Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 663: Rốt Cuộc Ngươi Muốn Làm Gì?







Chương 663: Rốt Cuộc Ngươi Muốn Làm Gì
----------------------

Lý Dịch đầu tiên ngơ ngẩn, sau đó kinh ngạc nhìn hai tên mặc áo xanh quỳ rạp trước mặt mình, vẻ mặt tràn đầy thành kính
Y Lam Sứ cũng xem như một chức quản lý nho nhỏ trong thánh giáo, thế mà vẫn lộ ra dáng vẻ cuồng tín
Ngay cả cao tầng còn không buông tha, công tác tẩy não này thật sự làm rất thành công
- Ta, ta đã biết....
Cũng không lâu lắm, thanh niên kia chậm rãi lui ra khỏi phòng, đứng tại cửa cung kính nói một câu, sau đó xoay người đi tới ném thẻ bài về phía Lý Dịch, lại hung tợn lườm hắn một cái rồi mới phất tay áo rời đi
Lý Dịch cầm thẻ bài kia trong tay, vừa xuống lầu, vừa xem xét thứ này
Vừa rồi hình như tên kia cũng lấy ra một khối thẻ bài tương tự, trên đường hắn nghe mấy tên áo lam khoe khoang, ngoại trừ Thiên Hậu nương nương thì thánh giáo còn có hai đại hộ pháp tả và hữu, bát đại Tử Y Sứ, xuống dưới thì số lượng Lam Y Sứ sẽ nhiều hơn một chút, Hoàng Y Sứ càng nhiều hơn, cuối cùng là gần một trăm ngàn giáo chúng....
Nhưng mà tất cả tín đồ lại chỉ gặp qua hữu sứ, mà vị tả sứ thần bí chỉ ở sau nương nương kia, cho tới bây giờ vẫn chưa từng xuất hiện
Dựa theo tình hình vừa rồi, khối thẻ bài của hắn hẳn đáng giá tiền hơn một chút so với khối thẻ bài của tên thanh niên họ Phương...
- Thanh Long sứ....
Lý Dịch suy nghĩ một hồi, tả Thanh Long hữu Bạch Hổ, nếu hắn chính là Thanh Long sứ vậy thì tên họ Phương kia chẳng phải là Bạch...
A, mới nghĩ tới là cảm thấy xấu hổ, cái tên họ Phương kia thật không biết xấu hổ
- Tham kiến Tả Hộ Pháp
Nhìn thấy khối thẻ bài mà Lý Dịch đang vuốt ve trong tay, hơn mười tên trong thánh giáo lập tức sôi nổi quỳ rạp xuống đất
Thực khách ở dưới lầu kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, từng đôi đũa thi nhau rớt đầy đất
Ở trước cửa chính, tên thanh niên họ Phương kia nghe vậy dừng bước một chút, hắn cắn chặt hàm răng, nện một quyền trên tường, sau đó nhanh chóng đi ra khách điếm
Trong nội đường, một tên quản sự đang dặn dò một gã sai vặt, hô to:

- Trên đường nhớ cẩn thận, nhớ kỹ phải mua cá tươi, phải tươi ngon....
Gã sai vặt thanh tú khẽ gật đầu, ngẩng đầu nhìn thoáng qua một chút sau đó chậm rãi đi ra khách điếm


.
- Lưu đại ca nói thật sự quá đúng, ai nói nữ tử hưởng thanh nhàn, nam tử đánh giặc đến biên quan, nữ tử dệt vải trong nhà...
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Sau buổi trưa, tại một khối đất trống rộng rãi bên cạnh khách điếm Như Gia, từng tiếng ca vang dội truyền đến
Khách điếm Như Gia và Câu Lan này đều mới chuyển tới vài tháng trước
Câu Lan ở đây vốn dĩ chỉ đơn giản hát một chút tuồng, ngồi nghe kể chuyện, cố sự, nội dung cũ kỹ, cốt truyện nhạt nhẽo, hoàn toàn không thú vị chút nào, ngày thường lúc rảnh rỗi cũng rất ít người đi Câu Lan xem diễn nghe khúc
Nhưng mà Câu Lan này lại phá vỡ sự nhận tri từ trước đến giờ của họ đối với Câu Lan
Cố sự mới lạ, kịch diễn thú vị, biểu diễn tinh xảo, quan trọng là giá cả bình dân, một đồng tiền có thể xem gần nửa canh giờ
Cách mấy ngày thì Câu Lan còn dựng đài biểu diễn ở bên ngoài để lấy tiền cứu tế, cung cấp người qua đường nhìn xem miễn phí
Chính vì lẽ đó, mặc dù Câu Lan này chuyển đến không lâu, nhưng lại trong khoảng thời gian ngắn góp nhặt rất nhiều nhân khí
Lúc này nữ tử trên đài đang hát vở kịch mới ra gần đây Hoa Mộc Lan, nói về câu chuyện một vị nữ cường nhân, nữ anh hùng thay cha tòng quân
Nghe nói đương kim trưởng công chúa cũng là một vị nữ trung hào kiệt, cân quắc không nhường tu mi
Việc nàng ấy dũng cảm chiến đấu với người của Tề Quốc, vì Cảnh Quốc vãn hồi thể diện của quốc gia, người dân tại đất phong đã sớm nghe nhiều nên thuộc
- Ngươi nói, một nữ nhân như Hoa Mộc Lan có thể lãnh binh tác chiến sao
- Ai nói không thể, nữ nhân sao không thể đánh giặc chứ
Chẳng phải bà vợ nhà ngươi đều đánh ngươi cả ngày sao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
-...
- Ý của ta là, nàng ta là một nữ nhân, lúc dùng cơm hay đi ngủ ở nơi toàn là nam nhân như vậy, chẳng lẽ sẽ không bị phát hiện
- Ngu xuẩn, mỗi tối ngươi có thể ngủ chung một chỗ với nàng ta, ngươi sẽ đi nói sao
… …
Người đi đường đứng vây quanh vừa xem kịch, vừa nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng trong khách điếm cũng có người đi ra, gia nhập đội ngũ vây xem kịch
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đến nỗi những người tự giữ thân phận, không nguyện ý nhồi nhét cùng một chỗ với người bình thường, chỉ cần bỏ ra một đồng bạc đã có thể đi lên ngồi ở một đài xem kịch xây trên lầu hai khách điếm Như Gia, tầm nhìn cũng rõ ràng hơn, hiệu quả thưởng thức cũng tốt hơn nhiều
Nếu lại bỏ thêm một đồng bạc thì có thể hưởng thụ ngồi ở hàng phía trước, chỗ ngồi đặc biệt dành cho khách quý siêu siêu cấp, hơn nữa còn được miễn phí cung cấp hạt dưa đồ uống, không cần phải thêm tiền...
Mỗi lần Câu Lan làm diễn xuất miễn phí thì sẽ bắt đầu từ buổi trưa liên tục cho tới tối, Vĩnh Huyện không có cấm đi lại ban đêm cho nên mỗi người đều có thể nhìn tận hứng rồi mới về nhà
Dần dần, có mấy tên mặc áo vàng đi ra từ khách điếm, đứng ở vòng ngoài, vẻ mặt hứng thú xem kịch
Một tên hán tử khiêng đòn gánh trên vai từ đằng xa đi tới, lớn tiếng rao hàng:

- Trà lạnh, bán trà lạnh đây, hai văn tiền uống bao no...
Mọi người đều biết, mỗi lần Câu Lan biểu diễn để lấy tiền cứu tế thì sẽ hơi người bán hàng rong nhân dịp này bán chút nước trà, trái cây cho người xem diễn, sinh ý tốt hơn mấy lần ngày thường
Lúc này đã là đầu tháng tư, Thục Châu bắt đầu từ tháng tử đã hơi vào hạ, nghe thấy rao bán trà lạnh, lập tức có người từ trong đám đông đi ra, nói:

- Tới một chén trà
- Được rồi
Hán tử kia cười một tiếng, lập tức múc một chén trà đưa cho người nọ
Người kia bưng chén lên uống một hơi cạn sạch, cười nói:

- Dễ uống, thêm một chén nữa, ngày thường không uống qua vị như thế này....
- Hắc hắc, đây là cách điều chế gia truyền...
Hán tử kia cười một tiếng, lại múc một chén đưa qua
Mấy tên áo vàng đứng bên cạnh nghe vậy quay đầu nhìn một chút, liếm liếm môi, sau đó lại đem ánh mắt nhìn về phía đài diễn


..
Thanh niên họ Phương sắc mặt âm trầm đi ở phía trước, hai tên mặc áo xanh, vài tên mặc áo vàng đi theo sau lưng hắn
Một tên mặc áo xanh tiến lên nói:

- Hộ pháp, tất cả mọi người đã chuẩn bị kỹ càng, chỉ chờ mệnh lệnh của ngài
- Không cần chờ ta, giờ Tý vừa đến, lập tức động thủ
Thanh niên họ Phương phân phó một câu rồi chợt khựng lại một bước
Hắn quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó tiếp tục đi về phía trước
Mấy người sau lưng hắn tách ra, thanh niên họ Phương đổi sang một hướng khác, đi tới một con phố hoang vắng
Vĩnh Huyện hoang vắng, vốn cũng không phồn hoa gì, nam tử họ Phương càng đi càng ít người, ước chừng mười lăm phút sau, phía trước đã là một chỗ ngõ cụt
Nam tử họ Phương dạo bước đi vào ngõ nhỏ, lúc này mới xoay người lại, hai tay khoanh trước ngực, lạnh lùng nói:

- Đi theo ta lâu như vậy, không mệt mỏi sao
Hắn vừa dứt lời, một bóng người chậm rãi đi ra
Vừa nhìn thấy bóng người kia, tên thanh niên họ Phương kinh ngạc, bật thốt lên:

- Là ngươi
Sau đó trên mặt hắn lộ ra nụ cười giễu, nói:

- Đã sớm biết ngươi có vấn đề, chỉ là ta không ngờ lá gan của ngươi không hề nhỏ, cũng dám theo tới một mình
Tên thanh niên họ Phương nhìn gã sai vặt trong khách điếm, sau đó vỗ vỗ tay, mấy bóng người từ phía sau vây quanh lại, rõ ràng là những tên áo lam áo vàng vừa rồi
Tên thanh niên họ Phương nhìn người trước mặt, lạnh lùng hỏi:

- Ngươi và cái kia tên giả mạo kia là một đám
Gã sai vặt thanh tú kia vẫn chưa trả lời, biểu hiện trên mặt vẫn bình tĩnh như cũ, chậm rãi đi về phía bên này
Sự trần trụi làm lơ này khiến sắc mặt nam tử họ Phương triệt để trầm xuống
- Bắt lấy hắn ta
Hắn phất tay, lạnh giọng nói:

- Bắt sống, ta muốn nhìn xem, cái tên giả mạo kia có âm mưu gì
Những tên áo lam áo vàng kia tăng tốc, lao tới gã sai vặt tuấn tú
Sau ba hơi thở
Tên thanh niên họ Phương quỳ trên mặt đất, một thanh trường kiếm đặt ở trên cổ, sắc mặt hắn tái nhợt, run rẩy hỏi:

- Ngươi là ai, rốt cuộc ngươi muốn làm gì

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.