Tiêu Dao Tiểu Đô Đốc

Chương 61: Tiểu gia bích ngọc




Chương 61: Tiểu gia bích ngọc
Vừa thoát khỏi hiểm nguy, Tào Hoa từ trà lâu phía sau đi ra, thời gian đã gần chiều
Dù bị Hoàng đế xuất hiện đột ngột làm cho giật mình, nhưng dù sao cũng thu được một tiểu đệ, nói tóm lại không lỗ
Tại chỗ lặng lẽ móc râu giả ra dán vào, cải trang sơ qua, Tào Hoa liền bắt đầu trở về
Hẻm nhỏ yên tĩnh phức tạp, thỉnh thoảng có mấy đứa trẻ nghịch ngợm đuổi bắt ve mà chạy qua
Bọn nhóc thấy một ông chú râu ria xồm xoàm, không những không sợ, còn có chút lễ phép "chế giễu" vài tiếng
Tào Hoa đương nhiên không thèm so đo với lũ nhóc, tiện tay bẻ nhánh cây vụt mấy cái, dọa chúng chạy mất dép
Thật sự coi cái danh hiệu "Kinh đô Thái Tuế" của ta là hư danh sao
Tào Hoa vừa chỉnh lại khăn trùm đầu, vừa ngân nga đi bộ nhàn nhã trong hẻm nhỏ, suy nghĩ có nên ghé hai cửa hàng mới mở đối diện xem sao không
Trong hẻm, một cánh cửa gỗ nhỏ của một căn nhà mở ra, một nữ tử mặc váy vải đang đổ nước ra ngoài, liếc mắt vừa nhìn thấy thư sinh đi ngang qua, vội gọi: "Tô công tử
Tào Hoa quay đầu lại, thấy Tô Hương Ngưng đang bưng chậu gỗ, liền nhân tiện đi vào hẻm nhỏ: "Tô cô nương, sao cô lại đến đây
"Ở Bách Bảo trai đã nửa năm, không muốn làm phiền Vũ nhi nữa..
Tô Hương Ngưng quay người đặt chậu gỗ xuống, nhanh nhẹn thu dọn những đồ đạc lộn xộn trong sân
Căn nhà vốn không lớn, chỉ có ba gian phòng, một gian chính, bên trái là phòng ngủ, bên phải là phòng bếp
Giữa sân có lò đất, thùng gỗ, ki hốt rác, đá mài chồng chất, đi lại phải cẩn thận tránh vấp phải
Trên cửa sổ treo một sợi dây thừng gai, cùng với giàn nho trong sân để phơi quần áo phụ nữ, yếm, quần lót..
Hai nữ nhân ở chung, vốn không có gì kiêng kỵ, Tô Hương Ngưng nhất thời quên mất, đang định đi vào chuẩn bị nước trà
Tào Hoa lần trước chưa vào nhà, lúc này vừa bước chân vào đã thấy chiếc yếm thêu uyên ương đỏ treo ngược liền ngây ra một lúc
Trong phủ Hầu gia, ba nha hoàn không ai dám phơi "mấy thứ bẩn thỉu" này trước mắt công tử, đều lén lút đem phơi ở hậu viện
Còn nữ hiệp Tạ thì để khỏi ảnh hưởng đến việc vung tay múa kiếm đã trực tiếp dùng khăn quấn ngực cho tiện, về sau khi vào Hầu phủ đương nhiên là không có cơ hội nhìn thấy nữa
Đến thế giới này, lần đầu nhìn thấy đồ dùng của phụ nữ cổ đại, hắn không khỏi có chút mới lạ, hắn tùy ý liếc mắt nhìn, thấy chúng được may tinh xảo và rất quyến rũ
Tô Hương Ngưng liếc nhìn dây phơi đồ, chợt giật mình, "A
một tiếng vội vàng chạy ra ngoài, vội vội vàng vàng thu hết quần áo vào, ôm vào ngực rồi chạy vào khuê phòng, mặt đỏ bừng
Nha hoàn Thanh Quả đang mệt mỏi ngủ trưa trong phòng, trực tiếp bị một đống y phục vùi lấp
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Một lát sau, Tô Hương Ngưng đi ra ngoài, có chút xấu hổ vuốt tóc mai: "Mạo muội rồi, công tử
Chúng ta..
Chúng ta vào trong ngồi đi
Nàng từ bếp mang ra một ấm đồng, đi vào phòng rót trà, từ phía sau lưng nhìn thấy vành tai nàng có chút ửng đỏ
Tào Hoa chậm rãi đi vào phòng nhìn ngó xung quanh, dù chưa đến mức nhà chỉ có bốn bức tường, nhưng cũng không khá hơn là bao
Trên mặt đất có vài vết lõm nhỏ, dường như do mưa dột từ mái nhà xuống mà thành, đã được trát bằng đất vàng, nhưng cách làm vụng về, liếc mắt là thấy ngay
Trong gian chính nhỏ, bày biện giá vẽ và các đồ dùng liên quan, đều được che vải trắng để tránh bụi
Mấy nhạc cụ được đặt trong phòng, xem ra những lúc rảnh rỗi cũng tự mình giải trí
Không tính lần chạm mặt ở Kim Minh trì, thật ra đã khá lâu không gặp, sạp đậu hoa của nàng, hắn quả thực đã sắp xếp vài người quen đến mua, nhưng việc Tô Hương Ngưng mở sạp đậu hoa không phải là nhất thời hứng khởi, nàng đã thực sự bỏ rất nhiều tâm huyết vào đó, mỗi ngày đều có không ít khách quen
Việc kinh doanh không kể lớn nhỏ, có thể dụng tâm làm nghiêm túc đều là thương gia đáng nể
Nếu người trong thiên hạ ai cũng chỉ nhăm nhăm vào lợi nhuận, thiên hạ ắt sẽ loạn
Tào Hoa ngồi xuống bàn: "Nghe nói gần đây đậu hủ bán khá tốt, cô xoay xở được chứ
Thường nói người có ba cái khổ: 'Chống thuyền, rèn sắt, xay đậu phụ'
Ba canh đã dậy, làm công việc như trâu ngựa, chỉ kiếm được chút tiền còm cõi sống qua ngày, một kỹ nữ xuất thân từ thanh lâu, có thể chịu khổ như vậy, hắn thật sự rất khâm phục
Tô Hương Ngưng nhẹ nhàng cười một tiếng, dọn dẹp bàn rồi rót trà cho hắn, thuận miệng nói về sạp hàng của mình: "Việc kinh doanh cũng tạm ổn..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ừm..
Vẫn hơi mệt..
Khác thì cũng tốt, mỗi ngày xay đậu rất vất vả, Thanh Quả không chịu nổi đều không dậy nổi..
Tống chưởng quỹ thường xuyên đến mua hàng, mỗi lần đều ăn ba bát đậu hũ, chắc là công tử đã dặn dò, cảm ơn nha..
Lần trước ta còn cho nhiều thêm chút, Tống chưởng quỹ ăn no quá mà vẫn cứ muốn ăn hết canh, công tử nói với hắn một tiếng là không cần phải vậy..
Ha ha..
Ngô bá thì lại rất thú vị, còn đặt cho ta cái ngoại hiệu "Đậu hũ Tây Thi", giờ mọi người cũng gọi như vậy, nghe cũng không tệ..
Nàng nói không ngớt về những chuyện nhỏ nhặt, nghe ra vẫn là rất vui vẻ
Tào Hoa không làm cùng nghề nên cũng chẳng góp ý được gì, chỉ là chăm chú lắng nghe
Một ly trà cạn đáy, Tô Hương Ngưng bỗng nhớ ra chuyện gì đó: "À đúng rồi..
Nàng đi đến một góc lấy đồ, đưa ra một cái khay gỗ có chân đỡ, đặt lên bàn: "Lần trước công tử nói chuyện phân phối..
Thiếp thân cũng muốn thử một chút, nhưng ta không có cửa hàng..
Có chút khó mở lời, nàng ngồi xuống bàn, suy nghĩ một lát rồi thành khẩn nói: "Làm đậu hũ thực sự không kiếm được bao nhiêu tiền, trong lòng thì ta thích, nhưng củi gạo dầu muối thì không thể để người tùy ý chọn được..
Thanh Quả cũng không chịu nổi, tinh thần không được tốt lắm, ta liền nghĩ kiếm được đồng nào hay đồng ấy, dù sao thì cũng đã từng được gọi là tiểu thư mấy năm, sau này Thanh Quả gả chồng cũng cần có chút của hồi môn..
Tào Hoa nhìn chiếc khay kia, ngược lại có chút bất đắc dĩ, hắn từ tay trắng làm nên cơ nghiệp, dựa vào tay nghề của mình mà làm ăn phát đạt, tự nhiên hiểu được ý của Tô Hương Ngưng: "Bán hàng rong đâu có đơn giản, năm đó ta bán hàng rong cũng phải chịu không ít đắng cay
Tô Hương Ngưng từ trà lâu đi ra, chưa có kinh nghiệm sống độc lập, nghe vậy tất nhiên là muốn xin chỉ giáo: "A..
Bán hàng rong cũng có bí quyết sao
"Đương nhiên là có
Tào Hoa thấy nàng thật sự muốn bắt tay vào làm, vốn cũng là người từng trải nên liền kiên nhẫn truyền thụ kinh nghiệm: "Bán cái gì không quan trọng..
Ừm, nói thế nào nhỉ..
Làm ăn, quan trọng là miệng lưỡi phải dẻo, con mắt cũng phải tinh, việc gì đáng bỏ tiền, việc gì là chỉ đi xem, ai là con dê béo đều phải phân rõ
Gặp được người giàu làm được một đơn là đủ vốn, còn nếu thấy ai cũng xúm lại giới thiệu cẩn thận, có khi sứt cả mồm cũng không kiếm lại được vốn..
" Nói tới đây, Tào Hoa lại lắc đầu: "Kinh nghiệm đều phải tự tích lũy, cái này thực sự không dạy được, cô phải tự từ từ ngộ ra thôi
Tô Hương Ngưng nghiêm túc lắng nghe, nhẹ gật đầu, yếu ớt thở dài: "Việc giao thiệp với người khác thì ta cũng biết, hồi ở trà lâu..
Chỉ cần tỏ vẻ lạnh nhạt chút, không cho ai đến gần, sau đó đợi thời cơ thích hợp..
Ừm..
Lộ ra một chút ánh mắt thưởng thức, sẽ có ngay mấy công tử chịu tiêu tiền như nước..
Ha ha, để công tử chê cười rồi..
Bất quá những chuyện này, áp dụng vào kinh doanh e là không ổn
Ngay trước mặt người ngoài lại nói ra những chiêu trò trong thanh lâu, sắc mặt Tô Hương Ngưng có chút xấu hổ, nhưng sự thật chính là sự thật, nàng cũng không muốn che giấu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Kỳ thực mà nói, thì đó cũng là một hình thức bán hàng
Tào Hoa nghe một lúc, cuối cùng không tiện khuyên phụ nữ dùng nhan sắc để mua vui cho người, ngược lại nói: "Cũng đại loại là ý cô nói đấy, lợi dụng ưu thế của bản thân để hấp dẫn khách hàng..
Cái ưu thế này không nhất thiết phải là nhan sắc, giỏi hơn người khác thì đó là ưu thế, nếu không có thì hãy tạo ra ưu thế..
Giải thích một lúc, hắn cảm thấy những kinh nghiệm buôn bán này, muốn để Tô Hương Ngưng lĩnh hội được cũng không dễ dàng, liền đổi giọng nói: "Con gái dù sao cũng nên tìm một nhà khá giả mà gả, việc gì phải chịu khổ làm chi, sau này còn phải dùng tiền dưỡng lại nữa
Ta nghe nói cô và nhà Lâm thị lang..
"Tô công tử
Mặt Tô Hương Ngưng biến sắc, nhìn người thư sinh râu ria trước mặt, có chút do dự: "Ta với hắn..
Nói đến đây, nàng trở nên nghiêm túc hơn, ngẩng đầu lên nói: "Ta và Lâm Phong Dương không có quan hệ gì cả
Tào Hoa ngược lại sững sờ: "Hôm nay buổi trưa, ta thấy cô..
Tô Hương Ngưng im lặng một lúc, cuối cùng cũng chỉ lắc đầu cười nhẹ: "Thiếp thân sinh ra ở trà lâu, quả thực có rất nhiều công tử ngưỡng mộ, bên ngoài cũng có nhiều lời đồn đại, nhưng..
Nhưng ta không phải là người lăng loàn..
Hy vọng..
Công tử đừng hiểu lầm..
Tào Hoa cười khẩy, cầm chén trà lên: "Thật ra thì, nếu như gặp được ông chủ vừa ý thì phải nắm bắt cơ hội sớm, tất nhiên, không phải bảo cô đói bụng ăn quàng..
"Đói bụng ăn quàng
Tô Hương Ngưng đầy vẻ mờ mịt, nhìn người đại tài tử trước mặt, không hiểu gì
"Chỉ nói đùa thôi
Tào Hoa liếc cái khay nhỏ bên cạnh, lại nói: "Thôi được rồi, cô cứ đến Vạn Bảo Lâu lấy một ít hàng mới đi, cứ lấy về mà bán..
Ừm, chính là bán được thì mới phải trả tiền
Tô Hương Ngưng hoàn hồn lại, vuốt nhẹ tóc mai: "Thế này có tiện không..
"Có gì mà ngại
Tào Hoa lắc đầu cười khẽ: "Muốn làm ăn, nhất định phải can đảm, cẩn trọng, mặt dày, dám nói dám làm dám ăn thì mới có thể làm lớn chuyện buôn bán, chút chuyện nhỏ này mà ngươi cũng kinh sợ, sau này mỗi ngày mấy trăm vạn lên xuống chẳng phải dọa c·hết ngươi à."Nghe không hiểu lắm, nhưng ý tứ thì rõ ràng.Tô Hương Ngưng khẽ gật đầu: "Cảm ơn công t·ử..
Chuyện buổi trưa, thực sự rất xin lỗi...""Không sao."Tào Hoa cũng không hỏi han gì, trong phòng uống hai chén trà, thấy sắc trời đã muộn, liền đứng dậy cáo từ.Tô Hương Ngưng tiễn ra ngoài viện, mãi đến khi bóng dáng thư sinh khuất dạng ở ngoài ngõ, nàng mới yếu ớt thở dài
Nhớ lại chuyện buổi trưa, trên mặt nàng không khỏi thêm mấy phần áy náy...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.