Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 709: Hắn Nói Cái Gì, Ta Nghe Không Rõ







Chương 709: Hắn Nói Cái Gì, Ta Nghe Không Rõ





----------------------

Rất nhiều thời điểm, hồng nhan cũng có thể đánh đồng với họa thủy
Ở đầu đường thế kỷ hai mươi mốt, khi gặp được mỹ nữ, người bình thường cũng sẽ nhịn không được mà nhìn nhiều vài lần, có người gan lớn da mặt dày thì tiến lên bắt chuyện, xin Wechat hay số điện thoại gì đó, nếu nhìn vừa ý thì cả hai lại phát triển thêm một bước, đây đều là những việc rất bình thường
Loại chuyện này từ xưa đã có
Theo thời đại càng thêm tiên tiến, một số phương diện sẽ ngày càng tiến bộ, nhưng cũng sẽ có một số phương diện lại lùi bước, chẳng hạn như chuyện làm quen này, ở cổ đại bảo thủ lại mở ra hơn nhiều
Người bình thường nhìn thấy nữ tử xinh đẹp cũng chỉ có thể giới hạn nhìn nhiều vài lần, nhưng đám công tử có tiền có thế làm gì có thời gian rảnh rỗi để tán gái, một lời không hợp thì cướp người là được rồi, nếu không thì mấy đoạn cao trào kinh điển trong kịch ở đâu ra
Nếu nói theo góc độ của triết học, bất kỳ ý thức nào về cơ bản đều là phản ánh của sự tồn tại khách quan, có thể tìm thấy nguyên mẫu trong thực tế, không có khả năng bỗng dưng sinh ra
Trấn Quan Tây cường cưới Kim Thúy Liên, Cao công tử trắng trợn cướp đoạt Lâm nương tử….
chỉ tính riêng trong truyện Thủy Hử thì đã đếm được có hơn mười lần phát sinh việc trắng trợn cướp đoạt dân nữ
Nghệ thuật bắt nguồn từ sinh hoạt và cũng cao hơn sinh hoạt, khi Thi tiên sinh viết những cố sự này, cũng không phải không có căn cứ bỗng dưng bịa đặt ra
Thân đang ở dị bang, Lý Dịch không muốn gây phiền toái, nhưng nhìn thấy tên công tử ăn chơi trác táng kia động tay động chân với Lâm Uyển Như và Liễu nhị tiểu thư, hắn cũng không thể làm như không thấy gì
Mà hắn căn bản cũng không cần sợ, Từ lão đầu đang đứng ở ngoài cửa, sợ cái gì nữa a
- Ta nói rồi, ta ghét nhất nam nhân chạm vào vai của ta
Nam tử trẻ tuổi thu hồi nụ cười trên mặt, hắn lùi về phía sau hai bước, ra lệnh cho mấy tên nam tử khác:

- Phế hai tay của tên này cho ta
- Ta xem ai dám tiến tới
Lâm Dũng hét lớn một tiếng, đứng chắn trước mặt Lý Dịch
Mấy tên nam tử nhìn như hộ vệ kia không nghe mà cứ tiếp tục đi về phía Lý Dịch
Các nữ tử trong cửa hàng đã sớm bị dọa sợ chạy ra ngoài, nhưng ầm ĩ như vậy lại khiến cho nhiều người qua đường dừng chân xem náo nhiệt
Có hai vị trẻ tuổi đi dạo trên đường, nếu có người cẩn thận quan sát thì sẽ nhìn thấy có một đám người quay chung quanh hai người đó, kín mít không có kẽ hở, thường thường còn sẽ nhìn khắp nơi cảnh giác
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Triệu Tranh nhìn xung quanh, nói:

- Hoàng đệ, mấy ngày gần đây nhóm ngự sử quấy nhiễu Phong Châu đến gà chó cũng không yên, ngươi sẽ không trách hoàng huynh chứ
Triệu Di lắc đầu, nói:

- Đây là chức trách của ngự sử, hoàng huynh không cần lo lắng
Hai người tiếp tục đi về phía trước, ngay cả trong dân chúng cũng có thể thấy được cảnh tượng hỗn loạn
Triệu Tranh tự đắc trong lòng, quay đầu lại thấy trên mặt Triệu Di không có biểu tình gì, khuôn mặt hắn hiện ra sự tức giận nhưng rất nhanh đã biến mất
- Hoàng đệ có thể lý giải, lòng ta cũng rất được an ủi
Triệu Tranh gật đầu
- Hoàng huynh cũng một lòng dụng tâm lương khổ, tuy rằng nhìn ngoài mặt Phong Châu rất an ổn, nhưng bên trong vẫn có rất nhiều tai họa ngầm
Những sâu mọt này nếu không được trừng trị, ngày sau sợ sẽ trở thành họa lớn
Triệu Di gật đầu, nhưng cũng không có tiếp tục mở miệng
Lần này những vấn đề mà Phong Châu bại lộ ra, thật sự vượt xa dự đoán của hắn
Hắn vốn dĩ cho rằng sâu mọt chắc chắn sẽ có một ít, nhưng lại không nghĩ rằng sẽ có nhiều tới như vậy, người của phủ Phong Vương vẫn luôn đi theo nhóm ngự sử đó, cho nên không có khả năng bọn họ làm việc thiên tư
Nhưng cũng chính vì thế, mới khiến cho hắn chân chính chú ý tới một ít chuyện
Phong Châu ở dưới mí mắt hắn còn như thế, vậy thì các nơi khác trên Tề Quốc thì sao, đã hư thối đến mức nào rồi
Nếu không trị cứ để như thế mãi thì chắc chắn sẽ vong quốc, đây là kinh nghiệm học được trong lịch sử
Không thể tránh né, nhưng chỉ có thể lựa chọn kế sách lâu dài, nếu là đại trị thì trong thời gian ngắn sẽ xuất hiện một ít việc không cách nào khống chế được
Vừa mới có một ít tin tức đến từ Cảnh Quốc đặt ở trên bàn của hắn
Cảnh Quốc Kinh Đô cũng thanh tra quan lại, liên lụy rất rộng, giống y hệt Phong Châu hiện giờ
Nhưng ngay cả cơ trí anh minh như Cảnh Đế, cuối cùng chuyện kia cũng không bệnh mà chết, sau một trận đại loạn thì cũng không còn bước đi kế tiếp nữa
Ngay cả quân chủ một nước cũng không cách nào khống chế được, kết cục của đại hoàng tử cũng có thể đoán trước
Trừ cái đó ra, còn có một ít chuyện làm cho hắn không lý giải nổi
Trường hợp tương tự, phương pháp cũng tương tự, mật thám Tề Quốc tại Cảnh quốc phí hết tâm tư cũng không thể học được loại phương pháp “Vay mượn Ký Sổ Pháp” trong truyền thuyết kia, tại sao hiện tại nó lại lưu truyền tới Tề Quốc rồi
Trên tờ giấy mà Tiền Tài Thần nhặt được kia, rõ ràng viết hai chữ “Mượn” và “Vay” này
Viện toán học của Cảnh Quốc, phương pháp vay mượn, viện trưởng Lý Dịch, thơ từ kinh diễm, Hồi Long Ngọc Bội, từng vụ từng việc đều có liên hệ nhau
Triệu Di khẳng định, người mà hắn muốn nhìn thấy kia, hiện tại đang ở ngay Tề Quốc, ngay tại trong thành Phong Châu này, ngay tại một nơi mà hắn nhìn không thấy
- Công tử cẩn thận
Một tiếng hô to bỗng nhiên vang lên ở bên cạnh, Triệu Di ngẩng đầu, nhìn thấy có một vật rất lớn bay ra từ trong cửa hàng bên cạnh
Ngay sau đó có một tên ám vệ phi thân nhảy lên, giẫm vật kia ở dưới chân, tuốt binh khí ra
Mấy tên nam tử ôm cánh tay cuống quýt chạy từ trong cửa hàng ra ngoài, sau đó có thêm vài bóng người từ trong đi ra
Ánh mắt Triệu Di theo bản năng nhìn qua, thấy người dẫn đầu là một người nam tử trẻ tuổi
Ánh mắt của hắn dừng ở trên mặt đối phương trong chớp mắt liền lập tức dời đi, những chuyện này sẽ có người tới xử lý
Nhưng lúc hắn đang muốn rời đi thì bên cạnh truyền đến một thanh âm
- Đã xảy ra chuyện gì
Triệu Tranh đi tới trước mặt tên nam tử đang bị thị vệ dẫm lên, nhíu mày hỏi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
- Biểu, biểu huynh cứu ta
Người tuổi trẻ kia ngẩng đầu, nhìn thấy người nọ là Triệu Tranh, lập tức kêu khóc
- Biểu huynh
Nhìn thấy một màn trước mắt, Lý Dịch cũng kinh ngạc, thấp giọng hỏi
- Tình huống này như thế nào
Giờ khắc này, thân thể Tam hoàng tử Triệu Di chấn động, hắn bỗng nhiên quay đầu nhìn về một nơi
Không ngờ tên vừa rồi lại có đồng bọn, nhìn nhân số còn không ít
Lý Dịch nhìn thoáng qua đám đông kia, khi ánh mắt chạm đến một người trẻ tuổi xinh đẹp, động tác của hắn có chút cứng lại, sau đó lập tức xem như không có gì nhìn sang chỗ khác
Triệu Di cứ nhìn chăm chú vào một chỗ hồi lâu rồi mới dời ánh mắt đi, biểu tình trên mặt có chút thất vọng
- Ngươi đã xảy chuyện gì
Người trẻ tuổi được người đỡ lên, Triệu Tranh nhìn hắn, nhíu mày hỏi
Người trẻ tuổi xoa xoa một chỗ nào đó trên người, nghiến răng nói:

- Nhóm người đó, bọn hắn là một đám côn đồ, biểu huynh, ta muốn báo quan viên bắt bọn hắn
Triệu Tranh nhìn theo hướng hắn ta chỉ, khi nhìn thấy hai người nữ tử kia thì đã hiểu tất cả
Nhưng hắn còn chưa mở miệng thì bên cạnh lại có một người đi tới
Lão giả tên là Trịnh Nguyên Lương tiến tới chắp tay một cái, đang muốn hành lễ thì Triệu Tranh đã khoát tay, nói
- Miễn lễ, không cần tiết lộ thân phận của chúng ta
Triệu Tranh cau mày, rốt cuộc vị biểu đệ này có cái đức hạnh gì, hắn biết rõ ràng
Hắn vốn dĩ định dẫn hắn ta theo để rèn luyện, nhưng người này trên đường đi chỉ toàn trêu hoa ghẹo nguyệt, gây ra không ít phiền phức
Nơi khác hắn còn có thể ra mặt, nhưng nơi này là Phong Châu, ra bất kỳ sai lầm nào đều sẽ trở thành cơ hội cho người khác
Ví dụ như Triệu Di, ví dụ như vị ngự sử trước mắt này, trước đó mấy ngày hắn ta còn không quá nguyện ý phối hợp với hắn
Hắn liếc nhìn người tuổi trẻ kia, nói:

- Ngươi thành thật an phận cho ta, đi về dịch trạm đi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Người trẻ tuổi bị hắn trừng một cái, lập tức cúi đầu xuống, không dám hé răng gì nữa
Thấy Triệu Di nhìn sang, Triệu Tranh lắc đầu, nói:

- Chỉ là một hồi hiểu lầm, chúng ta đi thôi
Tam hoàng tử Triệu Di gật đầu, nhưng ánh mắt lại vẫn nhìn thoáng qua phương hướng kia một lần nữa, sau đó mới quay người rời đi
- Ngươi không sao chứ
Thấy những người kia đã rời đi, Lâm Uyển Như tiến lên phía trước, lo lắng hỏi
Vừa rồi hắn dùng một bàn tay ném tên kia văng ra ngoài, hiện tại nàng nhớ lại cảnh tượng kia vẫn còn có chút kinh hãi
Thật sự khó có thể tưởng tượng, người này nhìn qua rất yếu đuối mong manh, thế mà lại có lực lượng khủng bố như vậy
- Không có việc gì
Lý Dịch lắc đầu, nói:

- Chúng ta cũng đi thôi
Giờ phút này Lý Dịch cũng có chút ngoài ý muốn, đã nhiều ngày không gặp nhưng hắn chỉ cần liếc mặt một cái là đã nhận ra, người trẻ tuổi vẫn luôn nhìn hắn hồi lâu chính là Tề Quốc Tam hoàng tử, Triệu Di
Mà tên nam tử ở bên cạnh Triệu Di, nhỏ giọng nói cho vị ngự sử kia không cần tiết lộ thân phận của bọn họ, hẳn là đại hoàng tử Tề Quốc
Lý Dịch cũng không ngờ tới, vị đại hoàng tử trong truyền thuyết kia lại là một người biết rõ lí lẽ
Cách nhóm của Lý Dịch xa hơn mười bước chân, Tề Quốc đại hoàng tử Triệu Tranh và tên ăn chơi vừa rồi đi phía sau cách Triệu Di mấy bước, Triệu Tranh liếc hắn một cái, thấp giọng nói
- Đợi đến mấy ngày nữa mọi việc xong xuôi, ta sẽ an bài cho ngươi, đến lúc đó ngươi muốn làm gì hai nữ tử kia đều được, mấy ngày nay tình huống đặc thù, ngươi an phận một chút cho ta
- Ta biết rồi
Tuy trong mắt người trẻ tuổi hiện lên sự không cam lòng, nhưng hắn vẫn cúi đầu đáp ứng
Lý Dịch quay đầu, chỉ về phía nhóm người Triệu Di, hỏi Từ Lão Quái:

- Hắn nói cái gì, ta nghe không rõ
Từ Lão Quái nhìn Lý Dịch, rồi lại quay đầu nhìn Lâm Uyển Như và Liễu nhị tiểu thư, sau đó lấy ra một viên đại bạch thỏ ném vào miệng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.