Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 675: Giả!






Chương 675: Giả
----------------------

Bên trong một cửa hiệu cầm đồ ở Phong Châu thành
Chưởng quầy của hiệu cầm đồ, một trung niên bụng phệ, trên người mặc một bộ áo choàng thêu đồng tiền, con mắt cực nhỏ, lúc nheo lại gần như không nhìn thấy, lúc này đang cầm một khối ngọc bội quan sát tỉ mỉ
Một lát sau, hắn buông ngọc bội ra, nhìn nam tử đầu đội mũ rộng vành đối diện, nói
- Thật xin lỗi, vị khách quan kia, ngọc bội này, chúng ta không thể nào thu
- Tại sao
Giọng nói của nam tử mũ rộng vành mang theo lửng lơ không ra tuổi tác
Chưởng quỹ kia đổi đề tài, hỏi
- Xin hỏi khách quan, khối ngọc bội này, ngài lấy được từ chỗ nào
Người kia từ tốn nói
- Nhặt được
Loại tìm cớ này, làm chưởng quầy hiệu cầm đồ, đời này hắn đã nghe qua vô số, cười cười, nói
- Không có Thiên Tử cho phép, ngay cả hoàng tử cũng không được đeo loại ngọc bội này, nếu như không phải người to gan lớn mật tạo ra khối ngọc bội này thì cũng là người ăn tim gấu gan báo đi trộm khối ngọc bội này, chúng ta là tiệm nhỏ, không dám thu loại vật này
- Đã như vậy, cáo từ
Nam tử đầu đội mũ rộng vành thu hồi ngọc bội, không chút do dự xoay người rời đi
Không nghĩ đến đối phương dứt khoát, chưởng quầy béo biến sắc, lập tức hô
- Chờ một chút
- Một ngàn lượng
Hắn nhìn bóng lưng người kia, nói
- Một ngàn lượng bạc, để lại ngọc bội kia, không thể nhiều hơn, ta nói thật cho ngươi biết, khối ngọc bội này ở trong thành Phong Châu này, ngoại trừ ta, không còn người nào dám thu
Phẩm chất của khối ngọc bội được tuyển chọn tốt nhất, tạo hình Ngũ Trảo Kim Long càng chỉ có đế vương mới sở hữu, đương nhiên, điều này không có nghĩa loại ngọc đeo này chỉ có thể xuất hiện trên triều đình
Một số thần tử có công lao cực lớn hoặc cực kì được sủng ái cũng sẽ thường xuyên được Thiên Tử ban thưởng, những vật này đều được họ xem như một vật làm đồ gia truyền hay để cúng bái, rất ít khi truyền ra ngoài
Chính bởi vậy, giá trị những vật được cất giữ này cực cao, mặc dù không thể quang minh chính đại, nhưng vụng trộm, thật rất có thị trường
Chưởng quầy đi tới trước cửa, đóng cửa cửa hàng lại, chậm rãi mở miệng
- Thế nào, có muốn suy nghĩ một chút
Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần



Sau một khắc đồng hồ, một vị nam tử đầu đội mũ rộng vành trong tay mang theo một cái túi, đi ra một gian tiệm cầm đồ ở Phong Châu thành
Một ngàn lượng bạc nghe thì rất nhiều, trọng lượng cũng không nặng, tương đương sáu mươi cân hậu thế
Mua dược liệu hoặc đồ khác, cần rất nhiều bạc, bây giờ vật đáng tiền nhất bên người hai họ cũng chỉ có Thu Thủy của Liễu nhị tiểu thư và khối ngọc bội treo trên Thu Thủy phía
Ngày trước dù có đánh chết mình Liễu nhị tiểu thư cũng sẽ không bán, nàng đã quên mình mang theo khối ngọc bội kia từ lúc nào, ngọc bội hình rồng không thấy nhiều, đoán chừng do lão hoàng đế thưởng lúc nào đó cho mình, không nghĩ tới cũng có lúc phát huy công dụng
Còn về mũ rộng vành trên đầu vừa rồi mua trên đường, còn mượn đại hán họ Lâm vài đồng tiền, mặc dù nơi này cũng không có người quen biết hắn nhưng vì lý do an toàn, cảnh giác một chút vẫn tốt
Vạn nhất lão bản trung niên của hiệu cầm đồ kia là tín đồ cuồng của đạo cô, thật vất vả mới có một chỗ yên ổn, thế chẳng phải bắt đầu bôn ba
Vừa rồi lúc tới, đi ngang qua một tiệm thuốc, đúng lúc có thể mua chút dược liệu cần dùng, Lý Dịch đi mấy bước, bỗng nhiên dừng lại, quay đầu liếc mắt một cái, có hai đạo bóng dáng lách vào trong hẻm nhỏ
Bước chân của Lý Dịch không dừng lại, tiếp tục hướng về phía trước đi
- Đại ca, người kia mới vừa đi ra từ hiệu cầm đồ, túi kia căng phồng, sợ là một thứ tốt đấy
- Hắn chỉ có một người, theo sau, lần này nói không chừng có thể làm thịt được một con dê béo
- Liên hệ với lão tam
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Một chỗ trong hẻm nhỏ truyền đến giọng nói nhỏ giọng nói chuyện với nhau
Chưa tới nửa giờ, Lý Dịch đi ra tiệm thuốc, quay đầu nhìn một chút, lắc đầu, thế này mà mua thuốc, quả thực là đoạt tiền
Một ngàn lượng bạc, chỉ trong giây lát đã còn không đến hai trăm lượng, đổi lại trong tay chỉ có một bọc dược liệu nhỏ, muốn khám bệnh đã khó, mua thuốc cũng khó, từ xưa đều như thế…

Hắn đứng trước cửa tiệm thuốc, nhìn một hướng khác một cái, đi về phía trước một hồi đi vào một chỗ ngõ nhỏ
- Cơ hội tốt
Có mấy người lộ ra vẻ vui mừng nhanh chóng đi vào hẻm nhỏ kia
- Người đâu
Một lát sau, mấy người nhìn ngõ cụt phía trước, vẻ mặt như gặp quỷ
Vừa rồi rõ ràng nhìn thấy nam tử mang theo mũ rộng vành đi vào nơi này, làm sao bỗng nhiên lại không thấy
Chẳng lẽ hắn lại có thể bay lên trời
Ý nghĩ này vừa mới có trong đầu, trước mắt bỗng xuất hiện một đạo hắc ảnh
Lý Dịch nhảy xuống từ đầu tường, tiện tay đánh ngất xỉu ba người, đứng ở đầu ngõ, nói với người cuối cùng
- Là ai phái các ngươi đến, Thiên Hậu nương nương bây giờ đang ở đâu
- Cái…cái gì mà Thiên Hậu nương nương
Sắc mặt hán tử cuối cùng trắng bệch, mồ hôi lạnh ứa ra trên trán
- Không biết thì tốt
Lý Dịch đi qua, dứt khoát đánh hắn ngất xỉu, đi ra ngõ nhỏ
Đi được một nửa lại vòng trở lại, lục tìm bên hông bốn người, lấy ra mấy túi tiền, bây giờ là thời khắc đặc biệt, một lần nữa làm lại nghề cũ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
- Của cải rất được
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thu lại mười mấy lượng bạc, cất bước đi ra khỏi ngõ nhỏ, cùng lúc đó, bên ngoài hai con đường, một vị trẻ tuổi khác bước vào Phương Lâm Uyển
- Bạch công tử tốt
Trong cửa hàng, mấy tiểu nhị lập tức khom người chào
Một chỗ vắng vẻ trong cửa hàng, hán tử họ Lâm bĩu môi
- Cái tên họ Bạch này, tại sao lại đến
Nam tử trẻ tuổi cười cười, hỏi
- Uyển Như đang ở bên trong
Một tên tiểu nhị lập tức đáp
- Tiểu thư ở phía sau
Nam tử trẻ tuổi gật đầu, đang muốn đi qua, khẽ giật mình, ánh mắt nhìn về một phía trong cửa hàng
- Đây là…Mã Đạp Phi Yến… lưu ly
Trên mặt nam tử trẻ tuổi lộ ra vẻ kinh ngạc, bàn tay đưa ra muốn chạm vào đã bị một bàn tay khác bắt lại
- Đừng có sờ loạn, rất quý giá đấy
Hán tử gọi Lâm Dũng mặt không biểu tình nói
Nam tử trẻ tuổi hơi áy náy, nói
- Thật có lỗi, lần đầu tiên nhìn thấy đồ lưu ly hoàn mỹ như thế, không kìm lòng được
Ánh mắt hắn dừng lại một lúc trên đồ lưu ly kia, nhìn thấy có một bóng người từ phía sau đi ra, vội vàng đi tới, ân cần hỏi thăm
- Uyển Như, nghe nói lúc các muội trở về gặp phải sơn tặc, thế nào rồi, không có bị thương chứ
Trên mặt nam tử trẻ tuổi hiện ra vẻ áy náy
- Sớm biết như vậy, ta sẽ không để các muội đi, đều là lỗi của ta…

Lâm Uyển Như lui ra phía sau một bước, nói
- Đa tạ Bạch thế huynh quan tâm, ta không sao
- Không có việc gì là tốt rồi
Nam tử trẻ tuổi gật đầu, sau đó tươi cười nói
- Hôm qua tình cờ nhận được một bức Mặc Bảo của Triệu Tu Văn, thơ văn ta không hiểu nhiều, biết Uyển Như ưa thích những thứ này, ngày hôm nay cố ý mang tới, coi như để bồi tội
Hắn phất tay, sau lưng lập tức có một người lấy một cuộn tranh, mở ra đặt trên bàn
“Khinh hãn vi vi thấu bích hoàn,

Minh triều đoan ngọ dục phương lan
Lưu hương trướng nị mãn tình xuyên
Thải tuyến khinh triền hồng ngọc tí,

Tiểu phù tà quải lục vân hoàn
Giai nhân tương kiến nhất thiên niên.”

Chữ viết bên trên tuấn tú phiêu dật, như nước chảy mây trôi, chính là một bức tác phẩm thượng giai hành thư
Triệu Tu Văn chính là đệ nhất thơ văn ở Tề Quốc, mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng rất giỏi thơ văn, khí phách hiên ngang, cho dù người không hiểu được thơ văn cũng đã từng nghe qua tên của hắn
Nam tử trẻ tuổi giải thích
- Bài thơ này gọi Hoán Khê Sa Đoan Ngọ, tục truyền là lúc Triệu Tu Văn ở Cảnh quốc so văn cùng đệ nhất tài tử Cảnh Quốc kia, thấy đối phương sáng tác, sau khi về nước, cực kỳ tôn sùng người kia, thậm chí nhiều lần bắt chước chữ viết của hắn, đây cũng là tác phẩm bắt chước làm theo, cho nên chữ viết bên trên có chỗ khác biệt với phong cách trước kia của hắn
Lâm Uyển Như nhìn chữ kia, trong mắt hiện ra vẻ khác lạ, qua một lúc thu lại, lắc đầu nói
- Thứ này quá quý giá, ta không thể nhận
Danh tiếng của Triệu Tu Văn ở Tề Quốc cực kì lớn, không chỉ thơ văn, thư pháp của hắn cũng đạt đến cấp cao nhất, chẳng qua, Triệu Tu Văn thập phần quý trọng đối với bản vẽ của mình, ngoại trừ mấy tấm rải rác bên ngoài, ngày bình thường cực ít được truyền ra
Cũng bởi vậy, bản vẽ của hắn vẫn luôn cực kì quý giá, có ngàn vàng cũng không mua được
Nam tử trẻ tuổi cười cười, nói
- Uyển Như cũng không cần từ chối, chữ này nếu giữ lại ở chỗ ta mới thật sự không được trọng dụng
Hán tử gọi Lâm Dũng sờ sờ cằm, nói
- Ta thấy chữ này cũng không có cái gì tốt, không phải giả chứ
Một tên hạ nhân sau lưng nam tử trẻ tuổi cả giận nói
- Ngu ngốc như ngươi, chữ của Triệu đại nhân, ngươi có thể xem hiểu sao
- Ta không hiểu, ngươi hiểu chắc
Đại hán liếc hắn một cái, tiện tay kéo một người trẻ tuổi vừa mới đi vào cửa hàng qua, hỏi:

- Lý huynh đệ, họ nói chữ này do Triệu Tu Văn viết, ngươi là người đọc sách, ngươi đến xem xem, có phải hay không
Lý Dịch buông cái túi kia xuống, liếc một chút, nói:

- Giả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.