Chương 28: Thân thể Lục Đồng Phong có bí ẩn, Vân Phù Diêu muốn kiểm tra Hiện tại Lục Đồng Phong đang rất thương tâm
Việc những cư dân trên trấn kia xem thường mình thì cũng thôi đi
Không ngờ rằng sư phụ đã nương tựa nhau mười năm, cũng lại xem thường mình
Nếu thật sự để ý đến hắn, sư phụ làm sao có thể mang theo tuyệt học cả đời của mình xuống suối vàng
Đó là top ba trên Thiên Nhân bảng a
Lại còn chưa chắc đã là thứ ba
Đây chính là cường giả tuyệt thế chân chính có thể lật tay thành mây, trở tay thành mưa
Nếu như khi còn sống sư phụ truyền thụ cho hắn nửa chiêu nửa thức, thì những năm này hắn đâu cần phải sống khổ sở thê thảm như vậy
Nghĩ đến sáu năm qua chính mình gian nan khốn khổ, nghĩ đến những tội mà mình phải gánh chịu, Lục Đồng Phong không khỏi lau đi nước mắt
Vân Phù Diêu uống canh gà mỹ vị, nhìn Lục Đồng Phong với vẻ bi thương, nàng khẽ động thần sắc, hỏi: “Ngươi có chắc chắn rằng sư thúc tổ không hề truyền thụ cho ngươi chân pháp thần thông nào không?” “Đương nhiên là không có, nếu người truyền ta tiên pháp, ta hiện tại đã sớm là Tiên Nhân rồi
Làm sao lại phải sống một cách nghèo kiết hủ lậu và thất vọng như thế này?” “Thế nhưng là……” Vân Phù Diêu dường như đang cân nhắc câu nói trong lòng, rồi chậm rãi nói: “Thế nhưng là ta từng gặp ngươi đang ngồi tu luyện.” “Gặp qua ta ngồi xuống tu luyện
Khi nào?” “Mỗi đêm ngươi đều đang tu luyện.” “Đó là tu luyện ư?” Lục Đồng Phong khẽ giật mình, lập tức hiểu ý Vân Phù Diêu
Vân Phù Diêu nói: “Đương nhiên, theo ta quan sát, công pháp ngươi tu luyện rất bất thường, ta vẫn luôn muốn hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi tu luyện là chân pháp gì.” “Ách……” Lục Đồng Phong có chút choáng váng
Một lúc lâu mới nói: “Đồ chơi mà ta ngồi xuống tu luyện kia, có tên là ‘Khiêng đói chịu rét thuật’.” “Khiêng đói…… Chịu rét thuật
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chưa từng nghe qua……” Vân Phù Diêu nghĩ nửa ngày, nhưng không thể tìm thấy trong trí nhớ của mình bất kỳ công pháp nào có cái tên kỳ lạ như vậy
Lục Đồng Phong nhếch miệng cười cười, nói: “Ngươi đương nhiên chưa từng nghe qua, đây là tên do chính ta đặt ra, chỉ cần tu luyện, mùa đông ta liền không thấy lạnh, bảy tám ngày không ăn không uống cũng không thành vấn đề
Đây là bí mật lớn nhất của ta, ngay cả Linh Đang ta cũng không nói cho, ta chỉ nói cho một mình ngươi biết.” Vân Phù Diêu giật mình
“Lục Đồng Phong, ngươi có nghĩ tới hay chưa, bộ tâm pháp mà ngươi tu luyện cả ngày này, có lẽ chính là tiên thuật lợi hại do sư thúc tổ truyền cho ngươi?” “Không có khả năng
Từ lúc ba tuổi, sư phụ đã dạy ta biết chữ, nhận biết kinh mạch, nhận biết huyệt đạo
Lúc sáu tuổi, sư phụ truyền ta bộ tâm pháp ‘Khiêng đói’ này, đồng thời dặn dò ta, phải tu luyện mỗi ngày, tuyệt đối không được gián đoạn
Ta ghi nhớ lời sư phụ, vẫn luôn khổ tu mười năm, mỗi ngày vào ban đêm chưa từng gián đoạn, ngay cả ngày sư phụ khuất, ta cũng đã tu luyện nửa đêm trước quan tài
Nếu đây thật sự là tiên thuật lợi hại, ta đã tu luyện mười năm, đã sớm có thể giống như ngươi đằng vân giá vũ, ngự kiếm phi hành
Thế nhưng là, ta chỉ có sức lực lớn hơn người khác một chút, tốc độ cùng sức chịu đựng cao hơn người khác một chút, so với người khác thì chịu lạnh chịu đói tốt hơn một chút……” Vân Phù Diêu hơi nhíu đôi lông mày lại
Không thích hợp, thật sự rất không thích hợp
Thông qua hai lần bí mật quan sát Lục Đồng Phong tu luyện, tiểu tử này đã sớm đạt tới cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh, Ngũ Khí Triều Nguyên
Cảnh giới như thế này ít nhất cũng phải là tu vi phía trên Nguyên Thần cảnh tầng thứ tư, thậm chí có khả năng cũng giống như nàng, đạt tới Hợp Đạo cảnh
Thế nhưng là rất kỳ lạ, Lục Đồng Phong chỉ có một thân nguyên lực, nhưng lại không cách nào thôi động để thi triển
Đột nhiên, Vân Phù Diêu nói: “Lục Đồng Phong, ngươi có thể để ta kiểm tra thân thể của ngươi một chút được không?” “Kiểm tra thân thể của ta
Có cần cởi quần áo không?!” “Không cần, ta chỉ cần đưa tay đặt lên mạch đập của ngươi, là có thể thông qua thần niệm tiến vào trong thân thể ngươi.” “A
Là như thế này à……” Lục Đồng Phong tỏ vẻ thất vọng
Cứ tưởng rằng sẽ phải cởi quần áo cơ đấy
“Thôi được, vậy thì ngươi giúp ta kiểm tra một chút đi!” “Gâu
Gâu!” Đại Hắc đang gặm xương cốt, bỗng nhiên đứng lên, đi tới giữa Lục Đồng Phong và Vân Phù Diêu, lớn tiếng gầm gừ với Lục Đồng Phong, hiển nhiên là con đại hắc cẩu này không muốn Vân Phù Diêu kiểm tra thân thể Lục Đồng Phong
Sống chung nhiều năm, Lục Đồng Phong đại khái hiểu ý của Đại Hắc
Hắn nói: “Yên tâm đi Đại Hắc, Phù Diêu tiên tử sẽ không hại ta
Nàng là tu sĩ, là Tiên Nhân, bản lĩnh phi thường lớn, nhân tiện cũng giúp ta kiểm tra xem tâm can tỳ phổi thận của ta có khỏe mạnh không, hai năm gần đây ta luôn cảm thấy thân thể có chút vấn đề, ban ngày ngủ không tỉnh, ban đêm ngủ không được……” Đại Hắc im lặng
Đây là vấn đề gì cơ chứ
Ban ngày ngủ không tỉnh là vì ngươi lười
Ban đêm ngủ không được là vì ngươi tơ tưởng nữ nhân
Đại Hắc vẫn như cũ ngăn trước mặt Lục Đồng Phong, không ngừng kêu
Hành động của Đại Hắc khiến Vân Phù Diêu trong lòng sinh nghi
Nàng nghi ngờ rằng trong thân thể Lục Đồng Phong nhất định ẩn giấu bí mật nào đó
Mà Đại Hắc dường như biết bí mật này
Cho nên mới muốn ngăn cản
Lục Đồng Phong khẽ đưa tay, đẩy Đại Hắc sang một bên: “Đi đi đi, gặm xương cốt của ngươi đi
Phù Diêu tiên tử, đừng để ý tới lão cẩu chết tiệt này, ngươi xem bệnh bắt mạch cho ta đi.” “Thế nhưng là Đại Hắc dường như không muốn ta kiểm tra thân thể ngươi.” “Nó tính là cái rắm gì, nó mà còn kêu nữa thì ngày mai ta tháo chân sau của nó, nấu canh bồi bổ thân thể cho ngươi!” Lục Đồng Phong đặt mông ngồi bên cạnh Vân Phù Diêu, vén tay áo lên, đưa cánh tay ra trước mặt Vân Phù Diêu
Mà giờ khắc này Đại Hắc cũng không còn kêu nữa
Đôi đồng tử màu lam thẫm của Đại Hắc nhìn chằm chằm vào Vân Phù Diêu, bờ môi hơi nứt ra, lộ ra hàm răng trắng sắc nhọn
Dường như đang uy hiếp Vân Phù Diêu, đừng tự tìm đường chết
Vân Phù Diêu nhìn thấy ánh mắt sắc bén như lưỡi đao kia của Đại Hắc, trong lòng nàng giật mình
Nàng có thể cảm nhận rõ ràng sự địch ý sâu sắc ẩn tàng nơi đáy mắt Đại Hắc
Ánh mắt này khiến Vân Phù Diêu không dám nhìn thẳng
Nàng có một cảm giác, nếu như mình đưa tay bắt mạch cho Lục Đồng Phong, Đại Hắc nhất định sẽ trong nháy mắt xông tới cắn đứt cổ mình
Trong ánh mắt Vân Phù Diêu xẹt qua một tia e ngại, một tia sợ hãi
Cảm giác sắp phải đối mặt với cái chết đáng sợ này, là lần đầu tiên nàng cảm nhận được từ trên người một con chó
Nàng rất tự tin vào giác quan thứ sáu của mình
Giờ phút này không còn dám giúp Lục Đồng Phong bắt mạch, kiểm tra tình huống bên trong cơ thể hắn nữa
“Đừng có ngẩn ra đó, mau giúp ta xem bệnh bắt mạch đi!” Thấy Vân Phù Diêu không có động tác, Lục Đồng Phong bắt đầu thúc giục
Vân Phù Diêu cố gắng ổn định tâm thần, cúi đầu nhìn, thần sắc lại cứng đờ
Chỉ thấy trên cánh tay mà Lục Đồng Phong vén lên, có một lớp màng bảo hộ màu đen xám thật dày…… “Ngươi…… Ngươi bao lâu không tắm rửa rồi?” “Tắm rửa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ta ba tháng trước vừa mới tắm!” “Ba…… Ba tháng
Ọe…… Mau đưa cánh tay bẩn thỉu của ngươi khỏi trước mặt ta…… Ọe……” Vân Phù Diêu vốn có chứng thích sạch sẽ, nghe được Lục Đồng Phong đã ba tháng không tắm rửa, lại thấy trên cánh tay hắn có một tầng dơ bẩn dày đặc như vậy, lập tức dạ dày nàng quặn thắt, muốn nôn mửa
Tu sĩ và phàm nhân là không giống nhau
Phàm nhân hai ba tháng không tắm rửa, cùng lắm thì chỉ hơi khó ngửi một chút
Tu sĩ thì hoàn toàn khác biệt
Tu sĩ trong lúc hấp thu linh khí thiên địa để tu luyện, linh khí sẽ loại trừ tạp chất trong cơ thể, những tạp chất này sẽ bài xuất ra ngoài cơ thể qua lỗ chân lông trên da, hình thành một tầng dơ bẩn trên da
Cho nên tu sĩ hầu như mỗi ngày đều phải tắm rửa sạch sẽ
Vân Phù Diêu xác định Lục Đồng Phong chính là tu sĩ
Mà Lục Đồng Phong mỗi ngày đều kiên trì tu luyện
Ba tháng không tắm rửa, khó mà tưởng tượng lớp dơ bẩn trên người hắn dày đến mức nào
Thấy phản ứng của Vân Phù Diêu lớn như vậy, Lục Đồng Phong có chút lúng túng kéo tay áo xuống
Hắn ngượng ngùng nói: “Phù Diêu tiên tử, không cần khoa trương như vậy chứ
Ở trên tiểu trấn có nhiều người không sạch sẽ hơn ta mà
Ngươi…… Không sao chứ
Thật sự nôn ra à?” “Ngươi đi ra
Đừng tới gần ta!” Lục Đồng Phong hiện tại rất phiền muộn
Vốn muốn để Vân Phù Diêu kiểm tra thân thể cho mình, xem có bệnh tật gì không, có linh căn gì không
Không ngờ rằng mình lại làm cho Vân Phù Diêu nôn mửa
Hắn ngồi tại chỗ rất xa cách Vân Phù Diêu
“Ngươi có thể đừng nôn không
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Con gà mái già kia ta tốn ba đồng bạc mua cho ngươi đó
Ngươi nôn hết ra, chẳng phải bạc của ta mất trắng sao?”