Chương 72: Cả người lẫn của đều không còn
Đến giữa hè, ánh mặt trời chói chang
Từ Bách Bảo Trai đi ra, vốn định đến chỗ Lưu lão tứ tìm xưởng thủ công xem xét, vừa bước chân ra, Tống chưởng quỹ đang đợi ở cổng liền vội vàng chạy tới:
“Công tử, Trần tiểu thư đến tìm ngài.”
“Ồ?”
Tào Hoa hơi nghi hoặc, ngược lại đã lâu không gặp Trần Tĩnh Liễu
Trước kia, Trần Tĩnh Liễu còn thường xuyên đến Vũ An Hầu phủ, nhưng sau chuyện của Lâm Xung thì không còn gặp lại, hắn cũng không muốn dò hỏi tung tích của Lâm Xung nên tự nhiên không tiện đến quấy rầy
Trở vào gian trong cửa hàng nhỏ, một nữ tử mặc áo mỏng đang yên lặng ngồi đợi bên cạnh bàn làm việc
Trên đầu nàng vẫn cài chiếc trâm sơn thủy, toát lên vài phần vẻ nho nhã, chỉ là trông tinh thần không tốt lắm
“Trần cô nương, có chuyện gì sao?”
Tào Hoa dùng quạt xua tan hơi nóng oi bức, mở cửa sau của cửa hàng cho thoáng đãng
Trần Tĩnh Liễu hoàn hồn, ngẩng nhìn hắn, mím môi, khẽ gật đầu: “Không có gì...chẳng lẽ không được đến tìm ngươi sao?”
“Tự nhiên là được.”
Tào Hoa cảm thấy trong phòng nhỏ quá ngột ngạt, lại không có điều hòa gì nên mời nàng ra ngoài đi dạo, sẵn tiện đến xưởng thủ công xem sao
Trần Tĩnh Liễu không từ chối, chỉ chậm rãi đi theo sau hắn hai bước, hai tay đặt trước eo, cúi đầu bước đi
"Ừm..
Chuyện của Lâm Xung, thám tử vẫn đang điều tra, cũng đã liên hệ với nha môn các nơi, trước mắt vẫn chưa có tin tức gì
"Ừ
"Nghe nói ngươi thường xuyên dẫn bạn bè tới, đa tạ nha...Thật ra không cần thiết, ta buôn bán không phải chỉ kiếm chút tiền của một hai người, nhưng nếu ngươi muốn dẫn bạn bè tới cũng được, dù sao ngươi là hội viên của tiệm, được chiết khấu 70% nhiều năm nay mà
“Ừ.”
"Gần đây thời tiết rất nóng, thi hội ngươi lại không tham gia được, ở nhà một mình hẳn là rất buồn chán nhỉ
"Cũng tạm
Nói được vài câu, Tào Hoa cảm thấy không ổn liền dừng bước, thấy Trần Tĩnh Liễu cúi đầu đi suýt đâm vào lưng mình
“Trần cô nương có tâm sự sao
Nếu gặp phải phiền phức gì có thể nói ra, chuyện nhỏ thì ta có thể giải quyết.”
Trần Tĩnh Liễu dừng lại, ngước mắt nhìn hắn một cái rồi lại cúi xuống, khẽ cúi người hành lễ: "Nghe nói Thánh thượng muốn gả Vĩnh Yên công chúa cho công tử, chúc mừng ngài
"A, chuyện này
Tào Hoa nhẹ lay quạt, nghĩ nghĩ: "Ai...thật ra...thôi được rồi, thật là ngoài ý liệu, nàng biết ta đã trêu công chúa bao lần, về sau nếu như bị phát hiện cửa hàng này là do ta mở, chỉ sợ ngày tháng không dễ chịu đâu
“Ngươi…thật ra đã sớm biết đúng không?”
Trần Tĩnh Liễu đứng trong hẻm nhỏ, không thấy rõ vẻ mặt, giọng nói lại rất bình thản
Tào Hoa nghĩ nghĩ: “Chắc vậy… là có biết.”
Sở dĩ không chắc chắn, là do trước đó hắn không hề biết, nhưng là người trong cuộc, Tiết Cửu Thiên không thể nào không báo cho hắn biết tin tức, hơn nữa với tâm cơ của 'Tào Hoa', nếu nói hắn không biết thì chắc chắn chẳng ai tin
Hẻm nhỏ vắng vẻ, tiếng ve kêu và bóng liễu ẩn hiện
Trần Tĩnh Liễu hai tay đan trước bụng, trầm mặc hồi lâu mới khẽ nói:
"Nếu đã biết, vì sao còn muốn giúp ta
Tào Hoa có chút khó hiểu, cười nói: “Lần trước không phải ta đã nói rồi sao, ta là người tốt, gặp chuyện bất bình là muốn ra tay, dù có hay không có ngươi thì ta cũng làm như vậy thôi, sự khác biệt duy nhất chỉ là việc phụ thân ngươi tự cáo lão về quê biến thành bị điều đến vùng sâu vùng xa nào đó làm tri huyện, thiếu chút tiếng thơm thôi.”
"À..
Trần Tĩnh Liễu do dự hồi lâu, cuối cùng cũng không nói thêm lời nào, chỉ đứng im trong hẻm nhỏ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nắng gắt
Tào Hoa dùng quạt che ánh nắng, thấy nàng không muốn đi nên giơ tay ra hiệu để nàng đứng vào chỗ râm mát
Nhưng vừa mới đưa tay ra, Trần Tĩnh Liễu liền khẽ né người, hơi lùi về phía sau mấy bước
"Ô..
Một tiếng nức nở khe khẽ vang lên, Trần Tĩnh Liễu càng cúi gằm mặt, cuối cùng xoay người lại, lưng hướng về Tào Hoa
“Tại sao khóc?”
Tào Hoa nháy mắt, không phải còn chưa làm gì sao
Hắn tiến lên một bước, cúi người từ phía dưới nhìn mặt nàng, nàng lại xoay người, mặt hướng về phía tường hẻm
"Đã...đã sớm biết...Vì sao còn khinh khi ta
Hai vai nàng run rẩy, giọng nỉ non
Tào Hoa hơi nhíu mày, khó hiểu: “Hai chuyện này có liên quan gì sao
Ta, Thái Tuế ở kinh thành, muốn khinh khi người khác thì cần gì phải có lý do?”
Trần Tĩnh Liễu trầm mặc một lúc, nghiêng đầu nức nở: "Ta Trần Tĩnh Liễu...không phải loại nữ nhân vô liêm sỉ, từ nhỏ đã biết lễ nghĩa, phân biệt rõ vinh nhục..
Bốp
Một tiếng vang giòn giã vang lên giữa hẻm nhỏ yên tĩnh
Giọng của nữ tử đột ngột im bặt, cả người cứng đờ hồi lâu
Tào đại quan nhân nhẹ quạt, có chút bất đắc dĩ: “Trần cô nương, ngươi có thể nói chuyện tử tế được không, thời tiết nóng thế này mà chúng ta cứ đứng đây phơi nắng, hay là có gì thì mình tìm chỗ mát mẻ hơn rồi từ từ trò chuyện?”
"Ngươi..
Trần Tĩnh Liễu toàn thân cứng đờ một lúc lâu, nhưng không nổi nóng như mọi khi, mà ngược lại tiếng khóc mỗi lúc một lớn hơn, nàng xoay người lại, dùng nắm đấm đánh mạnh vào ngực hắn, nghẹn ngào: "Ngươi...rốt cuộc là có ý gì...bắt ta về rồi lại thả ta đi...đã cứu cha ta lại còn khinh khi ta...ta là Trần Tĩnh Liễu trong sạch, ngươi dựa vào cái gì mà làm nhục ta...hức hức...biết rõ ta sẽ bị triều đình tứ hôn, vậy tại sao ngươi còn khinh khi ta...hức...
Tào Hoa giơ tay lên không trung, ngực bị đánh đau nhức, nói năng đứt quãng: “Từ…từ...từ từ..
từng cái...từng cái một thôi...”
“Ngươi cái tên ngốc này...hức...đã không cưới ta, thì vì sao còn sỉ nhục ta như vậy…”
Mắt Trần Tĩnh Liễu đỏ hoe, có lẽ vì quá lâu không được xả hết oán khí nên sau một hồi đánh đấm, nàng định rút trâm gài tóc ra để đâm hắn
Tào Hoa lùi lại hai bước, ngược lại tỉnh ngộ ra: "Ta còn tưởng có chuyện gì lớn, thì ra chỉ là thêm một đôi đũa trong nhà, sao phải giận dữ như thế
Thêm một đôi đũa trong nhà
Trần Tĩnh Liễu đứng đờ ra, tay vẫn còn nắm cây trâm, vẻ mặt mờ mịt: “Ngươi… ngươi đã bị triều đình tứ hôn rồi mà…
"Thời đại này…chẳng phải có thể cưới nhiều bà vợ sao
Ta nghe Uất Trì Hổ cưới đến mười mấy bà, ta là Thái Tuế kinh thành, cưới đến cả trăm cô cũng đâu có quá phận…”
"Phỉ nhổ
Trần Tĩnh Liễu mặt mày tái mét, vứt cây trâm ngọc đáng giá ngàn lượng ra: "Đồ háo sắc
Đồ vô lại, ai thèm gả cho ngươi
Nằm mơ đi
Trâm ngọc tinh xảo nhưng dễ vỡ, nếu rơi xuống đất có lẽ sẽ vỡ tan cả ngọc lẫn vàng
Tào Hoa vội vàng bắt lấy trâm ngọc, tức giận nói: “Ngươi làm cái gì vậy
Cái trâm sơn thủy này ta phải mất ba đêm mới làm xong đó….”
"Cái gì
Trần Tĩnh Liễu đầy vẻ không thể tin, chỉ vào hắn, run giọng: “Ba ngày… làm ra được đồ vật mà ngươi dám bán cho ta năm mươi lượng
Ta phải cất ba năm mới có được chừng này gia sản...”
Nàng vẫn cho rằng cây trâm này là Tào Hoa dốc hết tâm sức làm ra trong vô số ngày đêm, nên vô cùng trân quý, dù có bị dị nghị cũng vẫn luôn mang trên đầu, còn không ngừng giới thiệu cho bạn bè về Vạn Bảo Lâu
Mảnh ngọc bé xíu như vậy, lại còn là ngọc độc sơn thường thấy, thế mà lại dám bán cho nàng năm mươi lượng bạc sao
Tào Hoa cũng kinh ngạc không kém, thứ mà hắn mất ba ngày đổ tâm huyết ra làm thì phí gia công cũng phải lên đến ba trăm lượng, thì ra giá trị của hắn khi xưa cũng không hề rẻ
“Hàng thật giá thật mà, cây trâm này giá trên thị trường có giá cả ngàn lượng mà ngươi chẳng lẽ không biết….”
Trần Tĩnh Liễu không chịu nghe, thở gấp gáp, giơ tay lên định đoạt lại: “Ngươi đưa bạc đây cho ta.” Giọng nói giận dữ hung hãn
“Cái này….” Tào lão bản với tác phong làm ăn chuyên nghiệp, lắc đầu: “Hàng đã bán rồi thì không trả lại…”
“Đưa cho ta!”
Trần Tĩnh Liễu sa sầm mặt, nàng từ nhỏ đã tiết kiệm, bị lừa cũng cảm thấy khó chịu, vươn tay ra định móc tiền trong ngực Tào Hoa
Dù sao đêm đó, Tào Hoa chuẩn bị đoàn xây có mang theo không ít ngân phiếu, nên trước ngực hắn phồng lên
Trần Tĩnh Liễu lúc này đã quên chuyện nam nữ khác biệt, tiến lên tay nhỏ chui vào vạt áo Tào Hoa, muốn lấy lại số bạc mà mình đã dành dụm lâu nay, rồi sau đó không thèm quan tâm đến tên ác nhân đáng ghét này nữa
Nhưng vừa mới sờ thấy một xấp đồ vật dày cộp, nàng còn chưa kịp cầm lấy thì đột nhiên thấy cả người nhẹ bẫng, sau lưng có cánh tay vòng lấy, dùng sức nhấc bổng lên, nàng kinh ngạc ngẩng đầu…
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Ô ô ----!
"
Giữa hẻm nhỏ yên tĩnh, gió hè nhẹ thổi, tiếng ve kêu, một tiếng "Ô ô" đầy kinh ngạc của cô gái có vẻ nghẹt thở vang lên
Râu quai nón của người kia hơi nhói
Trần Tĩnh Liễu trừng to mắt, mũi chân quờ quạng trên nền gạch xanh, trên lưng thì một cánh tay như vòng sắt ghì chặt….Hơi thở…
"A ----"
Sau nửa canh giờ
Tào đại quan nhân giật mình bắn ra, che miệng đầy máu, nhíu mày: "Trần cô nương, sao ngươi cứ thích cắn người vậy hả
Đây là lần thứ ba rồi...Đau quá đi...
“Xì…”
Trần Tĩnh Liễu mặt mày đỏ bừng, cúi đầu quay người chạy, chạy được mấy bước còn khinh bỉ “xì xì” hai tiếng, lấy mu bàn tay lau đi vết son trên môi, tiếng bước chân nặng nề, có thể thấy rõ sự run rẩy
Vẫn chiêu này có hiệu quả
Mọi bực tức đều tiêu tan
Tào Hoa lắc đầu cười khẽ, nhìn bóng lưng của cô gái rời đi, ngược lại hơi cảm động
Cô nương tốt như vậy, nếu như hắn không đến cái thế giới này, có lẽ tối đó chính là một cái kết cục khác, càng không có màn ầm ĩ cãi nhau như bây giờ
Nếu như hắn không đến, Trần Thanh Thu sẽ c·hết, rất nhiều tiểu quan tiểu lại sẽ c·hết, Tạ Di Quân sẽ c·hết, Trần Tĩnh Liễu sẽ có kết cục
Có lẽ muốn c·hết cũng không xong
Nghĩ như vậy, hắn vẫn làm một chuyện rất tốt
Bất quá cưới Trần Tĩnh Liễu trong thời g·i·a·n ngắn hiển nhiên là không có khả năng, chỉ cần hắn cùng Trần Tĩnh Liễu quan hệ đặt ở ngoài sáng, rất dễ dàng bị người đoán ra Trần Thanh Thu là hắn cứu, nếu như bị t·h·i·ê·n t·ử biết được, hậu quả lại càng không thể tưởng tượng nổi
Những chuyện này, chỉ có thể để đến lúc giải ngũ về quê mới có thể làm, hiện tại cũng chỉ có thể ba hoa một phen mà thôi
Nghĩ như vậy, Tào Hoa cất bước hướng về phía xưởng thợ thủ công mà đi, nhớ tới đoàn xây tối nay, thuận thế s·ờ lên vạt áo trước n·g·ự·c
Vùng đất bằng phẳng
Ngân phiếu của ta đâu
Tào Hoa sững sờ, chợt kịp phản ứng, trong mắt đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vừa rồi vị tổng giám đốc bá đạo như vậy, lại còn có thể thừa lúc mình không để ý s·ờ soạng lấy ngân phiếu của ta?"Uy
Trần cô nương, ngươi chờ một chút
Ngước mắt nhìn lại, trong ngõ nhỏ trống trơn, đâu còn bóng người
Tào Hoa lắc lắc cây quạt, cũng không có ý định đuổi theo, ngàn lượng ngân phiếu thôi, tạm thời cho là trả cây trâm để đền bù vậy
Ý niệm vừa đến, hắn nhìn hướng bàn tay phải trống trơn
Hắc
Cây trâm đâu
.