Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1011: Đám Người Này...?







Chương 1011: Đám Người Này...
________________

VI Chương 1011: Đám Người Này...
Làm bảo tiêu thường xuyên phải chuyển giao hàng hóa, không thể tránh khỏi nguy hiểm, phải có ánh mắt sắc bén để đảm bảo hàng hoá

an toàn
Gặp được sơn tặc phải biết chúng biết võ hay không, đánh như thế nào, đánh thì thiệt hại ra sao, có lời hay không
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đây là những quyết định hắn phải đưa ra ngay lập tức
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đơn giản là đánh giá số người của đám sơn tặc
Trong lòng nam tử họ Vương đã có kết luận
Đám sơn tặc này không phải người mà họ

có thể trêu chọc nổi
Tính số lượng cũng hơn năm mươi người, bên mình chỉ hơn mười người, nếu toàn lực chống đối..
Có lẽ vừa ra đã thua, không thể chống

cự
Còn về Lý huynh đệ và các kiều thế của hắn, càng không thể nhờ cậy được gì
Đầu tiên hắn ra hiệu bằng ánh mắt cho mấy vị huynh đệ, để họ không cần hành động thiếu suy nghĩ
Sau đó mới nhìn Lý Dịch, nói:

- Lý huynh đệ, tiền tài là vật ngoài thân
Của đi thay người, tánh mạng quan trọng hơn
Lão Phương nhìn mấy tên sơn tặc, trong mắt tràn ngập hào quang
Hắn xoa xoa tay, bộ dáng giống như không kịp chờ đợi
Nam tử họ Vương vội vàng ấn bả vai hắn, quát
- Không nên manh động
Tuy hắn biết vị huynh đệ họ Phương này có mấy phần sức lực
Nhưng không thể lấy một chọi mười được, hắn cũng không phải đối thủ của mấy tên sơn tặc này
Chỗ này là quán trà ven đường
Lại là ngã ba, ngày thường người qua lại kẻ lại đông đúc, rất nhiều người đều chọn ghé chỗ này uống chén trà, nghỉ chân một chút
Vì vậy khách trong quán trà cũng rất nhiều
Không ngờ chỉ nghỉ chân uống chén trà ven đường cũng có thể gặp sơn tặc
Sắc mặt mọi người cũng thay đổi, nhìn bộ dáng hung ác của đám người đối diện, chỉ có thể nghe hắn chỉ huy, nam nhân đứng bên phải, nữ nhân đứng bên trái, moi hết tiền tài vật chất trên người ra đặt lên bàn
Trong lúc nhất thời, trong quán trà chia ra ba nhóm người
Một nhóm là đám sơn tặc chặn trước cửa, một nhóm khác chính là khách nhân ngoan ngoãn nghe lời
Một nhóm cuối cùng chính là bọn người Lý Dịch đang yên ổn ngồi uống trà
| Sau khi đám người của nam tử họ Vương đứng lên, mới phát hiện bọn Lý Dịch vẫn còn ngồi ở chỗ đó
Không chỉ thế, đám nữ quyến vẫn

nhỏ giọng nói chuyện với nhau, ngay cả liếc cũng chẳng thèm liếc qua bên này
Bộ dạng như không thèm để bọn sơn tặc vào mắt
- Phương huynh đệ, Lý huynh đệ
Nam tử họ Vương lo lắng gọi tiếng, muốn kéo lão Phương lên
Đại ca đám sơn tặc cũng tự nhiên chú ý tới hai bàn bên này, ánh mắt nhìn sang chủ quán trà bên cạnh
Hắn ta đột nhiên trợn to mắt rồi đứng lên
Không ngờ trong quán trà có nhiều tuyệt sắc giai nhân như thế
Hắn bước nhanh vài bước, bên tại chợt truyền đến tiếng động

Xoảng
Nam tử họ Vương biến sắc, vừa rồi hắn kéo vị Phương huynh đệ, không kéo được hắn
Sơ ý đụng phải chén trà trên bàn rơi xuống
- Quăng chén làm hiệu
Đại ca đám Sơn tặc đi qua, tức giận nói:

- Làm gì, muốn đánh nhau
Lão Phương ngồi trên ghế, lắc đầu, nói:

- Không phải..
Khi thấy tên này đi sang chỗ nhị tiểu thư và đại tiểu thư, hắn không có ý nghĩ động thủ
- Còn dám mạnh miệng
Đại ca đám sơn tặc kề thanh đao vào cổ hắn, lớn tiếng nói:

- Tin ông đây dùng một đao chặt người ra hay không
Một tiếng này cực kỳ có uy, làm không ít khách nhân trong quán trà tái mặt đi
Trên Cổ bỗng nhiên truyền đến xúc cảm lành lạnh khiến cho lão Phương rùng mình một cái
Hắn đưa mắt nhìn đại ca đám sơn tặc, nói
- Đừng làm rộn, lạnh..
Đại ca đám sơn tặc cũng không giận, đao vẫn kề trên cổ hắn
Tên này
Không sợ đầu rơi xuống đất à
Thế mà hắn dám nói lạnh, hắn là kė ngu sao
Lão Phương bắt lấy lưỡi đao, nói
- Lấy ra, rất lạnh đấy
Đao mình bị người ta nắm chặt, đại ca đám sơn tặc vô ý muốn rút về, lại phát hiện hắn dùng bao nhiêu sức thì thanh đao vẫn bị người đàn ông cao to nắm lấy, không nhúc nhích được
Lão Phương nhẹ nhàng kéo một cái, cây đao liền nằm trong tay hắn
Lúc tên kia vẫn còn ngơ ngác, lão Phương đã kề đạo lên cổ hắn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hắn nhìn đại ca đám sơn tặc, hỏi:

- Đến đây, tự mình cảm nhận, lạnh không
Sắc mặt của đại ca đám sơn tặc tái nhợt, mồ hôi lạnh trên trán ứa ra
Hắn rất muốn nói một câu, lạnh, cực kỳ lạnh, CỔ lạnh tim còn lạnh

hơn
Hắn sợ vừa mở miệng ra, thanh đao sắc bén này sẽ vạch nát cổ họng hắn
- Nói chuyện đi
Lão Phương nắm đao, tùy ý đưa đẩy hai lần, không vui nói
- Cuối cùng lạnh hay không lạnh
Một vệch máu tinh tế, lập tức xuất hiện trên cổ đại ca đám sơn tặc
- Lạnh, lạnh, rất lạnh
Giọng điệu đại ca đám Sơn tặc mang theo tiếng khóc nức nở, vì Cổ họng run run, trên Cổ lại có thêm vài vệch máu
Bầu không khí trong sân có chút yên tĩnh, sau đó có chút cứng ngắc
Nam tử họ Vương nhìn một màn này, hơi hoài nghi mắt mình
Theo như hắn thấy, rõ ràng tên sơn tặc này đưa đao tới trong tay cho Phương huynh đệ, hắn ta..
..
Hắn ta có bị bệnh không
Những người thành thật dâng tiền bạc vật quý lên cho đám sơn tặc thì càng ngu ngơ tại chỗ, không rõ đang có chuyện gì xảy ra
Ngay vào lúc này một tên sơn tặc từ bên ngoài xông vào, kề đao lên cổ ông già ngồi gần cửa nhất, lớn tiếng nói
- Mau thả đại ca nhà ta ra
Nếu không, nếu không..
- Nếu không ngươi giết hắn
Lão Phương nhìn ông già bị bắt làm tù binh, nói tiếp:

- Vậy ngươi giết đi, dù sao ta không quen hắn
Tên sơn tặc kia nhìn hắn, run rẩy nói:

- Ngươi, ngươi đừng nghĩ ta không dám
- Ngươi động thủ hay không
Lão Phương nhìn hắn, như sợ tên sơn tặc đó đổi ý, đao trong tay đẩy nhẹ thêm hai lần, trên cổ đại ca đám sơn tặc xuất hiện thêm vài vệch máu
Tên sơn tặc kia nắm chặt đao, nghiêm túc cất tiếng
- Ngươi, ngươi đừng khinh người quá đáng
Hắn vừa dứt lời, đột nhiên cảm giác tay trống không
Lúc nhìn lại thì đao đã rơi vào tay ông già dơ bẩn
- Các ngươi nói chỉ cần tiền, không cần mạng
Sơn tặc bọn ngươi thật không biết giữ lời gì cả
Lão già dơ bẩn lắc đầu, tùy ý dùng lưỡi dao đập tên sơn tặc kia một phát choáng váng, chà chà lên cổ hắn
- Chẹp..
Đạo này thật lạnh..
| Lý Dịch đặt chén trà xuống, nói
- Đừng đùa nữa, giải quyết nhanh lên
Một lát còn phải lên đường
Nam tử họ Vương nhìn hắn, vẫn chưa hiểu rõ, chợt thấy bên cạnh có trận gió thổi qua
Phương huynh đệ vừa đứng cạnh hắn hiện đã mất

tăm
Cho đến khi bên chỗ đám sơn tặc truyền đến tếng vang binh binh bang bang
Hắn mới phản ứng, rồi vội vàng quay đầu nhìn lại
Lúc này, đã có hơn mười mấy tên sơn tặc ngã xuống đất không đứng dậy nổi
Nhìn thấy Phương huynh đệ như dã thú xông vào đám người, mạnh mẽ lao tới bọn sơn tặc
Người bị hắn đụng trúng phần lớn đều không gượng dậy được, nam tử họ Vương triệt để há to mồm
Mấy tên sơn tặc ý thức được sự khủng bố của gã đàn ông cao lớn kia, lập tức nó ra xa
Chạy tới chỗ đám nữ quyến trong cùng
Nam tử họ Vương biến sắc, đang muốn ngăn cản đã thấy có một nữ tử đá chân ra, một đầu ghế dài trực tiếp bay thẳng ra ngoài, nện lên người mấy tên sơn tặc
Làm chúng bay xa vài thước
Lý Dịch đứng lên, hơi hơi nghiêng người, dùng hai tay chặn hai tên sơn tặc đang xông tới, lại đá bay hai người
Quay nói với lão Phương:

- Chậm chạp nữa là buổi tối không kịp đến Vĩnh Huyện

- Được rồi
Lão Phương đáp một tiếng, cầm đại đao lên
Mười mấy tên sơn tặc ngẩn người, binh khí trong tay loảng xoảng rơi xuống mặt đất
Tay không tấc sắt đã khủng bố như vậy, bây giờ thêm một cây đao..
..
đây là muốn mạng hả
- Hảo hán tha mạng
Hơn mười người vứt binh khí trong tay xuống, lập tức quỳ xuống
Nam tử họ Vương nhìn tràng cảnh vô cùng thê thảm dưới đất, lại nhìn vị Phương huynh đệ, Lý huynh đệ, cùng những cô nương ngồi kia tới lão già đang bình tĩnh ngồi uống trà bên cạnh, và đám sơn tặc xunh quanh rên rỉ cầu xin tha thứ..
Hắn kinh ngạc đứng tại chỗ, trong lòng nghiêm túc suy nghĩ
Đám người hai ngày trước hắn cứu rốt cuộc có lại lịch gì...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.