Nữ tử Tây Tử Phượng kia lập tức chụp lấy, thân thể nhoáng lên liền bay ra
Hai nam tử còn lại cũng cách không nắm được, hầu như cùng một lúc lao tới, cuối cùng cũng đuổi theo được mảnh nhỏ, rơi lên đó
Ba người thở phào một hơi, lập tức chú ý tới Vương Lâm đang ngồi khoanh chân ở phía xa
Một nam tử bên cạnh Tây Tử Phượng nhìn thoáng qua Chiến Vân nói:
- Vị đạo hữu kia là ...
Không đợi Chiến Vân mở miệng, Tây Tử Phượng nhìn thoáng qua Vương Lâm, cẩn thận quan sát, lập tức biến sắc, vội vã tiến lên vài bước cung kính ôm quyền cúi đầu nói:
- Vãn bối Tây Tử Phượng tham kiến tiền bối
Đa tạ tiền bối hai lần cứu mạng
Nói tới đây sắc mặt nàng đỏ bừng
Vương Lâm liếc nhìn nữ tử này một cái
Vẻ mặt của nữ tử này còn xinh đẹp hơn Chiến Vân ba phần
Hắn nhớ mang máng nữ tử này ở ngoài đại môn của tiên giới đúng là khi hắn bị Viêm Lôi Tử điều khiển thân thể đã đá một cái vào trong khoảng không
Vương Lâm cau mày, cảm thấy rất phiền toái
Sớm biết thế này thì hắn nói gì cũng không cứu Chiến Vân
Lúc này hắn đành thầm than, trầm giọng nói:
- Ba người có tiên ngọc chứ
Tây Tử Phượng ngẩn ra
Không đợi nàng trả lời, Chiến Vân đã vội vàng nói:
- Mười vạn tiên ngọc để trả ơn cứu mạng, thêm mười vạn thì được ở nơi này một canh giờ
Tây Tử Phượng gật đầu nói:
- Thế cũng hợp lý
Hai người bên cạnh nàng lập tức đều xuất ra tiên ngọc, để vào trong túi trữ vật, cung kính giao cho Vương Lâm
Vương Lâm tiếp nhận, nhắm mắt lại không để ý tới họ nữa
Kể cả Chiến Vân, bốn người ngồi cùng một chỗ, nhìn khoảng không bên ngoài mảnh nhỏ, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác được khởi tử hồi sinh, nhẹ giọng nói chuyện với nhau
Tốc độc của mảnh nhỏ cực nhanh, dần dần không ngừng lao đi trong Lôi Tiên Giới
Dọc đường đi lông mày Vương Lâm vẫn không giãn ra
Dọc đường đi hắn gặp rất nhiều tu sĩ đi đơn độc hoặc tụ thành từng nhóm
Những người này khi thấy mảnh nhỏ trăm trượng thì đều như nắm được cọng rơm cứu mạng, tìm đủ mọi biện pháp đi lên
Tóm lại là đều có người quen biết một chút với những người đang ngồi trên mảnh nhỏ
Do vậy mà dần dần, số tu sĩ trên mảnh nhỏ ngày càng nhiều
Nhưng thật ra thì cũng chẳng cần Vương Lâm quan tâm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cứ có người lên là Chiến Vân lại đều đứng ra nói rõ yêu cầu về tiên ngọc của Vương Lâm
Trong tay Vương Lâm đã có mấy túi trữ vật, trong đó có rất nhiều tiên ngọc
Trên mảnh nhỏ trăm trượng cũng đã có gần hai mươi tu sĩ
Những người này đều không ngồi cùng một chỗ, trừ những người có quen biết thì đều khoanh chân, ngồi nhìn hư không bên ngoài, trong lòng đầy phức tạp
Trong số bọn họ có một số người sau khi nhìn thấy Vương Lâm liền nhận ra hắn, lập tức buông lỏng tâm thần
Bọn họ nghĩ rằng có Vương Lâm ở đây thì mọi sự đều yên ổn
Mảnh nhỏ trăm trượng cấp tốc phi hành trong không trung, dần dần số người trên đó càng nhiều hơn
Cuối cùng nhân số đã vượt quá năm mươi, nhìn số tu sĩ đông đảo, Vương Lâm cau mày, ánh mắt lướt qua bọn họ nhìn vào khoảng không phía sau mảnh nhỏ, còn có hơn mười đạo cầu vồng đang theo sát không bỏ
Những tu sĩ trong mấy đạo cầu vồng này đều không theo kịp tốc độ của mảnh nhỏ, lại không có người quen biết nên không ai trợ giúp, không thể tự mình lên được mảnh nhỏ trăm trượng
Chẳng qua bọn họ đi theo con đường mảnh nhỏ mở ra thì cũng an toàn
Dù sao khi mảnh nhỏ đi qua thì những cái khe đều gần như bị bít lại, so với bên ngoài an toàn hơn rất nhiều
Dần dần càng ngày càng có nhiều tu sĩ tụ lại
Phía sau mảnh nhỏ trăm trượng hình thành một đội ngũ thật dài
Từng đạo kiếm quang lóe lên, trong như vô số cái đuôi theo sát phía sau
Trong mắt bọn họ thì đây chính là sinh lộ duy nhất
Trong đó hiển nhiên là có người có tu vi cao thâm
Những người này thường không cần ai trợ giúp, ở khoảng cách không xa đều dựa vào thực lực bản thân mà bay lên mảnh nhỏ trăm trượng
Chẳng qua dù bọn họ có tu vi gì thì khi rơi xuống mảnh nhỏ, hơi do dự một chút đều giao tiên ngọc ra đổi lấy một chỗ ngồi trên đó
Dù sao thì Vương Lâm sau khi đánh một trận ngoài cánh cửa tiên giới uy danh đã vang khắp nơi
Dù là tu sĩ Dương Thực thì khi nhìn thấy Vương Lâm cũng phải cung kính gọi một tiếng tiền bối
Sờ sờ những túi trữ vật chứa đầy tiên ngọc trong lòng, Vương Lâm thở dài, cũng chẳng để ý tới mấy người này nữa
Hắn có thể cảm thấy Thân Công Hổ đã cách đó không xa
Đúng lúc này giữa không trung đột nhiên xuất hiện một tảng đá cực lớn
Tảng đá này ước chừng lớn tới ngàn trượng, trong lúc bay không ngừng tan vỡ
Mỗi lần đụng phải một cái khe hở không gian, bên ngoài nó đều bị bắn tung ra một lớp đá vụn
Bên trên tảng đá này có ba người
Mỗi người trong đó đều có tu vi Dương Thực, phía sau còn có gần một trăm tu sĩ
Tất cả đều lộ ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm vào mảnh nhỏ trăm trượng của Vương Lâm
- Lưu lại mảnh nhỏ của tiên giới ngay
Một nam tử mặc kim bào trong ba người có tu vi Dương Thực cất giọng âm trầm nói
Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh liếc nhìn ba người nọ một cái
Ánh mắt hắn rơi vào tảng đá cả ngàn trượng dưới chân bọn họ
Hiển nhiên những người này cũng nghĩ ra phương pháp tương tự Vương Lâm
Chẳng qua tảng đá của bọn họ không được thiên kiếp luyện hóa , không đủ độ cứng, dọc đường đi chỉ sợ là đã không ngừng vỡ vụn mất bao nhiêu rồi
Nam tử mặc kim bào bước về phía trước một bước, trực tiếp tiến vào khoảng không, né qua mấy cái khe không gian, đi thẳng tới mảnh nhỏ trăm trượng của Vương Lâm
Phía sau hắn là một lão giả mặc bạch y trong ba người tu vi Dương Thực
Chỉ còn văn sĩ mặc áo lam đứng trên tảng đá, ánh mắt lạnh lùng nhìn lại
Thần sắc Vương Lâm bình thản không thay đổi chút nào, tay phải giơ lên, điểm về phía trước một cái
Lập tức đồ án hình thú cốt trên mu bàn tay hắn nhúc nhích, hóa thành một đạo ô quang bay ra, giữa không trung hình thành một bộ thú cốt
Bốn cái thú cốt sắc bén phát ra ánh sáng âm hàn
Ánh mắt thú cốt chợp lóe lên u quang, sát khí nồng nặc chỉ trong nháy mắt đột nhiên tràn ngập không gian
Hầu như chỉ trong nháy mắt, nam từ mặc kim bào đi đầu còn chưa kịp thi triển thần thông gì thì thân thể đã sững lại, một màu xám từ hai chân hắn điên cuồng lan ra toàn thân
Ánh mắt người này lộ vẻ hoảng sợ, hít sâu một hơi, không chút do dự vỗ tay phải lên Thiên Linh Cái
Lập tức trong nháy mắt khi thân thể hắn bị ánh sáng màu xám kia thôn phệ, nguyên thần liền bay ra
Khoé miệng Vương Lâm lộ ra nụ cười lạnh, vỗ túi trữ vật
Lập tức Tôn Hồn Phiên rung lên, hóa thành hắc vụ tràn ngập trời đất, phóng về phía nguyên thần của đối phương
Lúc này lão giả mặc bạch y đã tới gần
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hắn không bận tâm tới đồng bọn mà bắt quyết, quát to:
- Tiên thuật lôi trảm
Trước người hắn liền có lôi quang điên cuồng ngưng tụ, lóe lên một cái liền hóa thành một lưỡi dao như muốn xé rách đất trời, lao tới Vương Lâm
Lập tức một tiếng kêu xé gió vang lên
Ánh mắt Vương Lâm sững lại
Lưỡi dao kia chưa tới gần hắn đã cảm nhận được một cỗ khí tức ác liệt
Trong phút chốc khi lưỡi đao lôi điện tới bên người, quang mang trên mi tâm Vương Lâm lóe lên, nguyên thần bay ra nuốt luôn lưỡi dao trong nháy mắt
Nguyên thần trở lại cơ thể, sắc mặt Vương Lâm có hơi hồng lên, đứng dậy, lạnh như băng nhìn lão giả đang sững sờ kia, bước một bước, lao về phía lão
Sắc mặt lão giả mặc bạch y đại biến, không chút do dự lui lại phía sau
Trong lúc hắn đang lùi lại, văn sĩ mạch áo lam đang đứng trên tảng đã nhíu mày, thân thể nhoáng lên liền nhảy tới
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên hàn mang
Hắn là người hiếm khi chọc vào kẻ khác, nhưng nếu có người chủ động ra tay với hắn thì hắn khi phản kích sẽ tuyệt đối không nương tay cho đối phương
Lúc này tay phải hắn điểm một cái về hướng lão giả mặc bạch y
Định thân tiên thuật liền được thi triển ra
Lão giả đang lui lại lập tức cảm thấy thân thể như chìm vào trong nước, giống như bị buộc chặt vào một ngọn núi
Không chỉ có thân thể, kể cả nguyên thần vào nguyên lực trong cơ thể hắn lúc này cũng ngừng vận chuyển
Vương Lâm bước một bước tới, song chỉ tay phải biến thành kiếm điểm lên mi tâm của lão giả
Thân thể lão ầm ầm phun ra một mảng lớn sương máu, lập tức tan nát
Nguyên thần mang theo vẻ hoảng sợ đang muốn bỏ chạy thì hàn mang trong mắt Vương Lâm lóe lên, tay phải chụp một cái vào khoảng không liền bắt được nguyên thần của lão
- Đạo hữu dừng tay
Tu sĩ mặc áo lam hét lớn một tiếng
Thân thể hắn như tia chớp vọt thẳng tới Vương Lâm, tay phải bắt quyết
Lập tức từ trong Thiên Linh Cái bay ra một thanh kiếm hư ảo, lóe lên như thuấn di, trực tiếp xuất hiện trước người Vương Lâm hung hăng đâm tới
Vẻ mặt Vương Lâm lạnh như băng, bóp chặt nguyên thần trong tay, quay đầu lại mở to con mắt thứ ba
Hồng mang liền bùng lên, lập tức bao phủ lấy thanh kiếm hư ảo kia
Trong hồng mang, thanh kiếm hư ảo liền toát ra một mảng lớn hắc khí, trong chốc lát liền tan tành
Thân thể văn sĩ mặc áo lam sững lại, dừng lại phía trước Vương Lâm mười trượng, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, trầm giọng nói:
- Các hạ thần thông kinh người, việc này bỏ qua tại đâu, xin mời
Hắn cố nén sát khí trong mắt, chậm rãi lui lại phía sau
Ánh mắt Vương Lâm lạnh như băng nhìn văn sĩ một cái, thu lại Tôn Hồn Phiên, thân thể nhoáng lên liền ngồi lại trên mảnh nhỏ trăm trượng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lúc này đông đảo tu sĩ đều đã đứng dậy quan sát
Sau khi bước vào trong mảnh nhỏ trăm trượng, Vương Lâm khoanh chân ngồi xuống
Mảnh nhỏ lại lao về phía trước
Vương Lâm đang khoanh chân ngồi, nuốt nguyên thần trong tay, tay phải chỉ lên bầu trời chậm rãi nói:
- Hô Phong
Lập tức liền có một luồng hắc phong xuất hiện, hóa thành một con hắc long gầm thét lao thẳng tới tu sĩ mặc áo lam kia
Sắc mặt hắn đại biến, nhanh chóng lui lại
Nhưng lúc này con hắc long kia đã há mồm, phun ra một đạo âm phong
Luồng âm phong này gào thét lao ra, tràn ngập thiên địa
Thân thể văn sĩ mặc áo lam kia loạng choạng, hai mắt mờ đục, lộ ra vẻ giãy giụa nhưng ngay lúc muốn phả kháng lại không chú ý tới phía sau hắn là một cái khe không gian dài hơn ba trượng
Hắn trong lúc lui lại đã bước một bước vào trong khe
Mang theo một tiếng rống giận đầy tuyệt vọng, thân thể hắn lập tức biến mất, chỉ còn lại tiếng âm phong gào thét quanh quẩn giữa không trung.