"Tốt s·ờ," Nhuyễn Ngưng khẽ gật đầu
Một giây sau, cằm nàng bị người nâng lên
Thiệu Lộ Tu nhìn thấy khuôn mặt bê bết máu
Đôi mắt bị máu tươi nhuộm hồng nhìn chằm chằm hắn chớp chớp, hai bàn tay nàng vẫn tùy ý nhào nặn trên đùi hắn
Ánh mắt Nhuyễn Ngưng nhìn đi đâu cũng thấy một màu hồng, cánh tay nàng đau, cả người đều đau, đầu óc không còn tỉnh táo biết mình rốt cuộc đang làm gì, liền triệt để mất đi ý thức
Người đổ vật trên chân mình, Thiệu Lộ Tu cau mày, máu tươi từ trán nàng thấm qua sợi tổng hợp của chiếc tây phục quý giá, thấm vào da thịt, có chút nóng
Nếu không cầm máu, không kịp đợi về đến nơi, người này dự đoán sẽ chết mất thôi
Lại là một cú gấp cua, Thiệu Lộ Tu nắm chặt vai nàng đề phòng nàng rơi xuống
Sau khi cua xe xong, nam nhân lấy hộp thuốc y dược dưới chỗ ngồi ra, đơn giản giúp cầm máu vết thương trên trán người đang nằm trên đùi hắn..
“A a a a a a a a
Tỉnh tỉnh tỉnh
Ngươi lại không tỉnh, ta liền muốn đi ị trên đầu ngươi!”
Nhuyễn Ngưng bị hệ thống đánh thức, nàng xoa lấy đầu ngồi dậy dựa vào đầu giường, mơ mơ màng màng hỏi: “Ta chết đi không?”
“Không chết, tại nhà của Thiệu Lộ Tu.”
Vậy cùng cái chết có gì khác biệt
Nếu nàng không nhớ lầm, chính là hắn đụng nàng
Đi
Vội vã đi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trong phòng tối như mực, Nhuyễn Ngưng mở đèn nhìn giờ treo trên tường, đã mười một giờ đêm, nàng xuống giường liền muốn hướng cửa đi, hệ thống hoang mang: “Ngươi làm cái gì?”
“Về khách sạn lấy hộ chiếu về Đông Thành.”
“...Đều đã đến nhà hắn rồi, không nhìn ngó một chút sao?”
“Nhìn cái gì, nhìn ta sau này làm thế nào bị hắn giết chết sao
(giọng chửi thề)”
Trong đầu Nhuyễn Ngưng chỉ có một ý nghĩ duy nhất là rời xa Thiệu Lộ Tu, đương nhiên sẽ không nghe lời cố ý chạy tới nhìn hắn
Căn biệt thự lớn như vậy vẫn còn sáng đèn, Nhuyễn Ngưng làm như kẻ trộm lén lút nhìn xung quanh, không nhìn thấy có ai mới yên tâm xuống lầu
Trên mặt bàn trong đại sảnh có một chiếc hộp thủy tinh khổng lồ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhuyễn Ngưng hiếu kỳ đi tới
Hệ thống: “Khuyên ngươi không cần đi tới.”
Nhuyễn Ngưng tính tình bướng bỉnh, không bảo nàng đi, nàng càng muốn đi
Thấy rõ bên trong có cái gì, con ngươi Nhuyễn Ngưng đột nhiên chấn động, miệng mở ra một giây sau liền muốn thét lên
Hệ thống lười nhác lên tiếng: “Khuyên ngươi không nên kêu.”
Lần này, Nhuyễn Ngưng ngừng lại, vội vàng che miệng, chỉ lộ ra đôi mắt sợ hãi bên ngoài, nàng run rẩy giọng nhỏ giọng hỏi: “Này là cái gì!”
“Rắn đó, Thiệu Lộ Tu nuôi.”
“Ta biết đây là rắn
Ai là người tốt sẽ nuôi đồ vật này!”
Trong hộp thủy tinh, con mãng xà thuần một màu đen đang trườn, lông tơ toàn thân Nhuyễn Ngưng đều dựng đứng cả lên
Nàng xoay người liền hướng cửa lớn đi, không khí ẩm ướt thổi thẳng vào mặt, bên ngoài mưa rơi rất lớn, tiếng tí tách, đập vào lòng người làm người ta hoảng hốt
Mưa lớn như vậy, bên ngoài chắc sẽ không có người, vừa vặn thuận tiện cho nàng rời khỏi
Nhuyễn Ngưng thuận tay cầm lấy chiếc dù màu đen ở cửa, rón rén ra cửa lớn, rẽ phải trực tiếp hướng đường lớn chạy
Chạy đến nửa đường, đột nhiên nghe thấy tiếng động ở trong ngõ nhỏ bên tay trái, nàng bỗng nhiên dừng chân, lén lút thò đầu qua
Trong đêm mưa, mấy nam nhân đứng ở đó, trước mặt hình như còn cúi xuống một người, khoảng cách quá xa, nhìn không rõ lắm
Chỉ có thể nhìn thấy trong số những người đang đứng, có một nam nhân thân cao chân dài đứng ở chính giữa, có người giúp hắn giữ dù, người dưới dù ngậm khói, một tay đút vào túi
Biểu cảm Thiệu Lộ Tu nhàn nhạt, hai ngón tay kẹp lấy tàn thuốc, phủi rơi tro tàn đã cháy hết: “Hành động nhanh lên, xử lý xong trở về ngủ.”
Chuyện xử lý phản đồ, hôm nay hắn lại phải tự mình đến, cũng không biết có phải đầu óc bị chập mạch hay không, cảm thấy không khí đêm nay rất tốt, muốn ra ngoài nhìn xem cảnh người chết
“Phanh” một tiếng, nam nhân đang quỳ trên mặt đất ngã xuống
Nhuyễn Ngưng gắt gao che miệng, tim đập còn nhanh hơn so với lúc vừa nhìn thấy con mãng xà đen
Bọn hắn xử lý xong người kia, muốn về biệt thự chắc chắn sẽ đi qua nơi này
Lý trí mách bảo nàng, phải phi như ngựa chạy không ngừng
Thế nhưng chân như bị đóng đinh, một chút cũng không thể động đậy, bắp chân run rẩy như người bị bệnh
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thiệu Lộ Tu một lần nữa lấy ra một điếu thuốc, một tay nắm bật lửa, một tay chắn gió
Mấy sợi tóc mái bị gió thổi rủ xuống
Hành động ma sát bật lửa bỗng nhiên dừng lại, nam nhân nhấc mí mắt hướng ngã tư nhìn sang.