[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chương 51: Dự định của Tô Hương Ngưng
“Một ngàn..
Hai ngàn..
Ba ngàn...” Vài ngày sau vào lúc hoàng hôn, trong phòng làm việc phía sau Vạn Bảo Lâu, Tào Hoa dựa vào ghế đếm một xấp ngân phiếu
Lưu Tứ Gia cúi đầu khom lưng, đứng phía sau phe phẩy quạt
Lô trâm thứ hai chưa đến trăm cây, mỗi cây định giá trăm lượng, bỏ chi phí và chia lợi cho người làm, lãi ròng vào khoảng năm ngàn lượng, cộng thêm việc Vĩnh Yên công chúa đặt làm trâm, Tào Hoa lại tiến thêm một bước đến gần việc eo quấn bạc triệu
Sau khi diễn vở kịch, hắn tự nhiên an phận thủ thường sẽ không tìm mình gây chuyện
Mấy thư sinh và tiểu thư con nhà quan gặp Tào tặc đúng là 'sợ' phát khiếp, kích động đến rơi nước mắt, suýt nữa phá cổng Vạn Bảo Lâu chỉ để cầu một chiếc trâm ‘ngọn cỏ’, giờ trong giới văn nhân ai mà không có chút màu xanh lá trên đầu thì đều bị xem như người ngoài, xa lánh
Tiền này kiếm được, đến Tào tặc còn thấy ngại
Lưu Tứ Gia ở sau lưng quạt, vẻ bội phục trên mặt lộ rõ từ tận đáy lòng: “Tào công quả nhiên tâm tư kín đáo, mưu kế di hoa tiếp mộc chuyển đổi càn khôn này, tiểu nhân bội phục như nước sông cuồn cuộn không dứt…”
“Mới đến đâu chứ!”
Tào Hoa vừa đếm vừa nói, nhìn những tờ ngân phiếu mới tinh: “Hiện tại thì có chỗ dựa và cả danh tiếng rồi, nhưng cung không đủ cầu
Chỉ bán hàng cao cấp thì kiếm được tiền nhưng không thể mở rộng quy mô kinh doanh
Ta sẽ tìm thêm một nhóm thợ thủ công, bước tiếp theo sẽ bắt đầu đánh vào thị trường bình dân, mục tiêu của chúng ta là khiến cho tất cả phụ nữ kinh thành đều đeo trang sức của Vạn Bảo Lâu.”
Lưu Tứ Gia từng trải nhiều tầng lớp xã hội, cũng có kiến thức kinh doanh, nghe vậy thì hơi chần chừ: “Hàng giá rẻ đã bị nhà Lý vương Thẩm Tam nắm giữ từ lâu rồi, đó là chỗ hiểm của bọn họ, e là không dễ lung lay.”
Đã nhắm đến phân khúc bình dân thì phải tính toán chi phí sản xuất, nhà Vương Lý Thẩm Tam đã có chỗ đứng vững chắc, hàng hóa vừa đẹp vừa rẻ lại được lòng người, muốn lung lay họ không phải dễ dàng
Tào Hoa hiểu rõ vấn đề này, chỉ khẽ lắc đầu cười: “Để một người mua mười lần, khác với việc mười người mỗi người mua một lần, ta có cách.”
Lưu Tứ Gia ngẩn người, ngược lại có chút khó hiểu, dù sao đồ trang sức loại này, thường dân có được hai món là đã có thể đeo cả đời rồi, chỉ vào những dịp đặc biệt như sinh nhật, lễ cưới các loại người ta mới mua trang sức mới, vậy sao mà mua nhiều vậy
Nhưng mưu tính của Tào Công rất thâm sâu, mười bước tính một, nên hắn không tiện hỏi nhiều, cứ làm theo là được
Đếm xong ngân phiếu, Tào Hoa đưa cho Lưu Tứ Gia: “Mang theo anh em đi tiêu sài đi, nhưng đừng có say quá, nói lộ ra thì sẽ biết tay.”
“Tôi hiểu!”
Lưu Tứ Gia gật đầu nhận ngân phiếu rồi quay người ra cửa
Trên bàn làm việc, Tào Hoa thở dài một tiếng, trầm tư một lát rồi cầm một khối ngọc phôi bắt đầu cẩn thận chế tác
Nói đến, sau khi vô tình lạc vào thế giới này, trừ nhiều chuyện công sự ra, thời gian khác lại không khác mấy
Mỗi ngày 'Cửa hàng, Hầu phủ, Điển Khôi ti' đi đi lại lại theo một đường thẳng, phần lớn thời gian cũng là ngồi trên bàn chế tác mấy thứ đồ chơi nhỏ này, kiếm được tiền đầu tư, đầu tư kiếm tiền, cùng trước kia cũng không khác biệt gì
Ba thị nữ trong phủ cũng dần quen thuộc và hay đùa nghịch, nhưng tuổi các nàng còn nhỏ, chỉ coi như ba cô em gái, bình đạm trôi qua, dù sao cũng được coi là không lo không nghĩ, chỉ cần triều đình không tìm hắn gây sự thì cuộc đời cũng chẳng khác thần tiên
Đang suy nghĩ miên man thì có người gõ cửa sau
“Tô công tử, có ở đó không?”
“Có ngay đây.”
Hắn dừng tay mở cửa phòng
Tô Hương Ngưng mặc đồ màu xanh đậm, mang theo một hộp đồ ăn, đứng ở ngoài cửa thấp giọng thi lễ: “Đến quấy rầy công tử muộn thế này, thực sự rất xin lỗi.”
Bình thường Tào Hoa rất ít khi xuất hiện, vụ Hắc Vũ vệ làm Tô Hương Ngưng lo lắng một thời gian, thấy cửa hàng không sao mới yên tâm, thấy đèn bên trong còn sáng, nàng liền muốn đến đây hàn huyên vài câu
Nhưng đến thì cứ đến, mang theo hộp cơm làm gì
Tào Hoa vẫn còn sợ hãi, hai tay giữ chặt cánh cửa không hé, ý tứ từ chối rõ ràng: “Cô nương, cô đây là…” Hắn không muốn chết thêm lần nữa
Tô Hương Ngưng khẽ gật đầu, hơi có vẻ ngại ngùng: “Lần trước… Thật sự đã thất lễ với công tử, rõ ràng là khó ăn như thế mà chàng vẫn ăn hết, sau đó muốn nói xin lỗi lại không tìm thấy người.” Nàng nâng hộp cơm trên tay, mỉm cười dịu dàng: “Cho nên ta đã xào một ít đồ ăn, muốn bồi tội công tử.”
Màn đêm buông xuống, ánh đèn mờ nhạt soi lên gương mặt nàng, khóe miệng cong lên, đôi môi đỏ mọng như ngọc
Tào Hoa nháy mắt: “Hay là… Cô nương đổi cách đền bù khác đi?”
“Hả?” Tô Hương Ngưng ngơ ngác nhìn
Tào Hoa cười khẽ lắc đầu, người đến thăm nhà không thể cứ đứng ngoài cổng được, cuối cùng vẫn phải nhường đường
Thu dọn đồ đạc trên chiếc bàn vuông nhỏ, mời Tô Hương Ngưng ngồi xuống, phòng nhỏ hẹp lại không thoáng khí, có chút ngột ngạt
Tô Hương Ngưng mở hộp cơm trên bàn ra, bày hai món nhắm cùng một bình rượu: “Tay nghề của ta không được tốt, công tử đừng trách mới phải.”
Tào Hoa chần chừ một chút vẫn là cầm đũa nếm thử một miếng, sắc mặt liền cứng đờ
Tô Hương Ngưng đang rót rượu, thấy vẻ mặt hắn thì tay nhỏ run rẩy, suýt chút nữa làm đổ chén rượu
Sắc mặt nàng liền biến đổi mấy phần, từ trắng chuyển sang hồng, đỏ cả đến mang tai: “Thật..
Xin lỗi..
Ta nếm thử thì thấy ngon, không ngờ lại không hợp khẩu vị công tử…”
“Đùa ngươi thôi, ngon lắm.”
Tào Hoa cười khinh bỉ, lại gắp thêm vài đũa
Hai món ăn kèm không phải cao lương mỹ vị gì, nhưng cũng đạt mức bình thường, so với lần đậu hoa kia, quả thật là mỹ vị nhân gian
Tô Hương Ngưng có chút tức giận, trừng mắt nhìn gã thư sinh rồi hờn dỗi bĩu môi, thấy đối phương cười càng thêm vui vẻ, liền tức đến nghẹn lại ho sặc sụa
Nàng cũng không nhịn được bật cười "phì", phát hiện mình lỡ lời vội vàng che miệng lại, gật đầu tỏ vẻ ai oán: "Cười đủ chưa
"Cũng kha khá rồi, cứ như lần trước thì e là về sau không ai dám cưới cô nương
Tô Hương Ngưng mím môi một cái, định nói 'Vốn dĩ chẳng có ai cưới', nhưng lại cảm thấy không hay, chần chừ một lát vẫn nói: "Ta..
Trước kia ở trà lâu, năm ngoái mới chuộc thân ra ngoài, có thể giống như công tử mở một cửa hàng nhỏ là đủ hài lòng rồi
Tào Hoa ngừng cười: “Có gì đâu, những người muốn cưới cô Tô phải xếp hàng
Nhưng tay làm hàm nhai là việc tốt, với tay nghề của cô, chỉ cần đừng làm đậu hoa thì đủ ấm no rồi.”
Tô Hương Ngưng nhướng mày, lại lắc đầu, đưa chén rượu đã rót đầy đến: “Người muốn lấy ta cũng không ít….”
Câu nói nửa vời, không nói hết
Rất nhiều người muốn cưới nàng làm thiếp, nhưng đa số lại chỉ nhìn trúng nhan sắc, mấy ai là thật lòng
Nhưng vì xuất thân từ thanh lâu, nàng có tư cách gì mà yêu cầu cưới hỏi đàng hoàng chứ
Nghĩ đến đây, nàng đột nhiên nhoẻn miệng cười: "Công tử nói đúng, kỳ thật ta cũng muốn như Nhất Vũ nhi có một cửa hàng nhỏ, vạn sự không cần cầu ai.”
Tào Hoa vừa ăn vừa gật đầu lia lịa: "Có tiền có thể sai khiến quỷ thần, làm một tiểu phú bà cùng lắm thì kiếm người ở rể, việc gì nhất định phải gả vào hào môn chịu thiệt, đường đi do mình chọn mà.”
“A?!” Tô Hương Ngưng kinh ngạc, đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy kiểu suy nghĩ này từ một người đàn ông
Mặt nàng ngơ ngác một lúc rồi mới nhỏ giọng nói: “Tô công tử không phải là ở rể đó chứ…” Nói tới đây nàng lại cảm thấy không đúng, vội vàng im lặng
Tào Hoa nhướn mày: “Ta có tài cán lớn như vậy, cần gì phải ở rể chứ?”
“Cũng đúng.” Tô Hương Ngưng ngại ngùng cười, tò mò đánh giá thư sinh có bộ râu quai nón: “Tôn phu nhân chắc là rất xinh đẹp nhỉ?”
"Ừ
Nghiêng nước nghiêng thành
"Nàng ở đâu vậy
Cũng ở Hàng Châu sao
".....
Tào Hoa ngẩng đầu lên, ngập ngừng một lát mới nói: "Thục trung
Hắn cũng không muốn nói dối quá nhiều, lại hỏi: "Cô nương hỏi cái này làm gì
Tô Hương Ngưng vén sợi tóc bên tai, cười thoải mái: "Hiếu kỳ thôi, công tử văn hay chữ tốt lại có tài năng, thực khiến người bội phục...Ừm..
Thiếp thân tận mắt thấy Vạn Bảo Lâu khai trương, chỉ trong hơn một tháng ngắn ngủi mà việc làm ăn phát đạt đến như vậy, tài năng này khiến người ghen tị..
Nữ nhân sánh đôi cùng công tử, hẳn cũng phải rất giỏi giang…”
"Quá khen quá khen, nếu cô nương muốn làm ăn, có thể thường xuyên đến hỏi ta..
Khụ khụ khụ..
Tào Hoa đang nói thì bưng chén rượu uống một ngụm, sắc mặt bỗng nhiên đỏ lên, che yết hầu không ngừng ho khan
Tô Hương Ngưng giật mình, cắn môi dưới đầy vẻ xấu hổ, muốn đến giúp đỡ nhưng lại không tiện
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đành phải cẩn thận giải thích: “Đây là rượu nếp ta tự ủ, nghe qua thì rất thơm...”
“Ta… khụ khụ..
Ta còn tưởng là rượu pha cồn công nghiệp… ” Tào Hoa che yết hầu vẻ khó chịu
Tô Hương Ngưng dù không hiểu nhưng cũng biết là nói rượu khó uống, mặt lại càng thêm mất tự nhiên
Ho một hồi, thấy sắc mặt hắn đã tốt hơn, Tô Hương Ngưng suy nghĩ rồi mới nhỏ giọng nói: “Mấy hôm nữa cửa hàng của ta khai trương, ở giữa hai cửa hàng bên kia, đến lúc đó mong công tử tới giúp nâng đỡ một chút.”
Tiền vốn của nàng không đủ nên không tìm được cửa hàng, chỉ kê mấy cái bàn nhỏ ở khoảng trống giữa hai cửa hàng để làm quán ăn sáng, hôm nay đến cũng có ý muốn chào hỏi Vạn Bảo Lâu
Thấy Tào Hoa gật đầu, nàng cũng gật đầu mỉm cười, nghĩ nghĩ còn nói thêm: "Còn có chuyện lần trước công tử nói 'Phân nhà phân phối' ta có thể hay không trước bày hàng vỉa hè..
"Không có vấn đề
Tào Hoa cười khinh bỉ, cầm bầu rượu lên rót đầy cho nàng, gõ nhẹ xuống bàn nhìn nàng, rất có ý là uống cạn chén rượu này coi như việc làm ăn đã thành công
"A..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Gương mặt xinh đẹp của Tô Hương Ngưng thoáng đắng lại, xuất thân ở chốn phong nguyệt, tự nhiên không tránh khỏi việc uống rượu, có điều người thư sinh kia làm nàng khó chịu như vậy, nàng đâu dám uống
Nhưng dù sao đây cũng là rượu do mình ủ, nàng mím môi hít sâu một hơi, thoáng do dự rồi vẫn bưng chén rượu lên, lấy tay áo che mặt uống một hơi cạn sạch, sau đó từ từ nhắm hai mắt mặt mày tràn đầy vẻ hoảng sợ
Ngọt ngào
Tô Hương Ngưng người ngẩn ra hồi lâu, cũng không cảm thấy khó chịu, còn tưởng vị giác mình có vấn đề
Mở mắt nhìn lại, mới phát hiện nụ cười của thư sinh kia thật kỳ quái
Nàng lập tức nổi nóng, nhưng lại không biết nên nói gì, đành phải lẩm bẩm nói: "Công tử thật là nhàm chán, chỉ biết giễu cợt thiếp thân
Giọng nói mềm mại, mang theo chút ý nũng nịu, Tô Hương Ngưng kịp phản ứng, sắc mặt hơi đỏ lên, thấy thư sinh đối diện không có phát hiện, mới an tâm đôi chút
Nghĩ một hồi, Tô Hương Ngưng lại thăm dò hỏi: "Mấy ngày nữa là Đoan Ngọ, Thẩm Vũ muốn ta cùng đi Kim Minh ao ngắm cảnh, công tử..
có rảnh không
Tào Hoa hơi suy nghĩ: "Tiết Đoan Ngọ có thể có việc, không nhất định đi được
"Nha..."