Tiêu Dao Tứ Công Tử

Chương 97: Thăm hỏi Sài thúc




Chương 97: Thăm hỏi Sài thúc Bên này triều tan, bên kia Ninh Thần mới từ mỹ nhân trên giường tỉnh giấc
Hắn nhìn khuôn mặt xinh đẹp vẫn còn ngủ say của Vũ Điệp, khẽ mỉm cười lặng lẽ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thời khắc này… có cho cả hoàng đế cũng chẳng đổi được
Bệ hạ giờ này hẳn vẫn còn trên tảo triều nhỉ
Hắn nhẹ nhàng gạt cánh tay ngọc trắng nõn đang vắt ngang ngực mình, chuẩn bị rời giường… Dù đã rất cẩn thận, nhưng Vũ Điệp vẫn thức giấc
“Ninh lang muốn đi trực ban sao?” Vũ Điệp vừa tỉnh ngủ, hồn nhiên đáng yêu, giọng nói mềm mại dịu dàng, rất đỗi mê hoặc
Ninh Thần suýt chút nữa không kìm được, kéo nàng làm một bài thể dục buổi sáng
Nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, tối qua đã đủ điên cuồng, không thể quá phóng túng, thân thể quan trọng
Ninh Thần ừ một tiếng, “Khổ thân kẻ làm công lại phải đi làm trâu làm ngựa cho mấy tên tư bản đáng ghét.” Vũ Điệp với đôi mắt to ướt át, trong veo mà ngây ngô, nàng không hiểu
“Nô gia hầu hạ Ninh lang thay y phục.” Ninh Thần ngồi dậy, dùng chăn mềm bao lấy nàng, cười nói: “Nàng cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, tối qua hẳn là mệt chết rồi!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vũ Điệp ửng hồng, xấu hổ vùi mặt vào trong chăn
Ninh Thần mặc y phục chỉnh tề
Tiểu Hạnh đã sớm rời giường, vẫn luôn canh giữ bên ngoài
Thấy Ninh Thần rời giường, lập tức bưng tới nước rửa mặt và tro than
Tro than dùng để đánh răng, thế giới này không có kem đánh răng
Thật ra dùng muối cũng có thể đánh răng, nhưng rất ít người làm vậy
Thứ nhất, sản lượng muối ở thế giới này không lớn, rất đắt
Thứ hai, vì nguyên nhân kỹ thuật, muối rất thô, dễ làm tổn thương khoang miệng
Ninh Thần trước đó cũng từng nghĩ đến việc chế tác muối tinh, nhưng nghĩ đến luật lệ Đại Huyền, lập tức từ bỏ ý định này
Mỏ muối, quặng sắt… đều do quốc gia quản lý, ai dám đụng vào muối, đó chính là tội chết
Hay là thử làm kem đánh răng nhỉ
Ninh Thần thầm nghĩ
Tro than đánh răng quá khó chịu, kem đánh răng nếu làm được, khẳng định sẽ rất được hoan nghênh, tuyệt đối có thể kiếm một món hời
“Ninh công tử, ăn sáng xong rồi đi trực ban nhé?” Tiểu Hạnh bưng đồ ăn tới nói, cắt đứt dòng suy nghĩ của Ninh Thần
Ninh Thần ừ một tiếng
Ăn sáng xong, Ninh Thần đi tới ngoài giáo phường sở… Cao Tử Bình ba người quả nhiên đang chờ mình
“Đi, ta mời các ngươi ăn điểm tâm!” Phùng Kỳ Chính nói
Ninh Thần nhận lấy dây cương Trần Trùng đưa tới, trở mình lên ngựa, vừa cười vừa nói: “Ta đã ăn trong phòng Vũ Điệp rồi, các ngươi cứ đi ăn đi.” Lời này khiến ba tên gia súc kia ghen tỵ đến vặn vẹo ngũ quan
“Đúng rồi, ta trước không về giám sát sở… Lão Phan nếu hỏi tới, cứ nói ta đi thăm dò án.” Ninh Thần nói xong, phát hiện Cao Tử Bình ba người có biểu cảm cổ quái nhìn về phía sau lưng hắn
Ninh Thần không hiểu quay đầu nhìn lại
Chỉ thấy Phan Ngọc Thành vặn eo bẻ cổ theo giáo phường sở đi ra, cũng không chú ý tới Ninh Thần mấy người
Dạo gần đây nghiêm túc cẩn trọng hắn, lúc này lại nhe răng cửa lớn, cười một mặt hèn mọn
Ninh Thần nheo mắt lại nhìn hắn, trông bộ dáng của Phan Ngọc Thành, tiến triển với Nam Chi cô nương rất nhanh, nói không chừng đã cầm một máu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Lão Phan, sớm nhé!” Ninh Thần cười chào hỏi
“Chào buổi sáng…” Phan Ngọc Thành vô ý thức đáp lại, một giây sau mới phản ứng được, quay đầu nhìn lại, sắc mặt một chút xíu trở nên cứng nhắc
Hắn hôm qua còn nghĩa chính ngôn từ nói với Ninh Thần, thân là Kim Y, thường xuyên chạy tới giáo phường sở thì còn thể thống gì
Không ngờ thế này liền đụng phải
Phan Ngọc Thành lúng túng ngón chân móc đất
Ninh Thần mặt đầy trêu tức, “Lão Phan, ai hôm qua nghĩa chính ngôn từ nói với ta, thân là Kim Y giám sát sở, không thể thường xuyên chạy tới giáo phường sở?” Phan Ngọc Thành mặt mo đỏ bừng
Hắn làm bộ nghiêm túc ho khan một tiếng, nói: “Ta là đến tra án.” “Tra án
Ta nhìn ngươi là đến do thám động huyệt à?” Phan Ngọc Thành: “…” “Khụ… Vậy thì không còn sớm nữa, mau về trực ban.” Ninh Thần cũng không tiếp tục trêu chọc hắn, nói: “Lão Phan, ta có chút việc… Tối nay mới đi giám sát sở.” “Việc công hay việc tư?” “Việc tư!” Phan Ngọc Thành xụ mặt, “Trong lúc trực ban, cấm chỉ xử lý việc tư… Hay là ngươi nói lại một lần!” Ninh Thần cả một cái im lặng lớn
“Ta là đi làm việc công!” “Tốt, đi đi!” Ninh Thần trợn mắt, thật nhàm chán
Hắn lên tiếng chào hỏi, cưỡi Điêu Thuyền rời đi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ninh Thần phóng ngựa đi tới ngoại thành, chợ Bắc
Nơi đây phòng ốc thấp bé cũ nát… Đường đi lầy lội
Nơi đây tương đương với khu ổ chuột
Nhà Sài thúc ở ngay chỗ này, trong trí nhớ, Ninh Thần của thế giới này đã theo Sài thúc tới đây một chuyến
Ninh Thần dựa vào ký ức, đi tới ngoài một hàng rào sân nhỏ
Từ xa, đã nhìn thấy một đám người vây quanh cửa tiểu viện chỉ trỏ
Tường rào không cao, Ninh Thần cưỡi ngựa, có thể thấy rõ ràng tình huống trong sân nhỏ
Trong sân nhỏ loạn thành một bầy
Bảy tám gã tráng hán cao lớn vạm vỡ, đang ra quyền đấm cước đá vào hai người ngã trên mặt đất
Một đứa bé trai ba bốn tuổi, bụ bẫm đáng yêu, ở một bên sợ hãi khóc òa lên
“Sài thúc?” Ninh Thần phát hiện trong đó có một người bị vây đánh là Sài thúc
Hắn tung người xuống ngựa, phóng nhanh, nhảy vọt, một tay nhẹ nhàng chống lật qua tường rào
“Dừng tay!” Ninh Thần gầm lên giận dữ
Mấy kẻ đang thi bạo vô ý thức quay đầu nhìn lại
Chỉ thấy một thiếu niên, người mặc phục vảy cá màu bạc, một tay đè chuôi đao, bước nhanh mà đến
Mấy người sắc mặt đại biến
Vảy cá phục, là người của giám sát sở
Trong đó, một gã nam tử mặt ngựa chừng ba mươi tuổi thấy vậy, con ngươi đảo một vòng, vội vàng bước nhanh về phía trước, thuận tay gỡ xuống túi tiền bên hông, cười rạng rỡ đưa túi tiền qua, “Vị đại nhân này, ta…” Phanh!!
Hắn còn chưa nói xong, liền bị Ninh Thần một cước đạp lăn trên mặt đất
“Giám sát sở phá án, tất cả mọi người quỳ xuống cho ta, kẻ dám phản kháng, giết chết bất luận tội!” Mới vừa rồi còn như lang như hổ một đám người, từng tên từng tên dọa đến sắc mặt trắng bệch, nhao nhao quỳ rạp xuống đất
Ninh Thần không để ý tới bọn họ, bước nhanh đi tới trước mặt Sài thúc, “Sài thúc, người thế nào?” Mắt Sài thúc đều bị đánh sưng, cố gắng mở to mắt, mặt đầy chấn kinh, giống như không thể tin được, “Tứ công tử?” “Là ta… Sài thúc, người thế nào?” “Tứ công tử đừng lo lắng, lão nô không sao!” Sài thúc nhìn chằm chằm ngân y trên người Ninh Thần, mặt đầy mừng rỡ, “Tứ công tử có tiền đồ, thật tốt… Lão nô liền biết Tứ công tử nhất định sẽ có tiền đồ…” “Sài thúc, đây là có chuyện gì
Nói cho ta biết, ta đến vì người làm chủ.” Bên cạnh, gã thanh niên bị đánh mặt mũi bầm dập kia giãy dụa đứng dậy quỳ trên mặt đất, “Cầu xin đại nhân mau cứu nương tử nhà ta, van cầu ngài… Ta dập đầu cho ngài!” Ninh Thần đối với người này có ấn tượng, trước đây từng gặp qua một lần, là con trai Sài thúc, hình như gọi là Sài Đại Tráng
“Đừng có gấp, từ từ nói… Nương tử nhà ngươi sao rồi?” Sài Đại Tráng khóc lóc kể lể: “Nương tử nhà ta vốn dĩ làm công ở nhà Hồ viên ngoại, nhưng Hồ Cường, con trai của Hồ viên ngoại, đã giam cầm nương tử của ta, không cho nương tử ta rời đi… Còn sai người mang đến thư bỏ vợ, ép ta bỏ nương tử ta.” “Cầu xin đại nhân mau cứu nương tử của ta, hài tử còn nhỏ, không thể không có mẫu thân!” Ninh Thần sầm mặt lại
Nương tử của Sài Đại Tráng hắn đã từng gặp qua một lần, là một nữ nhân rất chịu khó, cũng có vài phần tư sắc, xem ra tên Hồ Cường kia chính là thấy sắc khởi ý
“Ngươi yên tâm, ta đây liền đi đem nương tử của ngươi mang về!” “Đa tạ đại nhân, đa tạ đại nhân…” Ninh Thần đỡ hắn dậy, cho hắn mấy lượng bạc, nói: “Chăm sóc tốt Sài thúc, tìm đại phu cho ông ấy… Ta đi một lát sẽ về!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.