Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1116: Vẫn Là Chôn Đi






Chương 1116: Vẫn Là Chôn Đi



Chương 1116: Vẫn Là Chôn Đi



Bởi vì một vụ cá cược mà chia rẽ cả một đôi uyên ương, làm cho hai người đang xoắn xuýt trong thống khổ mấy chục năm, tình nhân thay đổi trở thành cừu nhân
Loại người này, chết chắc chắn sẽ phải đi xuống địa ngục
Việc của Từ Lão, Lý Dịch là người không liên quan, chính hắn còn thiếu một đống lớn nợ phong lưu chưa trả, không hứng thú cũng không có tư cách quản việc của người khác được
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hắn thở dài, sau đó đứng dậy chuẩn bị đi về phía Như Ý bên kia để xem tình huống
Như Ý không bước qua được cái tầng kia, hắn thật vất vả mới có hi vọng vượt qua, cái này tốt rồi, lão Từ đều nói tuy rằng nàng đánh không thắng Tông Sư, nhưng mà Tông Sư cũng không làm gì được nàng, hắn xoay người làm chủ mộng tưởng lại vô tình sụp đổ
- Đợi một chút
Từ Lão bỗng nhiên mở miệng
- Còn có việc gì hay sao
Lý Dịch nhìn hắn, Tâm Đạo Giả Chân Thị - tên gia hỏa không hiểu phong tình này, lão bạn thân hắn đều đã bị thương thành cái dạng kia, hắn không có ở trước mặt quan tâm, chăm sóc thế mà lại ở chỗ này cùng mình nói chuyện phiếm, liền xem như hắn không hiểu được cách dỗ nữ nhân vui vẻ, không hiểu thì hỏi, mọc ra cái miệng đó chẳng lẽ cũng chỉ gặm đùi gà
Vì cái gì mà độc thân cả một đời, tâm lý một chút tự hỏi cũng đều không có, nhưng mà có tâm thêm chút đi
Từ Lão ngẩng đầu nhìn hắn nói:

- Ngươi tuy rằng có tư chất võ học không tốt, nhưng mà rất hiểu cách dễ nữ nhân vui vẻ, dạy cho ta một chút đi
Lý Dịch lắc đầu rồi nói thẳng
- Ngươi sai rồi, ta không chỉ có tư chất võ học không tốt, cũng không hiểu những cách khiến nữ nhân vui vẻ, ngươi đi hỏi một chút người đã cá với người kia, có lẽ hắn sẽ hiểu
- Nếu như hắn hiểu, cũng không trở thành một người sống một mình hết đời
Từ Lão khinh thường nói, sau đó mới nhìn Lý Dịch nói tiếp:

- Ta thu hồi lời nói mình mới vừa nói qua kia, tuy rằng ngươi có tư chất bình thường, nhưng mà ngươi có thần công tương trợ, sau này nếu như có cơ duyên, vẫn có khả năng rảo bước tiến lên cảnh giới kia thôi
Lý Dịch cảm thấy hắn có khuyết điểm lớn nhất cũng chính là mềm lòng, tuy mới vừa rồi bị nói liên tiếp khiến đau lòng, nhưng mà nghĩ tới mấy năm Từ Lão cũng giúp bọn hắn không ít việc, phí sức phí công, còn thường xuyên bị Nhị Thúc Công ngược đãi, cuối cùng vẫn ngồi xuống
- Cân nhắc đến tình huống của các ngươi, "36 Kế Tán Gái" thì không truyền cho ngươi, ngươi, làm người không thể như vậy được, nhạt nhẽo không có tình thú, ta trước truyền cho ngươi "500 Câu Tinh Thoại”, nghiêm túc nhớ kỹ một chút là được
Từ Lão thực rất lợi hại, không cần tán gái, cô nàng đã tự đưa tới cửa, cảm tình là oanh oanh liệt liệt, một chút đều rõ nét
Bị Tông Sư vì tình mà truy sát khắp thế giới, trốn một chút là mấy chục năm, thử hỏi dưới gầm trời này, nơi nào còn có tình yêu lãng mạn phần thứ hai như thế này đây
Phần lãng mạn này chỉ sợ cũng chỉ có hắn tới nơi này ngày đầu tiên bị Như Ý trói lên núi đưa cho Như Nghi mới có thể hơn được thôi
Chỉ chốc lát sau, Bạch Tố từ bên trong đi tới rồi nói
- Vị tiền bối kia đã tỉnh
Lý Dịch nhìn qua Từ Lão, cho hắn một ánh mắt cỗ vũ
Từ Lão thở sâu, sau đó đứng lên rồi đi vào bên trong
Lý Dịch nhìn thấy Như Nghi cùng Nhược Khanh từ bên cạnh đi tới
Như Nghi nhìn hắn rồi không nhịn được mà hỏi
- Thiếp thân làm sao chưa từng nghe qua tướng công nói “36 Kế Tán Gái”, “500 Câu Tình Thoại", một câu đều chưa từng nghe qua, những tình thoại đó, tướng Công đều dùng ở nơi nào thế
Lý Dịch giật mình sững sờ
Như Nghi nhìn qua Nhược Khanh rồi hỏi
- Muội muội có từng nghe chưa
- Không có
Nhược Khanh cười lắc đầu
Như Nghi nhìn hắn lại hỏi
- Chẳng lẽ tướng công đem những tình thoại này đều nói cho Túy Mặc muội muội
Thương Châu chết rất nhiều người, Túy Mặc cảm thấy Lý Mộ tuổi tác còn nhỏ nên không thích hợp sống ở chỗ này, từ rất sớm đã mang theo nó về Như Ý Thành, trong lúc nhất thời Lý Dịch hết đường chối cãi
Trời đất chứng giám, hắn đều một tấm chân tình đối với các nàng bất cứ lúc nào, cho tới bây giờ đều không cần những thứ chỉ được vẻ bề ngoài, không có một chút thành ý như thế
- Khu
Nương tử nói cái gì đó, ta sao có thể nặng bên này nhẹ bên kia, không có chuyện đó
Lý Dịch ho nhẹ một tiếng nói tiếp sang chuyện khác
- Đi xem một chút náo nhiệt, giúp ta lấy một nắm hạt dưa
Từ Lão không hiểu phong tình mấy chục năm, mới học lý luận một lát như vậy cũng rất khó vận dụng đến trong thực tiễn, Lý Dịch còn thật lo lắng hắn làm hỏng chuyện, vị tiền bối kia bị thương rất nặng, nếu như lại chịu thêm một chút kích thích, hậu quả khó mà lường

được
Hắn ngồi trên ghế đá trong viện, từ nơi này có thể nhìn thấy trong phòng, hắn vừa gặm lấy hạt dưa, vừa mật thiết chú ý trong phòng đang xảy ra tình hình gì
Trong phòng, bà lão có sắc mặt tái nhợt đang nằm trên giường, Từ Lão đi qua, lấy bông đệm trải thành chăn để sau lưng bà, tâm trạng phức tạp ngồi xuống
Sau đó hắn an vị ở cạnh giường, hai người người nào cũng không nhìn người nào, đều im lặng không nói
Lý Dịch cắn hạt dưa với tần suất chậm dần, chờ một hồi lâu, đã thấy Từ Lão móc ra một vật từ trong tay áo rồi nói
- Ăn kẹo hay không
Tuy rằng đã cách rất xa, nhưng mà Lý Dịch vẫn là thấy rõ ràng
Đó là một khối đại bạch thỏ
Đại bạch thỏ
Hắn mới vừa rồi đã nói qua, nữ nhân là người ưa thích kinh hỉ và lãng mạn, thỉnh thoảng đưa các nàng một chút đồ vật nhỏ, không cần quý trọng cỡ nào nhưng cũng có thể làm cho các nàng vui vẻ rồi
Hắn như thế nào hiểu “Đồ vật nhỏ" thành đại bạch thỏ thế kia
Lý Dịch cảm thấy hắn vẫn nên từ bỏ đi, thực ra hắn và hoàng thúc công của Dương Liễu Thanh nhìn xứng hơn
Thế mà chuyện xảy ra kế tiếp lại triệt để hướng về phương hướng phát triển ngoài dự liệu của hắn
Từ Lão đưa đại bạch thỏ cho bà rồi hỏi
- Ăn kẹo hay không
Dựa vào trên giường, bà lão gật đầu nói
- Ăn
Sau đó, Từ Lão bột giấy gói kẹo ra, đưa vào trong miệng nàng dịu dàng hỏi:

- Ngọt không
Bà lão lần nữa gật đầu
- Ngọt
Ngọt, xác thực rất ngọt, trong miệng Lý Dịch đang gặm hạt dưa đều ăn ra mùi vị máu chó cả rồi
Hắn mơ hồ hiểu rõ một đạo lý, cái gì xảo trá khi tán gái, cái gì lý luận, tất cả đều là giả
Chỉ cần trong đầu Cô nàng chứa đều là ngươi, còn cần những biện pháp xảo trá đó, người thì tặng cho nàng một khối kẹo đại bạch thỏ là

xảo trá
Hắn chợt nhớ tới một câu
Ngày đó không cẩn thận ở trong phòng của Liễu nhị tiểu thư nhìn thấy một bản sách tên “Uyên Ương Mạt", phía trên kia viết một câu, nguyên thoại hắn đã quên, nhưng mà đại khái có ý là, nếu như một người nam nhân thật tình ưa thích một nữ tử, yêu ai yêu cả đường đi thì sẽ thích nàng mọi việc, cho dù nhìn người kia làm chuyện không tốt
Ngược lại, nữ tử ưa thích nam nhân, cũng giống như vậy
Ở một thời đại phong kiến như thế này mà lại mang tư tưởng có thể viết ra loại triết lý khiến người khác tỉnh ngộ như vậy, tác giả của quyển sách không biết lại là thần nhân nào vậy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trong phòng, bà lão kia nhìn Từ Lão rồi hỏi:

- Ngươi không có lời gì muốn nói với ta sao
- Có
Từ Lão ngẫm lại, nhìn thấy ánh mắt của nàng, hắn thở dài một hơi nói
- Đã từng có một phần cảm tình chân thành tha thiết bày ở trước mặt ta, nhưng mà do ta không biết trân quý, đợi đến khi mất đi mới hối tiếc thì đã không kịp
Nếu như trời cao có thể cho ta một cơ hội để làm lại từ đầu..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
- Phi
Lý Dịch tàn nhẫn nhổ vỏ hạt dưa lên mặt đất, rốt cuộc nghe không vô, hắn quay người rời đi
Lúc gần đi, hắn quay lại nhìn một chút, bà lão kia kinh ngạc ngồi ở chỗ đó, một mặt cảm động, trong mắt nước mắt chớp động
Lúc mà Lý Dịch đi qua bên người Dương Liễu Thanh và lão giả kia, lão giả kia đang nói chuyện với nàng
- Lần này, các ngươi có thể ở Tây Bắc đánh xuống cả Kỳ Châu này, xác thực vượt quá ngoài ý muốn của ta
Lão giả thở dài nói tiếp
- Lão phu cũng chỉ hận, lúc ấy không có đánh chết tên cầm thú kia, hoàng tộc Dương thị ta cũng không trở thành những vong linh cuối

đường
Dương Liễu Thanh cúi đầu, im lặng không nói
Lão giả bỗng nhiên nhìn nàng rồi hỏi
- Người người đều nói Phủ nhi bị ám sát chết trẻ, việc này đến cùng thật hay giả
Dương Liễu Thanh nghe thế ánh mắt nhìn về phía hắn, sau một lát mới lắc đầu nói sự thật:

- Dương Phủ vẫn còn sống
- Quá tốt
Lão giả tên Dương Vạn Lý vừa nghe xong, đứng lên nói
- Ta nghe nói các ngươi nắm giữ thần binh lợi khí của Cảnh Quốc quân, tường để công thành cực kỳ đơn giản, Dương Trạch đã không còn lòng người nữa rồi, bây giờ chỉ cần các ngươi triệu tập đại quân, từ nơi này một đường đánh tới Hoàng Đô, không phải nói mơ giữa ban ngày, đến lúc đó, tru sát tên nghịch thần tặc tử kia rồi bình định lập lại trật tự, lập Phủ nhi thượng vị, Võ Quốc mới có đường ra
Lý Dịch nghe đến đây bước chân không khỏi dừng lại, ánh mắt nhìn qua
Từ Lão mặt mày hớn hở từ bên trong phòng đi ra, nhìn thấy Lý Dịch có sắc mặt như thế kì lạ hỏi:

- Làm sao vậy
Lý Dịch nhìn hắn mới nói:

- Ta nói một chuyện với Từ Lão, người suy nghĩ lại một chút đi
Từ Lão nghi ngờ nói:

- Cân nhắc cái gì
Lý Dịch than nhẹ một tiếng:

- Vẫn là chôn đi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.