Chương 86: Chúng ta bỏ trốn đi
Bánh xe kẽo kẹt, mưa to không ngớt, nước bùn giữa dãy núi tràn vào sông nhỏ, rồi lại đổ về sông lớn
Chiếc xe lung lay, Tô Hương Ngưng tỉnh lại sau cơn mê man, mơ mơ màng màng mở mắt, phát hiện mình vẫn nằm trong xe, tay chân vẫn bị trói
"Ô ô..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tiếng nức nở vang lên, nàng không dám hồi tưởng lại hình ảnh lúc nãy, cũng không dám lên tiếng hỏi han, sợ mở miệng lại rơi vào tuyệt vọng
"Tỉnh rồi
Khụ khụ..
Giọng nam tử yếu ớt từ bên ngoài màn xe vang lên, kèm theo tiếng ho bất lực
Toàn thân Tô Hương Ngưng chấn động: "Tô..
Tô công tử..
Nước mắt trào ra, không biết là vui mừng vì sống sót sau tai nạn, hay là lo lắng như người sắp chết đuối vớ được cọc, nàng cố sức ưỡn người trong xe, để tựa lưng vào thành xe ngồi xuống, hé mắt nhìn ra bên ngoài
Trời còn chưa sáng, chỉ có thể nhờ ngọn đèn treo trên trần xe mà thấy rõ con đường phía trước chừng hơn trượng, ánh sáng mờ ảo chỉ toàn là màn mưa, không thể nhìn rõ đang đi về hướng nào
Nam tử mặc thư sinh bào tựa vào bên thành xe, trên người toàn là vết máu, nhuộm trắng cả vạt áo, râu ria trên mặt cũng rũ xuống, miệng mũi rỉ máu tươi lau không khô, cuối cùng cũng chỉ có thể tựa vào thành xe, dùng tay bịt chặt vết thương đang rỉ máu ở bên eo phải
"Tô công tử
Tô Hương Ngưng sợ hồn bay phách tán, vội vàng muốn lại gần, lại cảm thấy đụng phải thứ gì đó, cúi đầu nhìn thì thấy một vật được che bằng mảnh áo choàng rách nát, máu tươi không ngừng chảy ra từ trên xe
Mặt Tô Hương Ngưng trắng bệch, không cần nghĩ cũng biết đó là gì
Nhưng Tô công tử đã bị thương thành như vậy, nàng còn dám nghĩ nhiều, đè nén nỗi sợ hãi, tựa vào màn xe run giọng hỏi: "Ngươi..
ngươi không sao chứ..
"Giày không rơi, vậy là không sao
Tào Hoa sắc mặt như tờ giấy, lúc này chỉ có thể cười lạnh, cũng không thèm để ý đối phương có nghe hiểu hay không
Tô Hương Ngưng đầy mắt lo lắng, cố sức giãy giụa vài lần, nhưng vẫn không cởi được dây thừng trói ở cổ tay
Suy nghĩ một lát, nàng nằm xuống trong xe, biết cách đem cổ tay vòng từ phía sau lưng xuống dưới thân để ra phía trước, dù học cầm kỳ thi họa từ lâu, độ dẻo dai của thân thể không bằng Hàn Nhi, nhưng cũng tốt hơn rất nhiều so với các cô nương bình thường khác
Thân thể co ro lại thành một cục, mãi một lúc, cuối cùng cũng đem được hai tay ra phía trước, nàng vội dùng răng cắn mở nút buộc trên cổ tay
Bị lo lắng cùng bất an xâm chiếm tâm trí, ngược lại lấn át cả sợ hãi cùng e ngại trong lòng, nàng vừa cởi được dây trói tay liền vội vã cởi dây trói chân
Việc dây thừng siết chặt cọ xát trong một thời gian dài khiến cổ tay nàng sưng đỏ, những cơn đau nhói làm nàng cắn chặt môi, nhưng cũng cố nén không kêu than
Một lát sau, nàng khom người nhô nửa người trên ra ngoài xe, đưa tay ôm lấy cánh tay thư sinh, muốn kéo người này vào trong xe nằm xuống, vừa chạm vào, thư sinh đã hít vào một hơi lạnh: "Cô nương..
không phải đại phu, thì đừng loạn chạm vào người bị thương nặng..
nhất là người có khả năng gãy xương..
"Vậy..
vậy phải làm sao bây giờ..
Tô Hương Ngưng móc khăn tay từ trong ngực, cẩn thận lau mặt cho hắn, nhưng không dám nhìn nam tử người đầy máu me, chỉ có thể ngồi bên cạnh, hoảng hốt nói: "Tô công tử..
ngươi bị thương nặng quá, phải tìm đại phu..
"Hoang sơn dã lĩnh, tìm đâu ra đại phu..
"Chúng ta..
bây giờ đang ở đâu
"Tìm đại phu..
Tô Hương Ngưng mím môi, nhìn xung quanh, một mảnh tối đen không biết đang ở nơi nào
Nàng quay đầu nhìn thứ đang được mảnh vải che chắn, do dự hồi lâu, vẫn lên tiếng: "Tô công tử, ngươi giết người rồi, Lâm gia không dễ đối phó đâu, chúng ta bỏ trốn đi
Nàng nói rất chân thành, không hề có ý đùa cợt
'Tô công tử' vì nàng mà vướng vào án mạng, bất kể thế nào, nàng cũng không thể bỏ mặc
Nhưng chữ 'bỏ trốn' này rõ ràng không đúng, đáng ra phải là 'chạy trốn đến nơi thật xa' nhưng Tô Hương Ngưng sau khi kịp phản ứng lại cũng không đổi lời
"Thiên hạ bao la đều là đất của vua..
trốn được đi đâu..
Ta tự vệ chính đáng, cũng không phải cố ý giết người..
Tô Hương Ngưng lo lắng đầy mắt: "Tô công tử, là ta hại ngươi..
Chuyện này là do ta gây ra, không liên quan đến ngươi, ngươi đừng đi, vậy ta..
ta đi đến quan phủ giải thích, ngươi chắc chắn sẽ không sao..
"Ta không họ Tô
Tào Hoa quay đầu sang: "Ta họ Tào
Tô Hương Ngưng sửng sốt một chút, nhìn thư sinh có vẻ hữu khí vô lực, vẫn lắc đầu nói: "Mặc kệ ngươi họ gì, chuyện này triều đình cũng không dễ dàng bỏ qua đâu, đều là do ta không tốt, ngươi đã giết quan viên của triều đình rồi..
Má phải Tào Hoa sưng lên một mảng, nghiêm túc nhìn nữ tử đang hoảng hốt: "Tào Hoa
Tên của ta là Tào Hoa
"Nếu rơi vào tay Tào Thái Tuế..
Tô Hương Ngưng chợt dừng lại, đảo mắt nhìn thư sinh bên cạnh, nháy nháy mắt
"Không sai, ta chính là Tào Hoa, Thái Tuế của kinh đô..
ha ha ha..
Vốn muốn nói có khí thế một chút, nhưng lại hữu khí vô lực, câu nói nghe chẳng buồn cười chút nào, cũng chẳng lay động lòng người
Tô Hương Ngưng ngơ ngác một hồi, nghĩ ngợi rồi đưa mu bàn tay lên trán nam tử, muốn xem 'Tô công tử' có phải bị nóng đến phát điên rồi hay không
Trước kia ở Bách Bảo Trai, Vũ Nhi bị sốt mê sảng cũng có vẻ ngây ngốc như vậy
Chạm tay vào trán thấy ấm, nàng lại cảm thấy tay mình quá lạnh, vội xoa xoa hai tay
Tào Hoa thấy vậy, cũng không giải thích thân phận, sợ rằng nói ra sẽ làm cho con bé nhát gan này sợ chết khiếp, bạn bè cũng không làm được, vẫn là chờ lát nữa tìm cơ hội lừa gạt cho xong
Thấy Tô Hương Ngưng sờ soạng nửa ngày, vừa chuẩn bị kề trán lên để thử một chút, hắn bất đắc dĩ nói: "Nam nữ..
thụ thụ bất thân..
"Tô công tử..
ngươi..
ngươi gắng gượng chút, để ta lái xe..
Tô Hương Ngưng không biết y thuật, nên muốn mau chóng chạy đến y quán, cầm roi ngựa lên bắt chước phu xe thúc vào lưng ngựa
Nàng xuất thân thanh lâu, nhưng dầu gì cũng là một ca kỹ, cái loại việc lái xe này chưa từng làm qua, tưởng rằng cứ mạnh tay quất vào ngựa thì nó sẽ chạy nhanh
"Ba
"Hí khà khà...
Tuấn mã giơ chân trước lên, liền lao về phía con đường tối đen như mực
"Ta đi..
đừng..
ô..
ô..
Tào Hoa loạng choạng, suýt chút nữa rơi từ trên xe xuống, gắng gượng xoay người nắm lấy dây cương, vết thương xé rách đau đớn làm hắn nhe răng trợn mắt
Còn Tô Hương Ngưng vốn dĩ không biết lái xe, lúc này đứng tại thành xe, thân thể liền cắm nhào xuống bên vệ đường
"A..
Hai tay nàng nắm loạn, nhưng không có chỗ bấu víu, thân thể đã ngã nhào xuống đất, nàng sợ hãi nhắm mắt lại
Nhưng rất nhanh, một bàn tay lớn đã giữ tay nàng lại, kéo ngược nàng trở về, tựa vào một thứ gì đó mềm nhũn
"...Các ngươi đám phụ nữ này..
không ai là không gây họa..
Sớm muộn gì cũng giết chết bản công tử..
Tào Hoa giơ tay định tát một cái, nhưng cánh tay mềm yếu không chút lực lại rơi xuống ngang eo nữ tử
Tô Hương Ngưng mở to mắt, ngay lập tức nhìn thấy đôi mắt đang 'giận sôi' của nam tử, còn có những giọt máu rơi xuống má
Nàng vội vã xoay người lại, đỡ lấy tay thư sinh, ủy khuất lại hối hận: "Là..
là ta lỗ mãng, thật xin lỗi
Tào Hoa không muốn nói chuyện, chỉ đưa roi ngựa, thúc ngựa đi về phía Đông Môn Biện Kinh
"Công tử..
làm sao mà hắn có thể bắt đi được
Tô Hương Ngưng tựa vào trong xe, trải qua một phen náo loạn như vậy, ngược lại bình tĩnh lại, bắt đầu xem xét lại sự tình xảy ra hôm nay
Tào Hoa lắc đầu: "Hôm nay Thanh Quả tới, nói ngươi tìm ta có việc, còn để lại bát đậu hoa trong phòng, thật khó nuốt xuống...
Bây giờ nghĩ lại, là có độc trong bát đậu hoa..
Thật là độc ác
Tô Hương Ngưng run lên, trong mắt tràn ngập vẻ khó tin, nàng vẫn cho rằng Thanh Quả đi ra ngoài mua đồ ăn, không ngờ rằng..
"Thanh Quả..
sao có thể như vậy..
Tô Hương Ngưng lắc đầu, không chịu tin tưởng tỷ muội đã nương tựa vào nhau hai năm, lại đẩy nàng xuống hố lửa
Chỉ là nhớ tới Lâm Phong Dương, nàng chợt phản ứng lại, sắc mặt tái nhợt
Nhất định là do Lâm Phong Dương chỉ đạo
Im lặng một hồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đôi mắt Tô Hương Ngưng dần ướt đẫm, nhẹ nhàng nức nở, nghiêng đầu nhìn thư sinh bên cạnh: "Biết là khó nuốt..
ngươi tại sao còn ăn
Tào Hoa bất đắc dĩ, hữu khí vô lực nói: "Đối nhân xử thế phải có lễ nghi chứ, miễn là không có độc thì vẫn phải ăn hết, ai ngờ lần này lại thật sự có độc..
Điển Khôi ti thường xuyên qua lại với các loại tội phạm, Tào Hoa làm lão đại từ nhỏ đã tiếp xúc với những thủ đoạn bỉ ổi này, lâu dần có thể nói là vô cùng mẫn cảm, trăm độc không xâm, nhưng dù bản lĩnh đến mấy cũng không ngăn được người muốn tìm đường chết
Đến lúc này, hắn cũng chỉ biết thở dài, xem ra lần này cần nhớ kỹ mới được
Tô Hương Ngưng há hốc miệng, nhìn sang gò má của thư sinh, vì bị đánh một quyền mà có chút sưng đỏ
Nàng do dự một chút, vẫn lấy khăn tay, nhẹ nhàng lau lên gò má trông rất ưa nhìn kia
"Hí khà khà..
ngươi có thể an phận một chút được không
"Dạ..
Tay Tô Hương Ngưng giật mình rụt về, ngồi tại thành xe, không dám lại gần cũng không dám rời xa, không có chuyện gì để làm, tâm trí rối loạn như tơ vò
Xe ngựa rung lắc, vượt qua cầu và khu vườn ngoại thành, dừng lại bên ngoài Triêu Dương Môn
Canh năm, trời còn chưa sáng
Cửa thành đóng chặt, cấm quân cầm đuốc đi tuần tra trên tường thành, mưa to khiến số lần tuần ít đi, cứ mười lăm phút mới đi một lượt
Bởi vì nơi đây là Đông Kinh, thường xuyên có vương công quý tộc nửa đêm tới, dưới chân tường thành có doanh trại được xây dựng, vũ khí phòng thủ của lính canh thay phiên nhau, nếu gặp đại nhân vật vào kinh thành, sẽ có người truyền tin báo lên trên, thông báo với quan trên một tiếng, đến khi được Kinh Triệu Doãn cho phép mới có thể mở cửa sớm
Bất quá chuyện như vậy mấy năm cũng chẳng xảy ra một lần, bình thường quan viên vào kinh phần lớn đều nghỉ ngơi ở dịch trạm ngoài thành tới khi trời sáng, chỉ khi nơi khác xảy ra náo loạn, thiên tai thảm họa chiến tranh mới vội vã vào thành
Trong phòng bên trái cửa thành ánh đèn sáng, phòng thủ vũ khí coi như nghiêm ngặt, luôn có người ngồi canh gác ban đêm
Nghe thấy tiếng xe ngựa vang lên, tiểu binh cầm trường mâu đi ra: "Ai đó
Thời gian chưa đến, mau mau rời đi
Xe ngựa không hề dừng lại, đi thẳng đến ngay dưới cửa thành
Dưới ánh đèn lồng mờ ảo của xe ngựa, hai người nam nữ bê bết máu me ngồi trên xe, người nam sắc mặt tái nhợt, trông có vẻ sắp không qua khỏi
Tiểu binh nhíu mày, miễn cưỡng tiến lên phía trước dò xét mấy lần: "Chuyện gì xảy ra
Tô Hương Ngưng thần sắc khẩn trương, cố gắng dùng thân thể che chắn đồ vật phía sau, muốn mở miệng giải thích với quan binh, người nam bên cạnh lại nói ngay: "Giết người, đến tự thú
"Hả?
Tô Hương Ngưng lập tức kinh ngạc, vội vàng nói: "Tô công tử, đâu phải lỗi của ngươi..
Tiểu binh lại chẳng hiểu gì, lần đầu gặp chuyện này, hắn nhìn lên xuống, thấy máu me đầy người trông thật sự giống phạm án, có chút khó xử: "Thời gian chưa đến, ngươi có muốn đi đầu thai cũng không vào được, hay là vào trong nhà chờ một lát
Sở dĩ không bắt giữ, chủ yếu là hai người này trông như đôi vợ chồng trẻ, không giống người ác, đoán chừng là gặp phải chuyện gì sơ sẩy giết người
Bản thân bị thương nặng lại không trốn, chỉ cần hợp tình hợp lý, có lý do chính đáng, quan phán xét cũng không phải không mở cho một đường sống
Tào Hoa nhìn vết thương quanh thắt lưng không ngừng chảy máu, nhíu mày nói: "Chờ không nổi nữa rồi, gọi người của Ưng trảo phòng đến đây
Ưng trảo phòng làm mật thám, ở các cửa thành đều có tai mắt nhìn người ra vào, bất quá người bình thường chắc chắn không biết
Tiểu binh nghe vậy sửng sốt một chút, ngạc nhiên nhìn thư sinh mấy lần, cũng không nói thêm gì, quay đầu đi gõ chiêng đồng dưới chân tường thành
Chẳng bao lâu, trên tường thành có một tiểu lại ló đầu ra, trò chuyện vài câu rồi một bóng người thả dây thừng, từ trên tường thành leo xuống
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tô Hương Ngưng thần sắc khẩn trương, cắn răng rút cây trâm trên đầu xuống: "Ta đi nói với quan binh, để bọn họ chuyển lời cho Thẩm Vũ, Thẩm Vũ có giao tình với phủ phò mã, chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn..
"Một phò mã thì có thể làm được gì..
'Tô công tử' có vẻ không có ý muốn cầu sinh, chỉ tựa người vào thành xe, chờ quan binh tới mang đi
Tô Hương Ngưng đầy mắt lo lắng, có chút hối hận khi chạy tới Biện Kinh, nhà Lâm gia một tay che trời ở kinh thành, giờ phải làm sao đây mới tốt..
"Gặp..
Mật thám của Ưng trảo phòng vừa xuống tường thành, với đôi mắt tinh tường đã nhận ra ngay người trên xe ngựa là ai, sợ đến hồn phi phách tán, vội vàng chạy lên phía trước muốn quỳ xuống
Tào Hoa ra hiệu bằng mắt, mật thám sợ đến mức suýt nữa vỡ mật, vội vàng ngậm miệng đứng thẳng
Tào Hoa nháy mắt: "Ta giết con trai của Thị lang Lâm Mục, ngươi mau đưa ta về đi, ta quen biết Lục đại nhân, để hắn giúp ta giải vây một hai
Tô Hương Ngưng nghe vậy khẽ sửng sốt, bất quá người đọc sách nhận biết đại nhân trong triều đình cũng không có gì lạ, nàng muốn đưa cây trâm cho vị quan kia nói vài lời cầu xin, nhưng lại bị thư sinh ngăn lại
"Ngươi cứ đến Bách Bảo Trai, mấy ngày này đừng ra khỏi cửa chờ động tĩnh lắng xuống ta sẽ bảo người thông báo
"Lề mề cái gì, bà cô đây tự có người sắp xếp đưa về, mau đi đi
Người có thể đảm nhận chức vụ trong Ưng trảo phòng, mắt nhìn và đầu óc khẳng định không tệ, vừa nghe đốc chủ nói liền hiểu ý, còn tự ý làm ầm lên một câu, giả bộ vẻ không kiên nhẫn
Rất nhanh, đã có tiểu binh mang xiềng xích tới còng Tào Hoa lại, mở cửa thành cho xe ngựa tiến vào
Tô Hương Ngưng muốn đi cùng nhưng bị sai dịch đuổi xuống xe ngay lập tức, lại sợ lỡ lời gây hại cho Tô công tử, chỉ có thể cẩn thận đi theo tiểu binh vào nội thành, lòng đầy lo lắng
Đợi Tô Hương Ngưng khuất bóng nơi góc đường, Tào Hoa khẽ thở ra, đảo mắt nhìn thuộc hạ của Ưng trảo phòng đã quỳ xuống, nói khẽ: "Tìm cho ta một y quán gần đây, gọi Lục lão đầu đến
"Vâng!"