Tiên Thanh Đoạt Nguời

Chương 17: Khổ chủ




Vân Du Phong chống tay ngồi dậy, lúc này mới cảm nhận được thương thế trong người đã tốt hơn nhiều, khóe miệng quen thuộc nhếch lên nụ cười cà lơ phất phơ, trêu chọc: "Ta còn tưởng rằng lần này mình phải c·h·ế·t không nghi ngờ, đa tạ ngươi tiểu nha đầu
Dung Nhàn mắt phượng cong cong, đem ngân châm thả về hộp t·h·u·ố·c, giọng nói ôn nhu bình tĩnh, tựa như t·h·iền ý, khiến người không khỏi buông lỏng: "Không cần cảm ơn, là m·ệ·n·h của ngươi chưa đến tuyệt lộ
Vân Du Phong bị nghẹn lại, không nhịn được cười lên, âm cuối nâng lên, giọng trầm thấp đầy từ tính: "Tiểu nha đầu, ngươi cũng thật có ý tứ
Dung Nhàn tay khẽ khựng lại một chút, rồi nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, dường như vừa rồi mất tự nhiên chỉ là ảo giác
Nàng không phản ứng lại Vân Du Phong, rũ mắt, trong đáy mắt tràn đầy trầm tư, giọng người này sao quen thuộc vậy, như đã từng nghe ở đâu
Trí nhớ nàng rất tốt, chỉ cần đã gặp đều có thể gọi tên
Nhưng người đàn ông này nàng hết lần này tới lần khác không biết, vậy chắc chắn nàng chỉ nghe giọng mà chưa thấy mặt
—— Khe Cầu Đá
Cái tên này bỗng nhiên xuất hiện trong đầu, chỉ nghe giọng không thấy người, chỉ có người áo đen bịt mặt năm đó xuất hiện tại Khe Cầu Đá
Dung Nhàn mắt phượng khẽ chớp, nàng nghĩ mình đã biết người này là ai
Chính là cái vị trước k·i·ế·m trủng cùng nàng đ·á·n·h nhau hăng say đến quên mất mục đích cuối cùng bị nàng châm một mũi cho ngất xỉu kia
Ánh mắt nàng chuyển động, dường như muốn động tay động chân một chút, xắn tay áo lên: "Ngươi cũng thực có ý tứ, sắp đi nửa cái m·ạ·n·g rồi mà còn có c·ô·ng phu đùa
Vân Du Phong cười ha ha một tiếng: "Đại nạn không c·h·ế·t tất có hậu phúc, tiểu nha đầu, ngươi chính là phúc tinh của ta, ta, ách
Hai chữ "phúc khí" cuối cùng không nói ra miệng
Giọng hắn đột nhiên khựng lại, mắt gắt gao nhìn chằm chằm hạt châu nhỏ trên cổ tay t·h·iếu nữ
Hạt châu này quá quen thuộc, đó là việc trái với lương tâm duy nhất hắn từng làm trong đời, khiến hắn suốt năm năm không ngủ ngon giấc, cuối cùng liều c·h·ế·t cũng phải thoát khỏi sự kh·ố·n·g ch·ế của người kia
Những năm này chỉ cần hắn vừa nhắm mắt, phảng phất có thể nghe thấy tiếng kêu r·ê·n của những người vô tội, thấy khắp nơi m·á·u và lửa cháy ngợp trời..
Dù năm đó hắn không g·i·ế·t một ai, nhưng hắn cũng không cứu được một người
Vân Du Phong nhắm mắt thật chặt, giọng khô kh·ố·c hỏi: "Tiểu nha đầu, ngươi tên gì
Dung Nhàn liếc mắt một cái ánh sáng khó dò, quay đầu, lập tức vẻ mặt nghi hoặc: "Ta là Dung Nhàn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Dung Nhàn
Vị đại phu nổi danh y đức, y t·h·u·ậ·t trong năm nay
Nhưng Vân Du Phong hiển nhiên không để ý tới năng lực của Dung Nhàn, hắn để ý cái tên đó
Năm năm trước, đứa bé trai đỏ hoe mắt kéo tay nữ hài bảo nàng cùng chạy, gọi tên nàng là: Tiểu Nhàn
Tính tuổi thì ra, đứa bé năm đó lớn lên chắc là thế này
Trong khoảnh khắc, Vân Du Phong ngây tại chỗ, không nói được lời nào
Thời khắc sắp c·h·ế·t mà gặp khổ chủ, còn được khổ chủ cứu m·ệ·n·h, đây là muốn mình lấy m·ạ·n·g trả cho đối phương a
Dung Nhàn cũng không để ý đến hắn, đã dò xét ra kết quả, sau này mượn người này tìm hung thủ đứng sau màn cũng được
Nàng buông cái xẻng, cẩn trọng xử lý dược thảo, lòng bàn tay loé lên tia sáng, dược thảo hóa thành bột phấn trắng
Nàng cẩn t·h·ậ·n cất bột phấn vào một bình sứ nhỏ, bỏ vào hộp t·h·u·ố·c
Xong việc, nàng mới quay lại nói với Vân Du Phong: "Dược liệu ta cần đã đủ, dù ngươi vẫn còn bị thương nhưng đã có thể đi lại, ngươi muốn cùng ta trở về không
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tuy là giọng nghi vấn, nhưng Dung Nhàn tuyệt không chấp nh·ậ·n cự tuyệt
May mà Vân Du Phong không chút do dự t·r·ả lời: "Muốn
Hắn chưa nghĩ ra nên xử lý chuyện này thế nào, dù không muốn đối mặt khổ chủ, nhưng tr·ố·n tránh không phải phong cách của hắn
"Ta tên là Vân Du Phong
Vân Du Phong tự giới t·h·iệu: "Trước giờ vẫn du lịch giang hồ, không ngờ bị cừu gia tìm được, truy s·á·t ta ba năm
Dung Nhàn mắt phượng khẽ cong, cười nói: "Bị người đ·u·ổ·i g·i·ế·t ba năm mà vẫn còn sống nhăn răng, tu vi của Du Phong hẳn là rất cao
Nghĩ tới lúc trước người này cũng không có s·á·t tâm, thêm việc khinh đ·ị·c·h nên mới giúp mình t·r·ố·n qua một kiếp
Vân Du Phong khoát tay: "Tại mấy tên cừu gia vô dụng thôi
Dung Nhàn ánh mắt loé lên, nụ cười làm Vân Du Phong ngẩn người, nửa ngày sau hắn mới hoàn hồn, vì đám cừu gia vô dụng đó mà suýt chút nữa hắn đã m·ấ·t m·ạ·n·g
Vân Du Phong cười khan hai tiếng, vội chuyển chủ đề: "Dung đại phu một thân một mình ở bên ngoài, chắc hẳn t·h·u·ậ·t p·h·áp cũng rất cao
Khí tức quanh người Dung Nhàn không đổi, nụ cười không đổi, nhưng đáy mắt lại hiện một tầng bi ai nhàn nhạt, không nặng, nhưng vẫn làm dây cung trong lòng người ta r·u·ng động: "Nhà gặp đại biến, chỉ mình ta s·ố·n·g sót
Lúc sư phụ tìm được ta thì ta đã b·ị· ·t·h·ư·ơ·n·g nặng, căn bản không luyện được t·h·u·ậ·t p·h·áp, vì vậy những năm này vẫn luôn nghiên cứu y t·h·u·ậ·t, hành y cứu người
Tay Vân Du Phong đặt bên người r·u·n rẩy, gương mặt bên sườn cười xán lạn hơn: "Dung đại phu có lòng nhân ái và y t·h·u·ậ·t, thật đáng bội phục
Dung Nhàn khẽ cười, kín đáo liếc nhìn những người trong bóng tối, rồi dẫn hắn đến dược đường nàng đang tạm trú
"Dung đại phu về rồi, Dung đại phu về rồi
Vừa tới cửa, học trò bốc t·h·u·ố·c ở dược đường đã mừng rỡ chạy tới
"Dung đại phu, ngài rốt cuộc cũng về
Tiểu Doãn thở phào nhẹ nhõm
Hắn nhận hộp t·h·u·ố·c từ tay Dung Nhàn, nghiêm túc nói: "Dung đại phu, bà Trương, thằng Lý, lão thái thái nhà Vương đều chờ hơn một canh giờ rồi, họ nhất định phải nhờ ngài khám b·ệ·n·h, nói không gặp được ngài thì không chịu về
Dung Nhàn ôn nhu cười: "Không sao, ta đi khám cho họ ngay, ngươi bảo tiểu nhị sắp xếp một phòng k·h·á·c·h cho vị đại hiệp này
"Vâng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tiểu Doãn gọi một tiểu tư lại dẫn Vân Du Phong đến k·h·á·c·h phòng, còn mình thì vội cõng hộp t·h·u·ố·c chạy theo Dung Nhàn
Vào dược đường, Dung Nhàn chào một vị đại phu khác đang ngồi khám b·ệ·n·h, rồi kiên nhẫn trấn an b·ệ·n·h nhân, sau đó lần lượt khám cho họ
"Tiểu Doãn
Dung Nhàn khẽ gọi
Tiểu Doãn vội chạy tới: "Dung đại phu, ngài gọi con ạ
Dung Nhàn nhanh chóng viết một đơn t·h·u·ố·c đưa cho hắn, dặn dò: "Ngươi sắc t·h·u·ố·c xong thì đưa cho vị đại hiệp kia, nhớ phải nhìn hắn uống
"Vâng, Dung đại phu
Tiểu Doãn nhanh chóng cầm t·h·u·ố·c chạy về phía sân
Lúc này Dung Nhàn mới bắt mạch cho người khác, sau khi xem xét cẩn thận, nàng b·út tẩu long xà, viết đơn t·h·u·ố·c
Đến khi màn đêm buông xuống, cả trấn nhỏ yên tĩnh trở lại, b·ệ·n·h nhân ở dược đường mới được khám xong hết
Ánh nến trong dược đường lay lắt, Dung Nhàn từ tốn chỉnh lý đơn t·h·u·ố·c, rồi kiểm tra xem còn thiếu dược liệu gì để ngày mai sai người đi thu thập
"Người tìm ngươi khám b·ệ·n·h đông thật
Giọng nói trầm ấm bỗng vang lên, khiến dược đường yên tĩnh thêm chút không khí
Dung Nhàn không ngẩng đầu, khóe môi nàng từ đầu đến cuối mang một nụ cười nhàn nhạt, ấm áp mà thân t·h·iế·t: "Mọi người quá khen
Nàng đặt dược liệu trong tay xuống, rồi mới quay đầu đ·á·n·h giá kẻ kh·á·c·h không mời mà đến, trêu chọc: "Du Phong hành tung bất định, xem ra vết thương đã lành hẳn
Vân Du Phong dựa vào bệ cửa sổ cười hắc hắc, nói: "Đó còn nhờ Dung đại phu, nếu không có cô thì giờ này có lẽ tôi đã c·h·ế·t rồi
Dung Nhàn khẽ nhếch môi: "Là m·ệ·n·h ngươi chưa tận
Trong mắt nàng nhanh chóng lướt qua một tia u quang, nếu không phải người này có liên quan đến Khe Cầu Đá, nàng đã không ra tay cứu giúp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.