Tiêu Dao Tiểu Đô Đốc

Chương 91: Hộp đen




Chương 91: Hộp đen
"Ba
Chén trà rơi xuống đất trong phòng khách vỡ tan tành, đám nha hoàn đứng hai bên, cúi đầu nín thở không dám hé răng
Khang vương có đất phong ở Giang Nam, nhưng là đệ đệ ruột của thiên tử, vẫn giữ phủ ở Đông Kinh, Vĩnh Yên công chúa vào kinh thành đương nhiên ở đây, những nha hoàn hầu hạ đều là cung nữ được Thái hậu điều từ trong cung tới, có thể thấy được được sủng ái sâu sắc
Ngoài trời mưa to như trút nước, ban ngày mà không đốt đèn nên đại sảnh có chút âm u, làm tăng thêm vẻ mặt lạnh như băng của chủ nhân, bầu không khí có phần ngột ngạt
"Tào Hoa thực sự quá càn rỡ, đường đường con trai trưởng của quan tam phẩm, nói g·iết liền g·iết, sau đó lại chỉ cho một câu giải thích không đầu không đuôi, thật sự là..
Thật sự là..
Trên ghế chủ vị, Triệu Thiến Lạc mặc váy xoè, vẻ mặt tức giận không chút che giấu
Vận Vương Triệu Giai ngồi một bên, đã sớm quen với chuyện này
Vận Vương phủ và Khang vương phủ sát vách, hắn lại là biểu huynh của Vĩnh Yên công chúa, chuyện bồi chơi này đương nhiên rơi xuống đầu hắn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Biểu muội vào kinh thành cũng được mấy tháng, Triệu Giai hiểu rõ tính tình của nàng không sai biệt lắm, là con gái của phiên vương nên có một thân ngạo khí khó tránh, tính tình nóng nảy lại hay để bụng, việc nàng gả cho Tào Thái Tuế thực sự là bị ép buộc
Nhưng hôn sự là do tổ mẫu ban cho, hắn thân là tiểu hoàng tử có thể làm gì, chỉ có thể tiếp tục an ủi: "Tào Hoa đâu phải lần đầu làm chuyện này, đã rất kiềm chế rồi, lần trước g·iết Cao nha nội còn không thèm giải thích, trực tiếp ném đầu ở trước kiệu của Cao thái úy, Cao thái úy làm được gì
Cũng chỉ biết chạy đến khóc lóc trước mặt phụ hoàng, đổi lại Tào Hoa bị phạt ba chén rượu, chẳng giải quyết được gì
Lời này đâu phải an ủi, hoàn toàn là thêm dầu vào lửa
Triệu Thiến Lạc nghe vậy càng thêm tức giận, ném chén trà mới vừa bưng lên xuống đất: "Tào tặc làm càn như thế, sao Thánh thượng không trị tội hắn
Lâm Phong Dương ta đã gặp mấy lần ở thi hội, nho nhã lễ độ lại có tài hoa, cứ thế không rõ ràng mà c·hết, còn tìm một cái lý do hoang đường thế này..
Tiểu vương gia dựa vào ghế, cầm một hộp gỗ cẩn thận từng ly từng tí mở ra một khe nhỏ, nhìn thoáng bên trong một cái rồi thất vọng ném hộp sang bên, lại cầm lấy một cái khác, miệng tùy ý nói: "Đã sớm nói với ngươi, Tào Hoa g·iết người như ngóe là thật, nhưng hắn rất có nguyên tắc, mỗi việc đều có lý do mục đích, sẽ không vô cớ g·iết một người không liên quan
Lần trước g·iết Cao nha nội ta đã hỏi qua, hoàng huynh nói là do Cao thái úy điều cấm quân sung làm lực phu xây tư trạch khiến phụ hoàng bất mãn, lần này g·iết Lâm Phong Dương, có lẽ là do Thái tướng làm sai chuyện gì, ngươi ta chắc chắn đoán không ra
Triệu Thiến Lạc đương nhiên không thể tiếp xúc với những tranh đấu ngầm sâu kín trong triều, nghe vậy cũng im lặng một lúc, nhưng vẫn bực bội: "Một cái mạng người nói g·iết là g·iết, hắn nếu muốn thay Thánh thượng trấn nhiếp quần thần, sao không nhân tiện trừng phạt đúng tội những kẻ khác
Còn trừng phạt đúng tội những ai thì dù là con gái phiên vương cũng phải cẩn trọng lời ăn tiếng nói không dám nói thẳng ra
Triệu Giai cầm hộp quan sát tỉ mỉ, lắc đầu có chút bất đắc dĩ: "Nói dễ nghe là 'Hình không thượng sĩ đại phu', nói khó nghe chính là 'quả hồng chọn mềm mà b·ó·p', những chuyện này ta không nói được, ngươi phải đi hỏi Tào Hoa
Triệu Thiến Lạc nghiến răng, đứng dậy đi ra cửa: "Chuẩn bị xe
"Công chúa không thể
Ma ma giáo tập lập tức sốt ruột, quỳ gối chặn ở ngoài cửa lớn: "Hôn kỳ của công chúa sắp tới rồi, làm gì có chuyện tự mình đến phủ Vũ An hầu..
Triệu Giai thấy biểu muội thật sự muốn đi tìm mặt đối mặt chất vấn, đành phải dừng việc đang làm, ngẩng đầu khuyên nhủ: "Đi cũng vô ích thôi, Tào Hoa đã định tội rồi, nếu ngươi có thể moi ra được sơ hở thì còn cần đến Điển Khôi ti làm gì
Quá trình Điển Khôi ti g·iết người thường là dùng "thủ đoạn h·ơ·i t·h·ỉ· ·đ·i·ệ·m" để phạm nhân nhận tội, sau đó đưa ra bằng chứng "ngoài ý muốn" cực kỳ xác thực không có kẽ hở, người bình thường không lật lại được án, dám chọc vào bọn Diêm Vương này thì coi như xong đời, cũng không có ai có lá gan đó
Triệu Thiến Lạc trong đại sảnh cứ đi tới đi lui, nuốt không trôi cơn giận này nhưng lại không biết làm thế nào, vừa nghĩ tới Trung thu lại phải ủy thân cho tên gian tặc đó, liền cảm thấy như nghẹn ở cổ, toàn thân không được tự nhiên
Im lặng một hồi, nàng đành ngồi xuống lại
Tiểu vương gia Triệu Giai vẫn đang bận rộn, bên trái trên bàn đã chất một đống lớn hộp gỗ, trâm cài mới tinh tùy ý vứt trên đất, nhìn dáng vẻ đoán chừng phải hơn bốn mươi chiếc
Còn bên phải thì những hộp gỗ chưa mở xếp chồng ngay ngắn, sau lưng còn hai người hầu khẩn trương thăm dò quan sát, miệng nhỏ giọng lẩm bẩm: "Hoa..
Hoa..
Hoa..
Ai
Triệu Giai đầy vẻ tức giận, lại ném hộp sang một bên, cầm một cái khác lên
Mở hộp trâm ra, trâm bạc nhiều nhất, trâm ngọc ít thứ hai, trâm tước đuôi cực ít, chỉ có hai chiếc được để riêng một bên, còn trâm "đuôi hoa" trong truyền thuyết thì đến giờ vẫn chưa thấy
Triệu Thiến Lạc nhìn hồi lâu, cũng không biết hoàng huynh đang làm cái trò gì, trong lúc tâm phiền ý loạn liền cũng đi đến trước mặt, cầm một chiếc trâm lên xem xét
Trâm xuất xứ từ Vạn Bảo Lâu, nhưng kiểu dáng lại rất bình thường, không khác gì những chiếc trâm cài mà nha hoàn vẫn đeo, khác biệt duy nhất chính là trên mỗi chiếc trâm đều khắc một câu thơ
"Cổ nhân học vấn vô di lực"
Triệu Thiến Lạc không hứng thú với thơ văn nhưng lại rất thích những văn nhân tài hoa hào khí
Lần trước, Tô Thức tặng Lý Sư Sư một bài thơ trong trà lầu ở thi hội đã gây xôn xao, thêm chuyện hào phóng ném vạn lượng vàng, ngay cả dân thường cũng biết đến vị tài tử phong lưu này
Nàng dù chưa gặp mặt trực tiếp, nhưng dù sao cũng là "người do mình nâng đỡ", gặp được tác phẩm mới cũng cầm trâm khảm ngọc lên xem, quả nhiên trên đó khắc câu "Thiếu tráng công phu lão thủy thành"
Đang muốn cầm chiếc trâm đuôi tước lên xem thì không ngờ người hoàng huynh thân phận cao quý, lại hiếm khi lên tiếng dặn dò: "Cẩn thận một chút đừng làm rớt, ta mới lấy được hai chiếc buổi sáng thôi đó
Triệu Thiến Lạc có chút nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi mà chỉ cầm lên nhìn qua, trâm đuôi tước rõ ràng gia công tốt hơn nhiều, phía trên khắc: "Chỉ tại thư trung đắc thiển giác"
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Một bài thơ mà chia ra ba câu, nàng tự nhiên thấy hiếu kỳ: "Hoàng huynh, bài thơ này rất hay, câu cuối cùng là gì vậy
Tiểu vương gia Triệu Giai đang cầm hộp gỗ, chăm chú xem xét, thuận miệng đáp: "Bây giờ chưa ai biết, đợi ta tìm ra chiếc trâm đuôi hoa thì..
Lời nói còn chưa dứt, thần sắc Triệu Giai đột nhiên biến đổi, đứng phắt dậy, chạy đến gần cửa mượn ánh sáng bên ngoài quan sát kỹ, còn nhỏ giọng lẩm bẩm: "Hoa..
Hoa..
tiêu xài một chút..
tiêu xài một chút..
Ái chà
Triệu Giai suýt nhảy dựng lên, cầm hộp vừa đi vừa lại, kích động đến nỗi mặt mày hớn hở không hề che giấu
Triệu Thiến Lạc kinh ngạc, không hiểu hoàng huynh sao lại thất thố như vậy, nếu để Thái sư biết được chắc chắn lại bị răn dạy không đứng đắn
Mấy hộ vệ trong vương phủ cũng tò mò muốn đến xem nhưng lại không dám, chỉ có thể đứng một bên mong chờ nhìn chủ tử
Triệu Giai phối hợp ngắm nghía một lúc mới chịu ngồi xuống, đặt bốn chiếc trâm cạnh nhau ngay ngắn, để lộ ra toàn bộ bốn câu thơ: "Cổ nhân học vấn vô di lực, thiếu tráng công phu lão thủy thành
Chỉ tại thư trung đắc thiển giác, tuyệt tri thử sự yếu cung hành
Triệu Thiến Lạc nhìn kỹ, cảm thấy bài thơ này dù là ý cảnh hay hàm ý đều là tuyệt tác, lập tức cũng ném hết muộn phiền qua một bên mà cẩn thận suy ngẫm, một lát sau nhẹ gật đầu: "Tân tác của Tô tài tử quả nhiên bất phàm, bộ trâm này cũng rất độc đáo, nếu hoàng huynh không dùng..
Câu tiếp theo, đương nhiên là tặng cho muội muội ta
Triệu Giai dù sao cũng là người có tài, vừa nghe nửa câu đầu đã hiểu ra ý tứ, mặt cứng đờ vội vàng xua tay, lấy nốt chiếc trâm cuối cùng đậy lại rồi cất vào tay áo: "Lạc nhi, không phải hoàng huynh hẹp hòi, bây giờ trong kinh thành chắc cũng chỉ có ta là đủ bộ, để ta cầm đi cho đám bằng hữu thèm thuồng một phen để làm quà cho ngươi sau
Triệu Thiến Lạc nháy mắt: "Một chiếc trâm làm công bình thường thôi mà, có gì đáng để thèm thuồng
Đường đường là hoàng tử, bằng hữu ít nhất cũng là vương hầu gia tài vô số, ngay cả tuyệt sắc giai nhân như Lý Sư Sư cũng chẳng thèm thuồng món đồ này, có chăng cũng chỉ thấy không tệ mà khen vài câu thôi, một cây trâm thì có gì đáng thèm thuồng
Triệu Giai không giải thích, chỉ đưa tay chỉ đống hộp gỗ chưa mở: "Ngươi nói cũng chẳng hiểu, tự mình thử góp đủ bộ thì biết
Vừa nói, Tiểu vương gia đã vội vàng sai người chuẩn bị xe, chuẩn bị đi ra ngoài thăm bạn giữa trời mưa lớn
Triệu Ngọc Lạc hơi nhíu mày, liền cầm một chồng hộp gỗ bên cạnh lên, lần lượt mở ra tìm chiếc trâm đuôi hoa cuối cùng
Sau đó..
"Hoa..
Hoa..
Hoa..
Mấy cung nữ đứng sau lưng lo lắng thăm dò quan sát, còn Vĩnh Yên công chúa, từ việc ném chén trà đã chuyển thành ném hộp
Hơn chục chiếc hộp còn lại đều đã mở ra nhưng vẫn không tìm được, Triệu Thiến Lạc tức đến run cả tay, hùng hục chửi vài câu "gian thương" rồi vì quá chán nên cũng ngồi không yên, chạy ra ngoài
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Màn mưa rả rích, phố Dương Lâu mờ mịt một mảnh sương khói
Tô Hương Ngưng đứng ở cửa sổ lầu hai, thỉnh thoảng thăm dò đường đi, ngóng trông có người đến nhà
Nha hoàn Thanh Quả bị người của quan phủ mang đi, cũng không biết rơi vào kết cục gì, chuyện này ngay cả Thẩm Vũ cũng không nói cho nàng, chỉ nói trong nhà gặp nguy rồi, tặc nhân quan phủ đang điều tra
Thẩm Vũ tùy tiện cũng không hỏi nhiều, chỉ là cùng người Thẩm gia truyền lời đến nha môn chào hỏi để kiểm tra thật tốt, chuyện này tự nhiên là như đá chìm đáy biển không có nửa điểm đáp lại
"Tào Hoa..
Tô Thức..
Tô Hương Ngưng nhìn qua sạp hàng nhỏ bên cạnh cửa, ngây người xuất thần, trong mắt cảm xúc ngổn ngang, nhưng cũng nhìn không ra đang suy nghĩ gì, đến cuối cùng, cũng chỉ là yếu ớt khẽ thở dài một tiếng
Lúc này, cổng Vạn Bảo Lâu đậu đầy những chiếc xe kiệu nhỏ, con em nhà giàu mặc đồ quý phái, đều đứng tại bên ngoài lầu nhỏ ba bốn người trò chuyện, gia đinh ở bên cạnh gắng gượng khen, có vài người ý cười đầy mặt, có vài người thì mặt mũi tràn đầy ảo não, còn thỉnh thoảng phát ra một tràng thốt lên tiếng chúc mừng
Tô Hương Ngưng nhận biết không ít người trong đó, đều là những khách quen thường xuyên đến trà lâu, xem không hiểu bọn họ đang làm cái gì, chỉ là ở trên cửa sổ quan sát
Cho đến khi một chiếc xe ngựa tiến đến, mấy hộ vệ vương phủ xuất hiện ở trước Vạn Bảo Lâu, tiếng ồn ào mới tạm lắng xuống
Cám ơn 'Người sử dụng bản nhân quá tuấn tú danh tự không cách nào biểu hiện' đã khen thưởng hai vạn duyệt điểm, cũng cám ơn các vị đã luôn tặng phiếu đề cử, khen thưởng và ủng hộ
Viết cảnh đánh nhau không cẩn thận liền thành vạn chữ, có chút nghi ngờ về thủy văn, cho nên sẽ phát hết ra...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.