Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 882: Thời Cơ Chưa Đến






Chương 882: Thời Cơ Chưa Đến





----------------------

Sáng sớm, Lý Dịch tỉnh lại do trời quá lạnh
Trước Nguyên Tiêu mấy ngày, thời tiết dần trở nên ấm áp, Lý Dịch cũng đổi một bộ chăn mền mỏng hơn, nhưng mà nửa đêm hôm qua lại bỗng dưng lạnh có chút không chịu nổi
Hắn vẫn luôn cuộn người lại, không thể ngủ ngon được, cứ thế mà mơ mơ màng màng nhắm mắt tới hừng sáng
Đương nhiên, lý do chủ yếu mà hắn tỉnh lại là bởi vì loli ngạo kiều chạy vào, với bàn tay nhỏ lạnh lẽo của mình vào chăn, cũng không biết vừa rồi nàng ta làm cái gì mà bàn tay giống như nước đá, hắn bị tấn công bất thình lình giật cả mình, sau đó tỉnh ngủ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
- Tiên sinh, mau rời giường đi, nắng chiếu đến mông rồi kìa
Loli ngạo kiều mặc áo bông thật dày, thoạt nhìn y như một con gấu chó con, nàng ta ở mép giường lăn qua lăn lại làm cho Lý Dịch vốn còn muốn chui vào ổ chăn ngủ nướng một lát cũng chỉ có thể rời giường
Hắn mặc áo ngoài vào, thuận miệng hỏi
- Sao hôm nay lại tới đây sớm thế, không cần đi thỉnh an phụ hoàng sao
Loli ngạo kiều nằm lỳ trên giường, đung đưa hai cẳng chân, vẻ mặt buồn thiu nói
- Phụ hoàng bị bệnh, thái y nói mấy ngày nay phụ hoàng phải nghỉ ngơi thật tốt, ta đứng ở bên ngoài nhìn một chút rồi đến đây
Mấy ngày nay, bệnh tình của lão hoàng đế cứ lặp đi lặp lại, ngày càng nặng hơn, Lý Dịch có chút lo lắng, chỉ hy vọng mùa đông năm nay mau chóng qua đi, mong cho loại tình huống tệ nhất kia ngàn lần đừng phát sinh lúc này
Lý Dịch nghe thấy bên ngoài truyền tới những tiếng ồn ào xen lẫn cười nói, hắn nghi hoặc hỏi
- Bên ngoài đang làm gì
Loli ngạo kiều bĩu môi, nói
- Các nàng ấy đang chơi ném tuyết, thật là, Tiểu Hoàn tỷ tỷ cũng đã mười bảy tuổi rồi mà vẫn còn ấu trĩ như vậy, ta đã không chơi trò đó từ lâu rồi
Lý Dịch kinh ngạc
- Tuyết rơi
Loli ngạo kiều gật đầu
- Đêm qua đã rơi rồi, còn rất lớn nha
Tiên sinh, ngươi nhanh lên, chúng ta đi ra ngoài đắp người tuyết đi, đắp ra một cái lớn nhất, đè bẹp các nàng....
Bất chợt tới một trận tuyết lớn, cứ lặng yên rơi không có một tiếng động
So với những năm trước thì mùa đông năm nay không có tuyết nhiều, nhưng tuyết rơi sau Thượng Nguyên lại là việc chưa từng có trong những năm gần đây
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đương nhiên, đêm Thượng Nguyên cũng không phải chỉ có tuyết lớn, còn có thi từ
- Giữa chúng sinh tìm người trăm vạn lần
Bỗng nhiên quay đầu, người kia lại ở dưới ngọn đèn chập chờn
Bài thơ này chỉ mất nửa buổi tối đã truyền ra khắp giới văn nhân Kinh Đô, vị “Đệ nhất tài tử Cảnh Quốc” kia đã khá lâu không có truyền ra bài thơ mới nào, vừa ra tay đã rộng rãi như thế, lại một lần nữa đặt vững địa vị của mình trong lòng người yêu thích thơ văn
Mà việc gây oanh động tại Kinh Đô đêm qua cũng không chỉ có sự kiện này
Có một tên khâm phạm triều đình hung ác trong lúc tránh né bộ khoái truy sát thì đã lẻn vào ẩn nấp trong một nhạc quán tại Kinh Đô
Sau khi bị người khác phát hiện, hắn ta trong cơn tức giận đã giết chết nhạc sư ở nơi đó rồi nhảy ra ngoài cửa sổ chạy mất
Bây giờ thì lệnh truy nã của tên này đã được dán đầy khắp phố lớn ngõ nhỏ, cổng thành Kinh Đô, đâu đâu cũng có
Hơn nữa, tên ác đồ kia còn suýt chút nữa đã ra tay với cháu trai của Chử Thái Phó, phủ Kinh Triệu Duẫn đã ra lệnh cho các quan phủ, nha môn ở Kinh Đô và các khu vực lân cận phải nghiêm tra tung tích của khâm phạm
Bọn họ treo tiền thưởng rất cao, khiến cho dân chúng Kinh Đô mỗi lần nhìn thấy có người ngoại lai thân phận không rõ ràng đều sẽ lén lút chú ý một phen....
Nha môn Kinh Triệu Duẫn
Một lão giả rửa tay trong chậu đồng xong, cung kính nói
- Bẩm đại nhân, thuộc hạ đã kiểm tra xong, nữ tử này do ngạt thở mà chết, hai vết nhéo trên cổ kia chính là nguyên nhân dẫn đến cái chết của nàng ta
Tằng Sĩ Xuân trầm mặt
- Đã điều tra ra được thân phận của nữ tử này chưa
Một tên bộ khoái tiến lên bẩm báo
- Đại nhân, thuộc hạ đã tra hỏi người trong Diệu Âm Các, nữ tử kia là nhạc sư ở đó, có chút danh tiếng, nàng ta cũng không phải mỗi ngày đều tới Diệu Âm Các, còn về tình huống trong nhà nàng ta thì trước mắt còn chưa có rõ ràng, đã tăng thêm người đi tra xét
Tên khám nghiệm tử thi già kia do dự một hồi, lại mở miệng
- Đại nhân, căn cứ kết quả kiểm nghiệm của thuộc hạ, thật ra thân thể của nữ tử này đã nhiễm bệnh nặng từ trước, không còn sống được bao lâu, cho dù không có việc này....
Sợ rằng, sợ rằng nàng ta cũng không thể sống được nửa năm
Tằng Sĩ Xuân thở dài một hơi
- Coi như nàng ta bị bệnh tình nguy kịch, không có bao nhiêu thời gian, nhưng nửa năm, cũng là 180 ngày, 2160 canh giờ....
Nói cho cùng thì việc này vẫn là một vụ án mạng
Rốt cuộc người ngồi sau lưng Tằng Sĩ Xuân đứng lên, Thôi Thanh Minh nhìn những người còn lại, nói
- Các ngươi đi xuống trước đi
Nghe vậy, lão giả khám nghiệm tử thi và mấy tên bộ khoái lập tức khom người lui ra
Thôi Thanh Minh nhìn Tằng Sĩ Xuân, chậm rãi nói
- Việc này dính dáng đến Chử gia, Thái Phó đại nhân đã ngầm thừa nhận cho nên ngươi không cần phải đâm ngang nữa, hơn nữa nữ tử kia vốn không còn sống được bao lâu....
Tằng đại nhân hẳn phải biết nên làm như thế nào rồi chứ
- Bản quan tự nhiên biết nặng nhẹ
Tằng Sĩ Xuân phất tay
- Ta sẽ sai người lùng bắt tên khâm phạm kia, không cần lo lắng
Thôi Thanh Minh cười nói
- Như thế thì ta yên tâm rồi
Tằng Sĩ Xuân nhìn hắn, hỏi
- Ngươi xác định chỉ bằng một chuyện nhỏ như vậy đã có thể khiến Chử gia toàn tâm toàn ý giúp chúng ta
- Yên tâm đi, Thái Phó đại nhân là người thông minh, nếu chuyện này bị chọc ra ngoài thì danh vọng của Chử gia sẽ bị đả kích nghiêm trọng như thế nào
Thái Phó đại nhân có thể không quan tâm bản thân, có thể không quan tâm Chử Bình, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không thể không quan tâm tới danh vọng mà Chử gia vất vả gây dựng từng chút một
Thôi Thanh Minh lại cười một tiếng
- Nói như vậy thì cái chết của nữ tử kia cũng không phải không có một chút tác dụng nào....
- Vẫn là lấy đại sự của Thục Vương điện hạ làm trọng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tằng Sĩ Xuân gật đầu, nhưng bàn tay trong tay áo lại nắm chặt thành quyền, hắn bình tĩnh nhìn Thôi Thanh Minh, nói
- Nếu đã như vậy, việc ở đây cứ giao cho ta
- Ta tin tưởng Tằng đại nhân
Thôi Thanh Minh chắp tay một cái với hắn
- Ta phải đích thân mang câu trả lời tới Chử gia, xin cáo từ trước
- Đi thong thả....
Sau khi tiễn Thôi Thanh Minh đi, Trần Trùng từ lúc đầu chỉ lo ngồi một bên uống trà mới đứng lên, nói:

- Nếu chỉ có một chút lực lượng như vậy, vẫn chưa động được Chử gia đâu
Tằng Sĩ Xuân lắc đầu
- Không phải không động được, mà thời cơ chưa đến
- Thời cơ chưa đến
Trần Trùng sững sờ một chút, sau đó nheo mắt nhìn Tằng Sĩ Xuân
- Ngươi có biết, nếu thời cơ kia đến, ngươi nên làm như thế nào
- Có bỏ mới có được
Tằng Sĩ Xuân nhìn hắn, chậm rãi nói:

- Nếu muốn được một ít gì đó, thì cũng nên vứt bỏ một ít thứ khác trước....
....
....
- Súc sinh, cái tên súc sinh này
Chử gia chúng ta đời đời có đức độ, tại sao lại xuất hiện một tên súc sinh như ngươi
Chử Bình quỳ trên mặt đất, trước mặt là linh vị liệt tổ liệt tông của Chử gia, Chử Thái Phó vung quải trượng trong tay, liên tục quất vào lưng hắn, y phục trên lưng đã rách nát từ lâu, sau lưng máu thịt be bét....
Chử Thái Phó thở dồn dập, một tên nam tử trung niên vội vàng tiến tới vỗ lưng hắn, nói
- Phụ thân, ngài đừng quá kích động....
Chử Thái Phó hất tay nam tử trung niên kia ra, nhìn hắn ta, tức giận nói
- Ngươi xem đứa con trai ngoan mà mình dạy đi
Nhi tử hắn luôn đi du dịch khắp nơi với phụ thân, hắn căn bản chưa từng dạy bảo qua, nhưng cho dù nam tử trung niên cảm thấy ủy khuất, giờ phút này hắn cũng không dám nói gì
Chử Bình quỳ ở nơi đó, dáng người thẳng tắp, khóc lóc thảm thiết
- Tất cả do ta, ta đã ném thể diện của liệt tông liệt tông Chử gia, gia gia, ngài đánh chết ta đi
- Đánh chết ngươi, đánh chết ngươi thì có ích lợi gì, đánh chết ngươi thì nữ tử kia có thể sống lại hay sao
Tuy lão giả mắng như vậy nhưng cuối cùng thì tay nâng quải trượng vẫn không thể hạ xuống được nữa
Hắn thở hổn hển, liếc nhìn Chử Bình một cái, trên mặt hiện ra một tia cô đơn, lúc quay đầu rời đi, hắn nói
- Liệt tổ liệt tông Chử gia đang nhìn, để hắn quỳ ở đây ba ngày đi....
Chử Bình nằm sấp trên mặt đất, thân thể run rẩy, hô to:

- Cám ơn gia gia, cám ơn gia gia....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.