Thiệu Lộ Tu cởi chiếc áo sơ mi trắng ra ném sang bên, một tay giữ lấy cổ nàng, động tác ra hiệu nàng ngồi xuống
Nhuyễn Ngưng đến thở mạnh cũng không dám, ngồi thẳng người xoay lưng lại, quay mặt về phía người đàn ông
Đến dưới chân núi Vạn Ác, chiếc xe phía sau vẫn chưa đuổi kịp đến
Xe dừng lại, Thiệu Lộ Tu đã thay xong trang bị ngụy trang, cầm súng trong tay bước xuống xe, ném chiếc ba lô nặng trịch cho Vu Tiêu
Lúc quay lại, Nhuyễn Ngưng vẫn đang co ro trên xe, dán chặt vào cửa xe như thể sắp ôm lấy nó
Hắn gõ gõ mui xe: “Xuống xe.”
“A, vâng.” Nhuyễn Ngưng xuống xe, người đàn ông cao lớn chân dài, bước đi nhanh nhẹn, nàng phải chạy chậm mới theo kịp bước chân của hắn
Vu Tiêu đi phía trước dẫn đường, Nhuyễn Ngưng không muốn kéo chân, chủ yếu là cũng không muốn chết, đôi chân mảnh khảnh liền tăng thêm tốc độ
Chỉ là rất nhanh nàng đã mệt mỏi, tốc độ cũng càng lúc càng chậm
Sớm biết trước kia nên luyện tập một chút
Đoạn sau, Đường Cơ có chút nhìn không được, nào có đạo lý để tiểu mỹ nhân vất vả như thế, lão đại quả thật không biết thương hương tiếc ngọc
Hắn không tiếc, nàng lại tiếc
Đường Cơ vừa huýt sáo vừa đi tới: “Hắc, ta cõng ngươi nhé.”
“A..
không cần, chính ta đi được.” Nha, lại bị tiểu mỹ nhân cự tuyệt
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nàng huýt sáo, Thiệu Lộ Tu liền dừng bước
Theo hắn nhiều năm như vậy, Đường Cơ vừa hếch mông lên là hắn đã biết nàng ta muốn làm gì
Quả nhiên, liền nghe nàng ta lại đang lên cơn hám sắc
Tiểu cô nương tên Nhuyễn Ngưng kia vẫn còn mặc quần áo ở nhà của hắn, bộ đồ rộng thùng thình, đi trên đường đến nỗi phần đũng quần lỏng lẻo cứ đập vào giữa hai chân nàng, băng gạc trên trán vẫn chưa gỡ
Thiệu Lộ Tu chán ghét thở dài, khó khăn lắm mới nổi lên lòng thương cảm, đi qua một tay ôm lấy eo nàng, nhấc bổng người lên
Nhuyễn Ngưng kinh hô một tiếng, bản năng ôm lấy cổ hắn, hai chân dài không biết đặt ở đâu
Thiệu Lộ Tu tiến lên phía trước, buông tay đang đỡ lưng nàng: “Tự mình vòng chân cho chặt vào, rớt xuống ta không chịu trách nhiệm.”
Tay hắn buông lỏng, Nhuyễn Ngưng suýt rơi xuống, giờ phút này cũng chẳng màng e thẹn, nắm lấy vai Thiệu Lộ Tu liền trèo lên trên, hai chân siết chặt vòng lấy eo người đàn ông
Phần eo truyền đến cảm giác bị căng trói, khóe miệng Thiệu Lộ Tu bất giác nhếch lên, quả là rất biết tiếc mạng
Khu rừng chưa được khai thác, lá cây rậm rạp, những tia nắng lốm đốm rơi xuống thân người đàn ông, thể lực hắn rất tốt, mang theo mấy chục cân Nhuyễn Ngưng mà lưng vẫn thẳng tắp, trông có vẻ không hề tốn chút sức lực nào
Muốn đuổi kịp để vòng qua đầu núi kia trước lúc trời tối, Thiệu Lộ Tu đi rất nhanh, theo mỗi bước đi, lực lượng bồng bột ở eo hắn, Nhuyễn Ngưng cảm nhận được rõ ràng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhuyễn Ngưng sau đó mới chợt nhận ra tư thế này có chút quá mập mờ, vành tai nàng lặng lẽ đỏ hồng một vòng
Hết lần này đến lần khác, hệ thống vẫn líu lo không ngừng trong đầu: “Thế nào
Có phải so với lúc nãy tốt hơn chút không
À không đúng, khẳng định tốt hơn những người đàn ông khác.”
“Không biết a, ta lại chưa thử qua những người đàn ông khác, không có cái gì để so sánh.”
Hệ thống: “..
Không có tình ý.”
Đi không biết bao lâu, Vu Tiêu lấy từ trong ba lô ra một chai nước: “Lão đại.”
Thiệu Lộ Tu tiếp lấy chính xác, mở nắp bình ra nghe thấy một tiếng nuốt nước bọt, cúi đầu liền nhìn thấy người treo trên người mình đang đáng thương nhìn hắn, hắn vừa đi vừa hỏi: “Khát?”
Nhuyễn Ngưng gật đầu lia lịa
Miệng bình được bàn tay gân xanh đưa đến bên môi, Nhuyễn Ngưng né tránh, muốn tự mình cầm lấy uống, hướng mặt đất nhìn một cái, chân người đàn ông rất dài, nàng nhìn thấy mình cách mặt đất trông rất cao
So với những cái cây cao hơn thế này Nhuyễn Ngưng còn từng leo qua, không có gì đáng sợ, nàng thu hồi ánh mắt nhìn về phía người đàn ông, rồi lại nhanh chóng cúi đầu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đứng quá gần, nàng chỉ cần nhích lại một chút nữa là sẽ chạm môi
Nước vẫn chưa được uống, Thiệu Lộ Tu nhận ra hành động nhỏ của nàng: “Muốn tự cầm lấy?”