Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1158: Ta Thích Huynh






Chương 1158: Ta Thích Huynh




Chương 1158: Ta Thích Huynh

Trong đầu Lý Dịch trống rỗng, lại chớp mắt nghĩ tới rất nhiều chuyện
Buổi sáng lúc hắn đánh răng có nhanh quá không, buổi sáng có ắn qua đồ ăn gì không nên ăn không, vừa rồi giúp Như Ý nếm thuốc có nóng hay đắng không, đầy miệng đều là vị nàng không thích không, mà vừa rồi lại uống rượu, vừa rồi thật không nên uống
Hắn còn không biết tay kia hắn đặt ở chỗ nào
Cứ như vậy buông xuống, có phải quái lạ không, nên đặt trên lưng nàng không, bình thường khi nam nữ hôn môi, tay không phải thả trên ngực sao, nhưng nếu thả tay trên ngực nàng lỡ nàng đánh hắn thì sao
Mặc kệ suy nghĩ muốn đánh hắn hay không, hiện tại hắn cực độ muốn đánh lão Phương
Không phải hôn ẩm ướt oanh liệt như kiểu Pháp, cũng không phải hôn đến quên mình, thậm chí ngay cả đầu lưỡi cũng không vươn ra
Môi tiếp xúc, rời môi
Chỉ thế thôi
- Ta thích huynh
Như Ý nhìn hắn, vô cùng nghiêm túc
-Từ rất lâu trước đây đã bắt đầu thích
-Thế nhưng, tại sao lại là huynh
-Vì cái gì hết lần này tới lần khác lại là huynh chứ
- Lý Dịch rất ít khi thấy Như Ý cười, nhưng nàng lâu lâu cũng sẽ cười
Hắn từ trước tới nay chưa từng gặp qua Như Ý khóc, một lần đều không có
Hắn chưa bao giờ nhìn thấy nàng chảy nước mắt qua một lần, nàng mới nói xong hai câu, nước mắt cũng đã rơi đầy mặt
Ta thích huynh, vì cái gì hết lần này tới lần khác là huynh chứ
Hai câu này thoạt nhìn như không hề có logic, nhưng Như Ý hiểu, Lý Dịch cũng hiểu, không có người so với bọn hắn càng hiểu hai câu

này
Một tay hắn giữ người nàng, ôm thật chặt nàng, đây là lần duy nhất khoảng cách bọn họ gần nhau như thế
Hắn nhìn Như Ý, giống nàng vừa mới hôn chính mình một dạng, trùng điệp hôn đi
Khác biệt là lần này vươn đầu lưỡi
Trong sân, lão Phương nhìn lão giả nhếch nhác nói
-Ngươi thắng
Trên mặt hắn lộ ra vẻ vô cùng không hiểu hỏi
-Làm sao người biết là Nhị tiểu thư
Lão giả nhếch nhác nhún vai
-Đoán mò
Hắn vừa dứt lời, một tiếng vang thật lớn vang bên tai hai người
Cửa phòng nơi nào đó vỡ ra, mảnh gỗ vụn bay tán loạn, các nàng chỉ có thể nhìn thấy một bóng trắng biến mất khỏi viện
Lão Phương biến sắc vội vàng chạy tới, Lý Dịch đi ra từ bên trong phòng
Hắn ngơ ngơ ngẩn ngẩn đứng trong sân rất lâu
Thẳng đến Lão Phương đạp mông hắn, hắn mới hồi phục tinh thần lại
Lão Phương nhìn hắn, có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói:

-Còn đứng ngây đó làm gì, mau đuổi theo
Sau một trận âm thanh xé gió, bóng người Lý Dịch cũng biến mất trong viện
Lão Phương quay đầu lại nhìn lão giả nhếch nhác đang giật mình đứng tại chỗ, cả mặt đều là bộ dạng chấn kinh, không thua gì thấy ma ban ngày
Hắn liếc lão giả nhếch nhác một chút từ tốn nói
-Ngươi không phải đoán được hết sao, trang cái gì trang
Lão giả nhếch nhác thu hồi biểu lộ chấn kinh, tựa hồ nhớ tới một số chuyện cũ thở dài lẩm bẩm
-Vô lý, vô lý a
Lúc Lý Dịch đứng trên đừng đã không nhìn thấy bóng người của Liễu nhị tiểu thư
-Chạy nhanh như vậy, vội vàng đi đầu thai à
Một người bán hàng nhật hàng hóa rơi vãi lung tung, nhìn về một hướng khác nổi giận mắng
Lý Dịch chạy như điên về hướng đó
Người bán hàng rong nhìn hoa quả bị đạp nát trên mặt đất, vẻ mặt nhức nhối giận giữ nói
-Mẹ nó, hôm nay đầu thai cũng đuổi như thế
Lý Dịch một đừng tìm ra đường đi, thậm chí đi ra khỏi cửa thành, đi thật xa thật xa, cũng không thấy Như Ý
Hắn rốt cục chạy không nổi, dừng ở trên đừng, vịn vào một cây đại thụ thở hổn hển
Lúc Như Ý khóc nước mắt như mưa đẩy ra xa, hắn cảm thấy mình sắp mất đi đồ vật quan trọng nhất, một trái tim dường như bị người nắm chặt, đồng thời không ngừng nắm chặt, nắm chặt
Một khắc này, nàng không còn là Võ Lâm Minh Chủ không sợ trời không sợ đất, nàng cũng không phải là sơn tặc Vương, nàng chỉ là Liễu Như Ý
Theo Cảnh Hòa năm đầu đi đến Cảnh Bình năm thứ tư, đã tám năm thời gian
Theo Khánh An Phủ đến Kinh Đô, đến Tề quốc, lại đến Kinh Đô, đến Thục Châu, đến Như Ý Thành, đến Vũ quốc, bây giờ lại đến Tề quốc
Giữa bọn hắn kinh lịch bao nhiêu
Chỉ Có chính bọn hắn biết
Bọn họ sớm đã không thể tách ra, cũng sẽ không tách ra
Như Ý a Như Ý
Lý Dịch tự vào thân cây ven đường, cười giống như một kẻ ngu
-Huynh cười cái gì
Có âm thanh truyền đến từ phía trên
Lý Dịch khẽ ngẩng đầu nói
-Muội xuống trước đi
-Ta không xuống
Lý Dịch ngửa đầu nói
-Muội có biết vì sao lúc nữ hài tử mặc váy lại không nên leo cây không
Hắn vừa dứt lời, bên người nhiều hơn một bóng người
Lý Dịch dựa vào thân cây nói:

-Ta thích nghe muội nói muội thích ta, muội muốn lặp lại lần nữa không
-Vì sao lại không phải huynh nói
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
-Ta thích muội
Lý Dịch nhìn nàng nói
-Rất thích
-Ta không thích
-Bây giờ muội nói cũng vô dụng
Lý Dịch cười rất vui vẻ, ôm bụng nói:

-Không ngờ tới Như Ý nhà chúng ta cũng sẽ..
Nói thật, bộ dáng muội khóc cũng rất đẹp
-Huynh lặp lại lần nữa, huynh từ khi đã nào bắt đầu thích ta
-Không phải vừa mới nói sao
-Lặp lại lần nữa
-Được
Lý Dịch nhịn cười, đang tính mở miệng, một âm thanh truyền đến từ phía trước
-Cảnh Vương điện hạ, chuyện gì vui vẻ như vậy
Âm thanh vừa quen thuộc vừa xa lạ
Lý Dịch nhìn đạo Cô đang đi về phía hắn, tùy ý chắp tay một cái nói:

-Phương đạo trưởng, đã lâu không gặp
Đạo có tay cầm phất trần, gật đầu nói
-Đã lâu không gặp, vị Thiên Hậu nương nương khác của Thánh Giáo ta được chứ
Lý Dịch cười nói:

-Đương nhiên rất tốt
Đạo Cô nhìn hắn nói,

-Không biết Cảnh Vương điện hạ có thời gian hay không, có thể theo ta đi một chuyến
Liễu nhị tiểu thư đang đợi hắn lần nữa thổ lộ, nghe vậy nhíu mày nhìn nàng:

-Cút
Đạo Cô trung niên nhìn nàng, buông phất trần trong tay ra
Liễu nhị tiểu thư nhìn Lý Dịch nói:

-Huynh chờ ở đây một chút
Âm thanh nàng vừa rơi xuống, bóng người đã biến mất tại chỗ
Cùng lúc đó, trong mắt đạo Cô trung niên xuất hiện một đạo kiếm quang cùng cực sắc bén
Một kiếm, nàng chỉ xuất một kiếm
Kiếm quang như sóng nước dập dờn, lấp đầy toàn bộ không gian
Sau một lát, Liễu nhị tiểu thư ôm Thu Thủy đi tới, nói:

-Được rồi, hiện tại huynh có thể tiếp tục nói
Lý Dịch thở dài nhìn nàng nói
-Có phải ta mãi mãi sẽ không đuổi kịp muội
-Huynh có nói hay không, không nói ta đi
-Đại khái, đại khái thì là lần đầu tiên gặp mặt, muội ngồi ở trên ngựa nhìn ta, phất tay nói "Mang đi" , chính là một khắc này
Liễu nhị tiểu thư dựa vào trên thân cây, ôm Thu Thủy hứng thú nói
-Nói tiếp, đừng có ngừng
-Muội còn nhớ lần kia không, ta và muội đánh bạc hai cục đá cái nào rơi xuống đất trước, muội không phải nói là cực lớn kia, khi đó ta đã nghĩ, CÔ nương ngốc như vậy, nhất định sẽ rất dễ bị lừa gạt
-Khi đó làm sao ta biết, muội thực sự một chút cũng không ngốc, lừa người nhiều năm như vậy
Bên ngoài Châu Thành, ở thôn nào đó, trong một tiểu viện đơn sơ
Trong miệng đạo cô trung niên lần nữa phun ra máu tươi, thất tha thất thểu đẩy cửa
Hai người mặc áo tím kinh hãi, lập tức đi lên trước, kinh hoàng nói
-Nương nương, người làm sao vậy
-Ở đây trong coi, ai cũng không được tiến vào
Đạo cô trung niên đi vào gian phòng, ngăn cản hai tên mặc áo tím, phân phó nói
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trong phòng, hai người mặc áo tím còn lại cũng bước nhanh tới
Bốn người liếc nhau, bên trong căn phòng nhỏ, sau một khắc liền sáng lên bốn ánh đao

[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.