Thật quá đỗi áp sát tâm can
Nhuyễn Ngưng mặt không hề biểu lộ, chỉ khẽ đáp “Ân.” lại nghe thấy giọng chế nhạo của hắn: “Nghỉ ngơi tốt?” Hai chữ “nghỉ ngơi” triệt để khiến Nhuyễn Ngưng đỏ bừng mặt
Quả nhiên vẫn chưa từng tiếp xúc qua nam nhân, nếu không sao lại dễ dàng đỏ mặt như vậy, Nhuyễn Ngưng thầm nghĩ, sau khi rời khỏi đây nhất định phải đến thanh lâu kiểu mẫu mà chơi đùa một trận cho thỏa thích
“Được rồi, xuống đi.” Thiệu Lộ Tu không nhìn nàng nữa, dừng bước chờ nàng bước xuống
Vai lập tức được buông lỏng, người đang treo trên người hắn không hề do dự nhảy phắt xuống
Mặt đất gồ ghề, Nhuyễn Ngưng suýt chút nữa ngã sấp, cánh tay liền bị một cánh tay khác giữ chặt lại
Thiệu Lộ Tu kéo nàng lại gần, đưa chiếc bình trong tay cho nàng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhuyễn Ngưng không hề nhăn nhó, cầm lấy liền uống, không hề chú ý đến ánh mắt nam nhân vẫn luôn dán chặt lên người mình
Ánh mặt trời rọi xuống khuôn mặt nàng, làn da nõn nà, những sợi lông tơ nhỏ cũng có thể thấy rõ, nàng uống quá vội, không kịp nuốt khiến chất lỏng tràn ra khóe miệng chảy xuống, ánh mắt Thiệu Lộ Tu chợt tối lại
Có tiếng động truyền tới, giống như tiếng cành cây bị giẫm gãy, Nhuyễn Ngưng khựng lại, cảnh giác đứng dậy: “Tiếng gì vậy?”
Thiệu Lộ Tu lại làm như không nghe thấy: “Ngươi nghe nhầm rồi.”
Nghe nhầm sao
Lại lắng tai nghe kỹ thì quả thật không có động tĩnh, có lẽ thực sự là do mình nghe nhầm
Uống gần hết, nàng lau miệng bình rồi đưa lại
Thiệu Lộ Tu cũng không câu nệ, liền cầm lấy uống cạn
Đường Cơ đi phía sau khóe miệng giật giật, nàng luôn cảm thấy mình và Vu Tiêu có chút chướng mắt, đáng lẽ ra bọn họ nên tìm khách sạn nghỉ ngơi, để nàng còn tiện nhìn lén Vu Tiêu tắm rửa
Nhuyễn Ngưng biết mình đi chậm, không đợi Thiệu Lộ Tu, liền chạy chậm đuổi theo Vu Tiêu ở phía trước
Chạy được nửa đường, chân nàng đột nhiên hụt, thân thể mất đi trọng tâm đổ về bên phải
Vòng eo bị một cánh tay hữu lực ngăn lại, Nhuyễn Ngưng nhắm chặt mắt, rơi vào lòng Thiệu Lộ Tu, tựa vào lồng ngực vạm vỡ, hơi thở xâm lược lập tức ập tới
“Dẫm lung tung cái gì.” Giọng nam nhân dễ nghe: “Ở nơi này đi đến đâu cũng đều là cạm bẫy.”
Người trong lòng không nói gì, tim đập rộn ràng đến mức Thiệu Lộ Tu cũng cảm nhận được, hắn liền dùng tay nâng người nàng lên
Nhuyễn Ngưng tự nhiên siết chặt cổ hắn, treo trên người hắn, nhỏ giọng nói: “Ta có thể tự đi.”
Thiệu Lộ Tu cười nhạo: “Ngươi tự đi, e rằng ba ngày chúng ta cũng không ra khỏi núi được.”
“Ngươi có biết Vạn Ác Sơn có ý nghĩa gì không?” hắn hỏi
Đầu tựa trên vai hắn lắc lư qua lại, ý bảo không biết
“Nơi này vô pháp vô thiên, không có gì cả, nhưng lại có tất cả, nhất là về đêm, ngươi không biết mình sẽ gặp phải thứ gì đâu.”
“Cho nên trước khi trời tối, chúng ta phải đi vòng đến dưới chân núi phía bên kia.” Đường Cơ tiếp lời
“Biết rồi.” Nhuyễn Ngưng sợ bọn hắn bỏ mình lại đây, về sau không hề nói thêm lời nào nữa
Dù cho mang theo thân thể nàng mà Thiệu Lộ Tu muốn đi xuống, nàng cũng không lên tiếng, cứ lặng lẽ tự mình cố gắng leo lên
Leo đến nửa chừng, mông nàng bị một cánh tay nâng đỡ
Đợi nàng ổn định xong, Thiệu Lộ Tu lịch sự thu cánh tay về
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Không dừng lại, họ tiếp tục vội vã lên đường, cuối cùng, khi trời sắp tối mịt, họ cũng đến được chân núi phía bên kia, bắt đầu lần nghỉ ngơi đầu tiên
Thiệu Lộ Tu dừng bước, người đang treo trên người hắn không biết từ lúc nào đã ngủ thiếp đi, hoàn toàn nhờ Thiệu Lộ Tu giữ lấy nên mới không rơi xuống
Dưới chân núi có một con sông, Đường Cơ và Vu Tiêu đang ngồi xổm bên bờ sông rửa mặt, Thiệu Lộ Tu đặt người trong lòng xuống, ác ý nhéo nhéo đôi má hồng hồng mũm mĩm của nàng
Vu Tiêu nhằm chỗ băng còn đọng nước trên má mà đi tới: “Lão đại, không ai đuổi theo, nếu nàng thật sự là do Hổ Long bang phái tới, nhất định sẽ không chậm trễ như thế, cơ hội tốt như vậy.”
Trong núi, chỉ cần Nhuyễn Ngưng có ý muốn sát hại Thiệu Lộ Tu, đã có vô số lần ra tay thích hợp, dù cho nàng không tự mình động thủ, trên người cũng sẽ mang theo khí tức đuổi theo, để người đi theo phía sau tìm ra vị trí của bọn hắn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thiệu Lộ Tu thu tay về, đứng dậy quay lưng về phía người đang ngủ gục trên mặt đất, châm một điếu thuốc: “Ta biết.”
Suốt dọc đường đi, nàng dựa vào hắn gần như vậy, hơi thở của nàng, Thiệu Lộ Tu cảm nhận rõ ràng, nàng là một kẻ đơn thuần thiện lương lại nhát gan nhút nhát
Thiệu Lộ Tu cũng đi đến bờ sông rửa mặt, nói là bên sông, kỳ thật mảnh đất trống rất nhỏ, chỉ đủ cho bốn người đứng chen chúc
Quay đầu lại, mí mắt Nhuyễn Ngưng đang động đậy, nàng sắp tỉnh rồi, Thiệu Lộ Tu liền lau một chút bùn trét lên khuôn mặt nàng
Cảm giác lạnh lẽo chạm vào, người nhắm mắt lập tức mở trừng mắt, đôi con ngươi mới tỉnh ngủ ướt át trừng hắn
Nam nhân ngồi xổm trước mặt Nhuyễn Ngưng, mang theo nụ cười vân đạm phong khinh: “Chậc, thối quá.” Vừa nói lại vừa nhéo một cái lên khuôn mặt nhỏ đang thấm đầy bùn
Làn da non không thể tả, nhéo một cái liền ửng đỏ
Nhuyễn Ngưng: !!
Trời giết
Sự tức tối vì bị mắng xấu đã lấn át nỗi sợ hãi đối với nam nhân này, nàng quét mắt nhìn xung quanh mình, thấy một vệt bùn dính mềm, không hề suy nghĩ liền bốc lên, bôi thẳng vào khuôn mặt gần trong gang tấc kia.