Bên ngoài Thánh sơn, Dung Nhàn đang tựa vào trong xe ngựa nhắm mắt tu luyện, sau năm ngày xe ngựa chạy yên ổn thì bỗng nhiên dừng lại
Dung Nhàn mở to mắt, ánh mắt lóe lên một đạo lưu quang: "Chuyện gì
Mã xa phu vén màn xe, nhấc chiếc mũ rơm lên, để lộ khuôn mặt ngây ngô quen thuộc: "Dung đại phu, gia chủ nhà ta mời ngài đến phủ một chuyến
Dung Nhàn nằm trên giường êm, thần sắc như lộ ra một tia kinh ngạc: "Là ngươi
Mã xa phu chính là thủ lĩnh đám người đã đuổi g·i·ế·t nàng hai năm trước, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy người này, nàng đã nh·ậ·n ra
Nếu không nằm trong kế hoạch, nàng cũng sẽ không phối hợp như vậy
Dung Nhàn tựa như nghĩ đến điều gì, ngữ khí nhuốm vài phần mừng rỡ, ra vẻ nói: "Nếu gia chủ ngươi tìm cách tr·ắ·c ta đến đây, vậy chẳng lẽ ôn dịch ở Tình t·h·i·ê·n trấn đã được giải quyết
Ánh mắt Thanh Nhất lặng lẽ lóe lên một tia kinh ngạc, không ngờ Dung Nhàn vào lúc quan trọng thế này lại không quan tâm đến an nguy của bản thân, mà lại quan tâm đến những bách tính vốn không quen biết
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Nhân tâm nhân t·h·u·ậ·t, chí thuần chí t·h·iện, Dung đại phu xứng đáng nhận được sự đ·á·n·h giá như vậy
Thanh Nhất từ tận đáy lòng cảm khái xong, liền thành thật nói: "Không sai, ôn dịch ở Tình t·h·i·ê·n trấn không còn nữa
Dung Nhàn thấy hắn không hề có chút áy náy vì d·ối tr·á, cũng yên tâm thoải mái hùa theo hắn, nàng vốn dĩ còn lo lắng nhưng khóe môi đã hơi cong lên, đuôi lông mày ánh mắt đều lộ vẻ thư thái vui sướng, giả vờ cảm khái: "t·h·i·ê·n đạo ở trêи cao, cuối cùng không để chúng sinh chìm trong b·ệ·n·h t·ậ·t và đớn đ·au
Thanh Nhất nghẹn họng, nghẹn nửa ngày cũng không thốt ra được chữ nào, chỉ có thể mặt mày đen sì lên xe ngựa
Đồng thời, mấy đạo thân ảnh từ bốn phía kéo đến, như hộ vệ canh giữ bốn phía xe ngựa, hộ tống xe ngựa rẽ hướng T·ử Vi thành
Trong Toái Diệp thành, Vân Du Phong lại t·r·ộ·m của Lâu Tam Nương một vò rượu ngon, nhớ đến gương mặt kiều mị vì tức giận của Lâu Tam Nương, không khỏi thoải mái cười một tiếng
Hắn cười lớn uống hai ngụm, loạch ch·o·ạ·ng đi trêи con đường phồn hoa
Bỗng nhiên, một tiếng rao hàng vang lên: "Mau đến xem mà mua, đây là giấm trắng Tình t·h·i·ê·n trấn đấy, ngửi thôi đã thấy thơm rồi, dùng để nêm đồ ăn thì càng tuyệt, kh·á·c·h quan mua chút về dùng đi
Tình t·h·i·ê·n trấn
Vân Du Phong xoay người, nhanh ch·ó·ng đi đến trước quầy hàng, nghiêm mặt hỏi: "Giấm của ngươi là từ Tình t·h·i·ê·n trấn mang đến
Chủ quán gật gật đầu, khẳng định t·r·ả lời: "Đúng vậy, đây chính là giấm trắng chính tông, bằng hữu ta mới chở về hôm qua đó
Hôm qua?
Vân Du Phong cảm thấy tim mình đập thình thịch, liền hỏi tiếp: "Tình t·h·i·ê·n trấn không hề p·h·át sinh ôn dịch sao
Chủ quán giật mình, vẻ mặt khó chịu nói: "Ngươi người này sao thế, không mua giấm thì thôi, sao còn tung tin đồn nhảm vậy
Tình t·h·i·ê·n trấn đến giờ chưa từng có dịch b·ệ·n·h nào, Dung đại phu từng đi ngang qua còn nói giấm này có thể phòng ngừa nhiều b·ệ·n·h lắm đó
Vân Du Phong sắc mặt biến đổi, ôm bình rượu chạy thẳng đến Vô Tâm t·ửu quán
Lâu Tam Nương đang lau bàn, thấy Vân Du Phong trở về, sắc mặt lập tức sầm xuống: "Vân Du Phong, ngươi còn mặt mũi nào mà về đây, dọn dẹp xong chưa
Vân Du Phong không có tâm tư đùa giỡn với nàng, trầm giọng nói: "Tam Nương, Dung Nhàn có thể đã gặp chuyện rồi
Lập tức ý cười trên mặt Lâu Tam Nương biến m·ấ·t, nghiêm túc hỏi: "Chuyện gì
Chẳng lẽ người kia lại b·ị· t·h·ư·ơ·n·g vào lúc nàng không biết
Vân Du Phong kể lại tin tức vừa nghe được trêи đường cho nàng nghe, vội nói: "Ta vừa rồi nghe tin tức đã thấy không đúng, hóa ra là có người cố tình bày kế
Chỉ có người T·ử Vi thành mới có thể không từ t·h·ủ đ·o·ạ·n để bắt Dung Nhàn
Nghe xong, Lâu Tam Nương lại bình tĩnh hơn, chuyện ở Tình t·h·i·ê·n trấn nàng cũng đã đoán được
Nhưng nàng không thể để Vân Du Phong p·h·át hiện sơ hở, liền tỏ vẻ đầy lo lắng, có phần hoảng sợ, diễn tả hình tượng một nữ t·ử yếu đuối mất đi người bạn tri kỷ một cách vô cùng nhuần nhuyễn: "Nếu Dung Nhàn xảy ra chuyện thì sao
Bọn họ tìm mọi cách bắt Dung Nhàn để làm gì
Du Phong, phải làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ
"Tam Nương, ngươi đừng hoảng
Thấy mình dọa người sợ, Vân Du Phong vội vàng an ủi: "Ta đi điều tra tình hình trước đã, nếu có tin tức gì, ta sẽ báo cho ngươi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Haiz, vào thời khắc mấu chốt vẫn phải dựa vào hắn
Đừng thấy Lâu Tam Nương bình thường dữ dằn, bên trong vẫn là một tiểu nữ nhân mà thôi
Ngay sau đó tiểu nữ nhân ấy lại nói với hắn: "Ta đi cùng ngươi
Vân Du Phong suýt k·h·ó·c thành tiếng, ai da cô nãi nãi ơi, lúc này xin ngài đừng gây thêm phiền phức được không
Võ c·ô·ng của ngài chỉ là kiểu mèo cào thôi, bình thường đ·á·n·h nhau cũng toàn là ta giúp, ngài đi theo lỡ có chuyện gì ta không kịp bảo vệ thì làm sao bây giờ
Hắn tốn bao công sức mới dỗ được Lâu Tam Nương, vội vàng ôm đ·a·o chuồn nhanh, chỉ sợ chậm một bước sẽ bị lôi đi
Lâu Tam Nương đứng ngoài t·ửu quán, thấy Vân Du Phong chạy trối c·h·ế·t, ý cười nơi khóe miệng dần trở nên tà dị
Tôn chủ có người bạn vì nàng mà nghĩ như vậy, cũng không uổng c·ô·ng nàng lúc trước đã cứu hắn một m·ạ·n·g, đúng là người biết báo đáp
Nàng vừa bước vào phòng, cửa phòng đột nhiên đóng lại
"Tôn giả, Thẩm Cửu Lưu đã rời khỏi Thánh sơn, A Thất cũng rời khỏi Vô Tâm nhai
Một làn hắc vụ dừng lại trước mặt Lâu Tam Nương, nói
Nếu A Thất rời đi, vậy có lẽ Dung Ngọc cũng sẽ lặng lẽ t·r·ố·n đến đây
Nghĩ đến đứa bé kia, Lâu Tam Nương chợt thất thần, s·á·t ý mãnh liệt từ đáy lòng trào dâng không thể kìm nén
Nàng..
Muốn g·i·ế·t đứa bé kia
Lấy lại tinh thần, Lâu Tam Nương hạ lệnh: "Vân Du Phong cũng đã ra khỏi thành, bảo người của chúng ta ở T·ử Vi thành dẫn hắn đến gặp Thẩm Cửu Lưu, làm kín đáo một chút, cho dù Vân Du Phong p·h·át hiện có gì không ổn thì cũng chỉ có thể điều tra ra là người của T·ử Vi thành gây ra
"Vâng, tôn giả
Hắc vụ lĩnh m·ệ·n·h rồi tan biến vào không tr·u·ng
Lâu Tam Nương bước đến trước cửa sổ, hai tay nhanh ch·ó·ng kết ấn, một tấm lưới năng lượng bay về phía t·h·i·ê·n không
Mười ngày sau, Đông châu, T·ử Vi thành, bên ngoài thành chủ phủ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Một chiếc xe ngựa có vẻ đơn sơ dừng lại, đám hộ vệ vẫn luôn hộ tống xe ngựa thấy đã đến đích, thân hình nhanh chóng biến m·ấ·t
Thanh Nhất vén màn xe, cung kính nói: "Dung đại phu, đến rồi
Dung Nhàn bước xuống xe ngựa, liếc nhìn áng mây trêи chân trời một cách kín đáo, mây bay nhanh chóng tạo thành một câu: Sự việc đã làm xong
Khóe miệng nàng càng thêm tươi cười, tâm tình cũng tốt lên, liền có tâm tư trêu chọc người khác: "Ra là gia chủ nhà ngươi là thành chủ T·ử Vi thành
Thanh Nhất tiếp lẫy hòm t·h·u·ố·c của nàng, thái độ vô cùng khiêm tốn: "Để Dung đại phu vất vả nhiều ngày đúng là bất đắc dĩ, phủ đệ đã chuẩn bị xong kh·á·c·h phòng, mời Dung đại phu vào
Dung Nhàn không nhanh không chậm bước vào phủ, ngắm nhìn hòn giả sơn hồ nước, đình đài lầu các, cố ý hỏi: "Thành chủ đâu
Bản thân nàng biết rõ Thanh Ba ở đâu, làm gì, nhưng "Dung đại phu", một người bình thường thì không thể biết những bí mật này được
"Thành chủ có việc quan trọng phải ra ngoài, nhưng sau khi nhận được tin Dung đại phu đến làm kh·á·c·h, thành chủ đã hồi đáp rằng trong vòng ba ngày nhất định sẽ trở về
Thanh Nhất nói rất hay
Dung Nhàn thần sắc mang vẻ trào phúng: "Làm kh·á·c·h
Ngươi dùng từ khéo đấy
Bất quá, ba ngày sao
Ánh mắt Dung Nhàn lấp lánh, trong lòng tấm tắc lấy làm kỳ lạ, Thanh Ba vội vã bôn ba qua lại như vậy, không sợ thân thể bị vắt kiệt à
Thanh Nhất mặt không đổi sắc, như thể sự trào phúng của Dung Nhàn không nhắm vào mình vậy: "Dung đại phu, mời
Dung Nhàn lạnh nhạt liếc hắn, từ tay hắn cầm lấy hòm t·h·u·ố·c, hướng kh·á·c·h phòng đi đến.