như thế này…
Vương Lâm than nhẹ
Không đến vạn bất đắc dĩ, Vương Lâm có điên mới đi trêu chọc Huyết Tổ
Hết thảy những điều này Vương Lâm cũng rất là rất bất đắc dĩ
Nếu muốn sống nhất định phải phản kháng
Nếu muốn tiếp tục tồn tại nhất định phải giết Huyết Tổ - kẻ muốn tiêu diệt hắn
Diêu Tích Tuyết chính là điểm yếu của Huyết Tổ, Vương Lâm nhất định phải thắng trận này
Trước nguy cơ sinh tử, không có hai chữ đê tiện
- Huyết Tổ, Vương mỗ kính ngươi là người coi trọng tình cảm cha con
Vương mỗ cũng có con
Tâm tính phẫn nộ khi có người gây bất lợi cho nó, Vương mỗ cũng biết… Chỉ có điều ngươi có cho ta một cơ hội để nói lời giải thích không
Nữ nhân của ngươi, Diêu Tích Tuyết, ở nơi ta
Nhưng Vương Lâm ta tự vấn không hề động tới mảy may
Năm đó, nếu không phải Diêu Tích Tuyết con ngươi ngươi tính kế hại ta trước, thì ta sao có thể đã biết thần thông của Huyết Tổ ngươi mà vẫn đi trêu chọc !
Vương Lâm nhìn Tôn Hồn Phiên, trầm giọng nói
Hắn biết Huyết Tổ có thể nghe thấy
- Hay là khi nữ nhi Diêu Tích Tuyết của ngươi tính kế hại Vương Lâm ta mà ta cũng không thể phản kháng !
Ngươi dù thương con nhưng lại không hiểu thị phi, không thèm nghĩ đến căn nguyên
Tuy ngươi yêu thương con gái nhưng cũng quá cưng chiều nó
Vương mỗ cho Huyết Tổ ngươi cơ hội nhưng bậc tiền bối như ngươi lại ôm sát niệm trong đầu
Hành động của ngươi, dưới con mắt của Vương mỗ, cũng không khác gì Diêu Tích Tuyết
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Con hư tại mẹ
Lời ấy ngàn năm trước Vương mỗ đã hiểu mà Huyết Tổ ngươi tới hôm nay vẫn chưa hiểu
Vương Lâm ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phương xa, thu Tôn Hồn Phiên lại, cũng không thèm suy nghĩ xem Huyết Tổ có hiểu được hay không
Chỉ cần hắn không thẹn với lương tâm là được
Tay phải Vương Lâm nâng lên, mảnh vỡ Tiên giới hóa thành đại ấn lóe lên hoàng quang
Thể tích nó dần thu nhỏ lại, biến thành một hạt cát bị Vương Lâm nuốt vào
Hắn phủi phủi quần áo, như muốn đem bụi bẩn mấy ngày qua đuổi đi
Thân mình hắn nhoáng lên, hóa thành một đạo trường hồng bay thẳng về phía xa
- Tại Lôi chi Tiên giới này tất nhiên cần phải tận dụng mọi khả năng để khiến cho mình càng trở nên cường đại
Thần thông của ta vẫn còn kém quá
Trước đây tu vi không đủ, không có cách gì để đạt được Tiên thuật
Nhưng hiện tại, với tu vị này cũng có thể tham dự việc cướp đoạt động phủ của Tiên nhân rồi
Mục tiêu của ta chính là Tiên thuật
Uyển nhi, không cần vội, Đông Lâm Tinh, ta nhất định phải tới
Phàm là có một chút khả năng cho ngươi thức tỉnh, ta sẽ tìm mọi cách để tranh thủ
Tay phải Vương Lâm đặt lên mi tâm, tu vi đề cao khiến cho khả năng thức tỉnh Lý Mộ Uyển lại càng nắm chắc hơn
Hắn tới La Thiên Tinh Vực này, ngoại trừ để tránh né lão quái kia thì trọng yếu hơn chính là làm cho Lý Mộ Uyển sống lại
Mang theo suy nghĩ không ngừng về Lý Mộ Uyển, Vương Lâm từng bước một đi về phía trước trong hư vô
Mục tiêu của hắn chính là một mảnh vỡ đại lục ở phía trước
Từ lúc này trở đi, tại Lôi chi Tiên giới này có thêm một chí cường giả, thêm một người tham gia đoạt bảo
Người đó chính là Vương Lâm
Mảnh vỡ đại lục trước mặt Vương Lâm, Lý Nguyên bỏ chạy cũng đã gần kết thúc
Thân mình hắn đã như dầu hết đèn tắt
Nếu không phải do mấy người phía sau có thái độ trêu đùa thì sợ là hắn đã sớm bỏ mình
Càng làm cho hắn cảm thấy nhục nhã đó là nam tử kia trong khi đùa giỡn lại lấy hắn làm bia ngắm, không ngừng thử nghiệm các loại pháp thuật thần thông
Lão già bên người nam tử kia hoàn toàn lộ ra vẻ vô tình lạnh như băng, thỉnh thoảng lại mở miệng ra chỉ điểm cho thanh niên kia
Mỗi lần chỉ dạy lại đều khiến cho Lý Nguyên càng thêm thê thảm
Còn lại tám thanh phi kiếm, giờ chỉ còn có ba thanh
Khi hắn thi triển pháp thuật thì bị lão già kia tùy ý bắt lấy, trực tiếp hủy đi thần thức rồi ném cho thanh niên kia
Sau đó lại bị thanh niên kia đưa cho nữ tử bên người
Một cỗ cảm giác bi phẫn nổi lên trong lòng Lý Nguyên
Tiếng cười như tiếng chuông lanh lảnh của nữ tử kia làm cho hắn cực kỳ tức giận, cảm giác rất chói tai
Dọc theo đường đi, thương thế trên người hắn càng nhiều
Cánh tay phải của hắn vì chỉ luôn bỏ chạy trong thời gian dài, không có thời gian chữa trị nên đã xuất hiện tình trạng hư thối, còn có một con tiểu trùng chui vào
Con tiểu trùng này không phải là giòi bọ mà là một loại độc trùng do thanh niên kia phóng xuất ra
Thậm chí Lý Nguyên còn có một loại cảm giác trong cơ thể và cả trong nguyên thần đều có một con tiểu trùng màu trắng nhuyễn động
Dường như chính bản thân mình lúc này đã trở thành ký thể để tầm bổ cho con tiểu trùng kia
Tốc độ của Lý Nguyên ngày càng chậm, cảm giác toàn thân mệt mỏi, tử khí đã càng thêm nồng đậm
Sắc mặt của hắn lúc này đã không phải là tái nhợt mà đã rơi vào loại hồng nhuận của của bệnh tật
- Thiếu chủ, người này dĩ nhiên đã như đèn cạn dầu
Phía sau Lý Nguyên, ánh mắt của lão già thu hồi khỏi người hắn, bình thản nói
Thanh niên kia cười lên:
- Nhanh thế đã muốn chết sao
Tuy nhiên người này quả cũng không tồi, kiên trì được tới mười ba ngày
Những tu sĩ trước hắn nhiều nhất cũng chỉ được có tám ngày mà thôi
Sửu thúc, lần sau bắt cho ta một tu sĩ cảnh giới Âm Dương hư thật đi
Như thế thì có thể chơi đùa thêm vài ngày, Bát diện Phệ hồn trùng của ta cũng sẽ nhanh chóng thành thục hơn
Thần sắc của lão già kia vẫn như thường, chậm rãi nói:
- Được
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Một chữ rất đơn giản nhưng lại lộ ra một cỗ vô cùng tự tin
Nữ tử bên cạnh như con chim nhỏ nép vào người thanh niên, cười nói:
- Biểu ca, trên người này còn có mấy thanh kiếm đó
Thanh niên cười ha hả, ôm lấy nữ tử mảnh mai này nói:
- Quên sao được, chín thanh kiếm này đều là của ngươi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đừng nói chỉ có chín thanh kiếm này, dù là bất cứ thứ gì trên cả Lôi chi Tiên giới, chỉ cần ta muốn, không có gì mà ta không đoạt được cả
Lát nữa từ trong nguyên thần của người này tìm ra được chỗ mấy thanh kiếm này thì chúng ta sẽ đi tới đó xem một chút
Nữ tử kia che miệng cười, ánh mắt lộ ra vẻ quyến rũ, thanh âm như tiếng chuông trong trẻo êm tai, mở miệng nói:
- Biểu ca thân là người của Diêu gia, tự nhiên có thể làm được
Thần sắc của thanh niên kia lộ ra vẻ ngạo mạn, họ Diêu này, ở trong La Thiên Tinh Vực, dù là Lôi Tiên Điện cũng phải cho họ vài phần thể diện
Hắn thân là người của Diêu gia, tại trong Lôi chi Tiên giới này quả đúng như lời nói trước đó, chỉ cần là muốn vật gì thì không thể không đoạt được
Lúc này đây, ở trong hư không, Vương Lâm thấy được mảnh vỡ đại lục ở phía trước, thân mình nhoáng lên liền đi tới phía trên đại lục này
- Không biết Lý huynh đang ở nơi nào…
Theo bản năng, thần thức của Vương Lâm tràn ra, nhưng nháy mắt sắc mặt lập tức âm trầm
Sát khí nồng đậm, từ sau khi phong ấn Huyết Tổ, lại lần nữa bùng nổ
Tinh quang trong hai mắt của Lý Nguyên đã không nhiều lắm, đa phần đã tiêu tan hết
- Phải chết thật sao… Cũng vậy thôi, chết thì chết… Cũng là một cách để giải thoát
Chỉ có điều, Hứa huynh, Lý mỗ còn chưa truyền thụ cho ngươi Nhĩ tâm phốc…
Lý Nguyên cười thảm.