Trong gian phòng trà lầu tao nhã, nữ sĩ Uyển Nhu đang tấu khúc đàn, Lý Nhã đứng bên cửa sổ nhìn tòa lầu hai tầng đang được trang trí ngay sát vách, lông mày cau chặt, im lặng không nói
Căn nhà sát vách trà lầu chính là phường của nhà họ Lý, mà cửa hàng này lại mở ngay đối diện, Thẩm Vũ còn thường xuyên tới chỉ trỏ, không cần nghĩ cũng biết là nhằm vào hắn
"Minh nguyệt kỷ thì hữu, Bả tửu vấn thanh thiên~..
Cổ họng kiều diễm, tiếng ca nhẹ nhàng của nữ tử trập trùng lên xuống sau tấm rèm che
Dưới làn khói hương lượn lờ, Vương Duệ khẽ vỗ tay, yên lặng lắng nghe, đợi khúc nhạc kết thúc, mới mỉm cười gật đầu: "Với khúc mới này của Sư Sư cô nương, vị trí đứng đầu tứ đại hoa khôi, e là không ai có thể lay động
"Vương công tử quá khen rồi
Lý Sư Sư từ phía sau rèm che bước ra, khẽ khom người thi lễ: "Nhờ phúc của Tô công tử, thiếp thân múa khúc chắc chắn không ra gì, thực sự không dám nhận sự quá khen của công tử như vậy
Biết rõ hai người có thù cũ mà vẫn nhắc tới, không phải do Lý Sư Sư không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, mà là do bài hát này chính Vương Duệ yêu cầu, nàng nói thật thôi
"Tô Thức người này a, có tài hoa như vậy làm gì, cứ thích so đo cao thấp với ta, một thương nhân
Sư Sư cô nương nếu quen biết có thể giúp Vương mỗ nói tốt vài câu, hắn mà còn tiếp tục như vậy, Lý huynh và ta đều không làm ăn được
Vương Duệ mặt tươi cười nhẹ giọng than khổ
Lý Sư Sư biết thủ đoạn của Vương Duệ, chỉ là thuận miệng trêu chọc thôi
Nàng khẽ khom người, gọi các tỷ muội khác, rồi rời khỏi nhã gian
Trên đường phố, bỗng có hai ba người đi đường đi qua, trên tay cầm hộp gỗ, nhìn nhau dò xét, còn thỉnh thoảng phát ra tiếng cười nói vui vẻ
Lý Nhã nhìn một lát, hơi phiền muộn mở miệng: "Vương huynh, không ép được Vạn Bảo Lâu cũng được, làm như vậy nữa thì chỉ sợ ngươi ta thật sự không làm ăn được, phải nghĩ cách đối phó thôi
Vương Duệ bưng chén trà, mặc kệ nữ tử mỉm cười bồi rượu, nghĩ nghĩ: "Trâm cài có thể mô phỏng được, còn thơ thì không kế sách nào, một bài văn của Tô Thức làm chấn động cả Đông Kinh, khiến đám người Phạm Nhạc cũng phải than phục, ta thực sự không thể nghĩ ra kế sách
Lý Nhã đương nhiên biết, hắn đánh giá người đi đường, bỗng nhiên linh quang lóe lên: "Kỳ thực..
Không cần nhất thiết phải khắc thơ, mai lan cúc trúc, cầm tinh giờ giấc đều có thể khắc lên trên
Mười lượng bạc đối với người bình thường mà nói quá cao, chúng ta hãy định giá bán thấp một chút, lại chi một ít tiền thu mua một món, để những người ngứa tay muốn thử cũng có thể mua được, biết đâu sẽ còn kinh doanh tốt hơn Vạn Bảo Lâu..
Ánh mắt Vương Duệ ngưng tụ, chén trà nhẹ nhàng đặt xuống: "Ngươi nghĩ ra được, Vạn Bảo Lâu lại không nghĩ tới sao
"Cũng phải
Lý Nhã nhẹ nhàng gật đầu, cảm thấy thực sự mình đã nghĩ quá nhiều, với thủ đoạn của người Vạn Bảo Lâu, làm sao không nghĩ ra cách này, chắc chắn là có nguyên nhân nào đó mà không muốn làm
Một lát sau, Vương Duệ viện lý do trong nhà có việc rồi cáo từ, lần thương thảo đối sách này không có kết quả gì
Lý Nhã đành phải tiếp tục thử liên hệ với Vạn Bảo Lâu, xem có thể đưa hàng lên cửa hàng mình không
Mà ngay trong ngày đó, các vị trưởng bối nhà họ Vương tề tựu tại nghị sự đường, sau khi bàn bạc xong thì quyết định bắt đầu sản xuất đại trà trâm cài giá rẻ..
"Ta đưa ngươi về
Từ lầu hai Bách Bảo trai đi xuống, Tô Hương Ngưng vẫn đứng ở đại sảnh Bách Bảo trai phía sau quan sát, có lẽ là muốn học lời nói cử chỉ của chưởng quỹ, nhưng trông nàng lại thất thần, chỉ lặng lẽ nhìn qua
Nghe thấy tiếng gọi, nàng xoay người đi về phía cửa sau, cúi đầu chậm rãi bước đi
Tào Hoa che ô giấy dầu lên đầu nàng: "Đừng để trong lòng, có ta ở đây sẽ không ai làm gì được ngươi, sau này có bất cứ chuyện gì hãy nói sớm với ta
"Ta biết công tử bản lĩnh lớn..
Ta chỉ là trong lòng rất rối, qua mấy ngày sẽ ổn thôi...
Trước kia ở trà lâu cũng vậy, bị khách nhân làm khó dễ, qua mấy ngày thì cũng quên hết..
Trong ngõ nhỏ hơi u ám, tiếng mưa rơi lách tách dày đặc
Có một đứa trẻ nghịch ngợm toàn thân ướt đẫm dẫm nước ở vũng trong ngõ, thấy thư sinh râu quai nón tới thì có chút lễ phép làm mặt quỷ
"Nhị Ngưu, lại đây, thúc cho con xem thứ hay này
Tào Hoa ngồi xổm xuống trong ngõ, thò tay vào trong ngực làm bộ muốn lấy đồ
Tiểu thí hài bán tín bán nghi, nhưng vẫn không cưỡng lại được sự dụ dỗ của ông chú râu quai nón, chạy tới trước mặt chìa tay
"Có thể xem như bắt được con rồi nhá
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Bốp bốp bốp..
"Mẹ ơi~..
"Tô công tử, ngươi..
ngươi..
Tô Hương Ngưng lập tức hoàn hồn, vội vàng giật Nhị Ngưu ra phía sau, khẩn trương nhìn về phía thư sinh đối diện: "Nhị Ngưu còn nhỏ, ngươi..
ngươi không nên so đo với nó
Nhị Ngưu mặc yếm khóc như mưa, ôm mông vẻ ấm ức làm mặt quỷ, còn lè lưỡi
Tào Hoa sao lại so đo với một đứa trẻ, chạy quanh Tô Hương Ngưng rồi bắt đầu đuổi theo, sau đó lại cùng tiểu thí hài kia chơi trò chơi
Tô Hương Ngưng vừa bực mình vừa buồn cười, đâu chịu để hắn bắt nạt đứa trẻ, liền dang tay ra ngăn cản, ba người cứ thế mà chơi trò mèo đuổi chuột trong ngõ nhỏ
Náo loạn một hồi, một phụ nhân cao lớn thô kệch cầm chày cán bột chạy đến, Tào Hoa mới bày ra bộ dáng tài tử, phong nhã nhẹ nhàng như không có việc gì rời đi
Bị quấy rầy một hồi như vậy, Tô Hương Ngưng ngược lại không biết nên hình dung cảm xúc của mình như thế nào, chỉ miễn cưỡng khen một tiếng nhỏ giọng thì thầm: "Tô công tử..
ngươi đúng là không câu nệ tiểu tiết, nếu để..
để đồng môn hảo hữu nhìn thấy, chỉ sợ ngày mai đã truyền khắp cả thành rồi
"Với một tài tử như ta, làm gì cũng đều có thể biến thành nhã đàm cả
Cùng vai sóng bước, cười cười nói nói, cuối cùng cũng khiến Tô Hương Ngưng mặt hồng hào hơn vài phần, Tào Hoa thấy thế mới yên tâm đôi chút: "Chuyện gì rồi cũng sẽ qua thôi, thời gian còn phải kiếm tiền nữa, cũng không phải Lâm Đại Ngọc, mặt mày ủ dột mỗi ngày làm gì
"Lâm Đại Ngọc là ai
Tô Hương Ngưng đầy vẻ không hiểu, chưa từng nghe qua nhân vật này
Tào Hoa nghĩ nghĩ, thuận miệng nói: "Một đại mỹ nữ, sau này có cơ hội ta sẽ kể cho nàng nghe
Đi đến một căn tiểu viện sâu trong ngõ nhỏ, đại môn khóa chặt, sau khi Thanh Quả bị sai dịch mang đi, người làm Bách Bảo trai tới một lần, tắt lửa khóa cửa, nửa tháng trôi qua trông cổng thật quạnh quẽ
Tô Hương Ngưng vào sân, đồ làm đậu hũ vẫn ngổn ngang chồng chất trong sân, bên cạnh còn có quần áo phơi chưa kịp thu vào
Xúc cảnh sinh tình, bỗng dưng thấy cô đơn, nàng cũng không biết nghĩ gì, đứng ở giữa sân thất thần hồi lâu, mới bắt đầu thu dọn đồ vật trên đất
"Thanh Quả..
thật ra cũng đáng thương, từ nhỏ bị bán vào thanh lâu, chân tay vụng về bị mụ mụ mắng..
Thật ra đều giống nhau, lúc mới vào trà lâu ta cũng thường xuyên bị mắng..
Trước kia trong nhà, Thẩm Vũ được sủng ái cái gì cũng không cần làm, sau này..
Thật ra thì, công tử nói cũng đúng, thời gian luôn trôi qua, ta nếu có bản lĩnh của công tử cũng sẽ không xảy ra những chuyện này..
Hy vọng trong hai năm này có thể kiếm được chút tiền, đến lúc đó sẽ không để Thanh Quả làm những chuyện điên rồ nữa..
Nhẹ giọng thì thào, độc thoại một mình
Nữ tử ngồi xổm trên mặt đất, thu gom xoong nồi bát đĩa cho vào giỏ trúc, lời nói nhỏ dần, thỉnh thoảng lại lau khóe mắt
Tào Hoa đứng bên cạnh nhìn một lúc, cuối cùng vẫn ngồi xổm xuống giúp dọn dẹp: "Muốn khóc thì cứ khóc, cứ kìm nén mãi cũng không tốt cho cơ thể, ta sẽ không cười nàng đâu
Thân thể Tô Hương Ngưng cứng đờ, những tủi thân, kinh hãi, lo lắng trong mấy ngày này cuối cùng cũng không kìm được nữa, mũi cay xè, tay vẫn đang cầm chiếc bát sứ ngồi xổm trên mặt đất khóc nức nở, đầu tiên là nấc nghẹn nhẹ nhàng, rồi lại khóc không ra tiếng, sau lại tê tâm liệt phế
"Ô ô..
Nếu không phải thân như lục bình không chỗ nương tựa, sao lại có thể lưu luyến không quên một người đã suýt hại chết mình như Thanh Quả, nàng đã không có nhà rồi, Thanh Quả vừa đi nàng liền trở thành người cô đơn, không nỡ cuối cùng chút an ủi này
Tào Hoa miễn cưỡng che chắn cơn mưa, đợi nàng khóc xong thì mới lên tiếng: "Dẹp sạp hàng đậu hũ đi, sau này chuyên tâm kinh doanh cửa hàng châu báu, có Thẩm Vũ và ta, sẽ không để nàng phải chịu nửa phần thiệt thòi
"Đa tạ công tử..
Tô Hương Ngưng lấp lửng đáp một tiếng, ngồi xổm trên mặt đất tiếp tục dọn dẹp đồ đạc
Bận rộn hơn nửa ngày, cuối cùng cũng chuyển xong đống đồ lộn xộn vào bếp
Tào Hoa nghỉ ngơi một lát, cũng không có gì để nói, liền đứng dậy cáo từ, Tô Hương Ngưng lại không cho đi, cố ý đi mua vài thứ, xào mấy món giữ lại ăn bữa cơm, coi như tạ ơn và xin lỗi cho những ngày này
Trong ngõ hẹp thâm sâu, ngoài cửa mưa phùn rả rích, trong nhà bếp nữ tử tất bật qua lại, còn nam nhân thì ngồi ở nhà chính nhàn nhã thưởng trà, bình bình đạm đạm, quả thật giống như khung cảnh thời gian của những gia đình bình thường
Cùng một mảnh bầu trời, bên ngoài thành Biện Kinh, tại Vệ Châu ngoại thành, mưa to mấy ngày liền đã khiến trong thành cũng có không ít chỗ đê bị sụp đổ
Vùng thôn quê xung quanh kinh thành gặp lũ lụt, rất nhiều ruộng đồng, nhà cửa thôn xóm bị cuốn trôi, biến thành lưu dân tụ tập khắp các nơi ngoài thành, trong thành có thân thích thì còn có thể vào nương tựa, còn người không có nơi nương tựa thì chỉ có thể ở ngoài thành chờ quan phủ tiếp tế
Cổng Vệ Châu gần sông Quảng Tế, nước sông Quảng Tế tràn bờ gây lũ lụt nên số lượng lưu dân ở đây đông nhất, đã lên tới cả ngàn người
Trong thành, mấy cái thương hội cũng tổ chức người phát cháo, bụng còn có thể no, nhưng ngoài thành căn bản không có chỗ ở, dù là người trẻ tuổi khỏe mạnh hay người già yếu tàn tật, đều chỉ có thể khoác lên cỏ tranh ngồi trong mưa mà chịu đựng, quan phủ tạm dựng mấy cái lều cỏ tranh cũng chỉ như muối bỏ biển, căn bản không có mấy người có thể chen vào được
Dưới cổng Quảng Tế, một đôi quan viên từ cửa thành đi ra, lập tức có không ít thôn dân toàn thân bùn đất chạy tới quỳ xuống đất dập đầu, kêu oan, hô đói, oán trách lão thiên bất công cũng có, rất nhanh lại bị quan binh xua đuổi đi
Giám sát Ngự Sử Lý Cương đi ở phía trước mọi người, nhìn những lều cháo thưa thớt cùng dòng người dân đen nghịt, cau mày
Thái học sinh Đặng Túc liếc nhìn một vòng, hơi có vẻ kinh ngạc: "Chỉ là một trận mưa lớn, sao lại xuất hiện nhiều lưu dân như vậy
Lý Cương im lặng một lát, khẽ thở dài: "Phía tây thành ép buộc trăm họ ruộng đất, tăng phú thuế, bắt dân đi làm lao dịch, ngày thường đều thắt lưng buộc bụng, gặp thiên tai nhân họa tất nhiên là cảnh tượng như vậy
Đặng Túc chưa ra làm quan, nhưng đối với việc ác của bọn hoạn quan sớm có nghe nói, nhìn mấy đứa trẻ đến quần áo cũng không có mà mặc, trong lòng tức giận khó nén: "Thánh thượng có biết chuyện này
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Bọn gian thần che đậy tai mắt, những tin tức này không truyền đến được tai Thánh thượng
"Ai..
Nếu chưa diệt trừ bè lũ hoạn quan, ngày sau sợ là..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lý Cương hơi đưa tay ngăn lời hắn, liếc nhìn trái phải mấy lần, mới cau mày nói: "Điển Khôi ti tai mắt đông đảo, chuyện ta lần trước giúp Chu lão tiền bối bị phát hiện rồi
Sắc mặt Đặng Túc đột biến, ám sát nghĩa tử Tiết công công nếu bị phát hiện, vị bạn vong niên hảo hữu này chỉ sợ tính mạng khó đảm bảo
"Chu lão tiền bối không có tiết lộ thân phận của ta, bị Tào Hoa uy hiếp một phen, đoán chừng cũng là muốn tìm hiểu nguồn gốc, sớm muộn sẽ điều tra ra
Lý Cương chắp hai tay sau lưng, mang theo vài phần lo lắng: "Lấy tâm cơ và thủ đoạn của Tào Hoa, nếu hắn lên nắm quyền Điển Khôi ti, Đại Tống này thật là xong rồi
Mặt Đặng Túc trắng bệch: "Vậy..
Hiện tại phải làm thế nào
Lý Cương nhìn những lưu dân như cái xác không hồn dưới màn mưa, rất lâu, nói một câu không đầu không đuôi: "Nhân sinh tự cổ thùy vô tử, lưu thủ đan tâm chiếu hãn thanh..
Thơ hay a..."