Sáng sớm ngày thứ hai, Diệp Thiên Dịch đã kéo Lục Trường Sinh dậy từ trong giấc mơ
Theo như lời hôm qua, hôm nay hắn muốn dẫn sư đệ của mình bắt đầu tu luyện, chớp mắt đã rời khỏi Thương Vân Tông
"Sư huynh, coi như tu luyện thì cũng không cần gấp gáp như vậy chứ, trời còn chưa sáng nữa mà
Lục Trường Sinh ngái ngủ mở miệng
"Một ngày bắt đầu từ buổi sáng, cả đời phải cần sự cần cù, tu sĩ chúng ta tự nhiên cần siêng năng, trước kia sư phụ không có ở đây, sư huynh bận tu luyện nên bỏ bê việc quản giáo ngươi, từ hôm nay trở đi ta sẽ đốc thúc ngươi
Diệp Thiên Dịch nói, từng chữ đều rất chuẩn mực
Lục Trường Sinh im lặng, bị thả rông mười năm rồi, đột nhiên bị như vậy thật sự không quen
"Hay là chờ sư phụ trở về để người tự mình đốc thúc ta đi, cũng không cần làm phiền sư huynh
Vốn chỉ muốn nói vậy để Diệp Thiên Dịch bỏ qua
Kết quả mặt hắn lại trở nên nghiêm túc hơn
"Sư đệ, có một số việc vốn là muốn tìm cơ hội nói với ngươi, đã ngươi nhắc tới thì bây giờ ta sẽ nói với ngươi
"Chuyện gì
Chẳng lẽ sư phụ sắp không ổn
Sắc mặt Lục Trường Sinh khẽ giật mình
Diệp Thiên Dịch lắc đầu, trầm ngâm thật lâu rồi chậm rãi nói: "Vốn dĩ ta đi theo sư phụ ra ngoài du ngoạn, nhưng vào hai năm trước, sư phụ đột nhiên mất tích
"Mất tích
"Đúng vậy, ta đã tìm hai năm rồi, không có bất kỳ tin tức gì, bất đắc dĩ chỉ có thể trở về tông môn, bất quá chuyện này không thể nói với người ngoài, sợ sẽ gây thêm phiền phức, hiện tại chỉ có các vị cao tầng của tông môn biết thôi
Diệp Thiên Dịch nói một cách trịnh trọng
Lục Trường Sinh hoàn toàn cạn lời
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lúc trước hắn đang đi trên đường thì một ông lão từ trên trời giáng xuống, nói hắn căn cốt tuyệt hảo, là kỳ tài tu tiên ngàn năm có một, nói đủ thứ rồi đòi thu hắn làm đồ đệ
Cuối cùng trực tiếp trói hắn về Thanh Vân Phong, đáng tiếc gia sản lớn như vậy của hắn không biết ai thừa kế mất rồi
Coi như vậy đi, nghĩ đi nghĩ lại đều đã đến nước này, dù sao cũng là tu tiên, ngộ nhỡ tu luyện thành tài, chẳng lẽ có thể gây họa một phương sao
Điều khiến người ta không ngờ tới là ngày thứ hai hắn lên núi thì liền bị sư phụ ném cho đại sư huynh, rồi sư phụ lại đi du lịch
Đi lần này là mười năm, hoàn toàn không để tâm chút nào, sống trong hoàn cảnh tàn khốc như vậy, đối với một đứa trẻ tám tuổi mà nói thì là một nỗi ám ảnh lớn biết bao
Vậy mà hắn lại sống sót với cái thể chất háu đói này
Lục Trường Sinh khóc không ra nước mắt, cẩn thận dè dặt trải qua mười năm, tối thiểu cũng trưởng thành rồi, bây giờ lại nói với hắn rằng sư phụ đã mất tích
"Rốt cuộc ta đã lên phải cái thuyền hải tặc gì vậy
Trong thoáng chốc, trong lòng hắn ngổn ngang cảm xúc, vị sư phụ này có hay không cũng đâu có khác gì
Diệp Thiên Dịch hoàn toàn không chú ý tới sự thay đổi của hắn, cứ tự nhiên nói tiếp
"Ta nghe tông môn kể lại, sư phụ đến Thương Vân Tông hơn một trăm năm trước, lúc đến dường như mất trí nhớ, mười mấy năm trước thì đột nhiên nhớ ra cái gì đó nên muốn đi du ngoạn, tông môn lo lắng nên mới bảo ta đi theo, kết quả ta lại để sư phụ mất tích
Nói tới đây hắn còn có chút tự trách
Lục Trường Sinh câm nín, nhưng cũng nhìn ra được, hắn cũng là người có tâm địa thẳng thắn đáng thương
"Sư huynh đừng nói nữa, tu luyện cho tốt là được rồi
Vốn chỉ là an ủi
Kết quả Diệp Thiên Dịch đột nhiên gật đầu
"Tiểu sư đệ ngươi nói đúng, phải tu luyện thật tốt, chờ ta Kết Đan, ta liền đi tìm, nhất định phải tìm được lão nhân gia người trở về
"
Lục Trường Sinh không nói được gì, rõ ràng là sư phụ để lạc mất hắn, không biết giờ đang tiêu dao ở đâu, hắn còn muốn đi tìm người về
Nói qua nói lại, hai người họ đã đến chân một ngọn núi, cũng là mục đích lần này của họ
Chỉ là nhìn ngọn núi này, Lục Trường Sinh lại nhíu mày lần nữa
"Sáng sớm đã gọi ta dậy, chính là vì dẫn ta đến chỗ thí luyện của đám đệ tử ngoại môn sao
Lục Trường Sinh ngơ ngẩn
Nơi này cách tông môn mấy trăm dặm, là địa điểm thí luyện chuyên dành cho các đệ tử ngoại môn
So với người khác thì hắn mặc dù chỉ có tu vi tụ linh ba tầng, không bằng những đệ tử thân truyền kia, nhưng dẫn hắn đến đây, ít nhiều cũng có chút coi thường người khác, ít nhất cũng phải dẫn hắn đến nơi thí luyện của đệ tử nội môn chứ
Diệp Thiên Dịch nhỏ giọng nói: "Sư đệ ngươi không biết đâu, nơi này đã được tông môn nâng độ khó, khác với trước kia, hơn nữa lại ít ai biết, nơi này ẩn chứa linh mạch của đại địa, ngay cả đại sư huynh cũng đến đây tu luyện đấy
Lục Trường Sinh thở dài, hắn biết đại sư huynh ở đây, tối hôm qua đã đến rồi
Hơn nữa mấy năm trước hắn đã biết nơi này có linh mạch, sắp bị hắn hút khô hết rồi, bây giờ mới đến còn tác dụng gì chứ
Nhưng hắn cũng lười nói thêm nữa
Tuy nơi này không còn chỗ nào tốt đẹp nữa, nhưng được cái yên tĩnh, trong tay còn hai vạn linh thạch, yên tĩnh tu luyện một chút
Đến nơi, Diệp Thiên Dịch thấy Lục Trường Sinh bắt đầu tu luyện, mới hài lòng ngồi sang một bên
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhìn sư huynh của mình, Lục Trường Sinh cũng bất đắc dĩ, hắn cũng chỉ có ý tốt muốn giúp mình thôi
Dứt khoát hắn cũng bắt đầu tu luyện, nâng cao tu vi mới là chính đạo
Dù sao từ khi thấy được sự tàn khốc của giới tu tiên, động một tí là thân tử đạo tiêu, hắn vẫn luôn không dám lơ là, sợ sơ ý một chút sẽ chết lúc nào không hay
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chỉ là khiến hắn khó chịu là hai vạn linh thạch đã nhanh chóng bị thôn phệ hết, mà khoảng cách đến Kết Đan chín tầng còn một đoạn đường rất dài, không có hơn mười vạn linh thạch căn bản không thể đột phá
"Kết Đan chín tầng mà cần nhiều như vậy, Nguyên Anh thì phải cần bao nhiêu
Chẳng lẽ muốn ép ta đi cướp bóc
Lục Trường Sinh rất bất đắc dĩ
Linh khí cần quá nhiều, lượng linh khí hắn thôn phệ đủ để hai cường giả Hóa Hư Cảnh sử dụng
Hắn chỉ muốn mau chóng đột phá đến Nguyên Anh, theo ghi chép thì Vạn Kiếp Tiên Thể, đến Nguyên Anh, khi tu luyện sẽ không còn phải chịu loại đau khổ này nữa, có điều mỗi lần đột phá lại cần độ kiếp
Nói đi nói lại, hắn vẫn là thiếu linh thạch, nhưng số lượng quá lớn, không biết đến bao giờ mới tích lũy đủ, trong đầu hắn lại hiện lên Ninh Vũ Hinh
"Là con gái của người giàu nhất, chắc chắn phải rất nhiều tiền
Nghĩ đến đây, ý nghĩ trong lòng hắn trở nên kiên quyết, lặng lẽ rời đi về tông môn
Hắn đã ở đó chờ mấy ngày, Ninh Vũ Hinh chắc cũng thành công ngưng tụ kiếm ý rồi, quay về xem cô ấy có cần gì tăng tiến nữa không
Rất nhanh Lục Trường Sinh đã về đến tông môn, ngựa không ngừng vó chạy đến Thanh Vân Phong
Vừa về đã thấy cô ấy ngồi ở bàn đá, trước mặt bày một đống sách vở cuộn giấy, trên mặt đều là vẻ u sầu, mang theo sự thất vọng
"Ninh sư muội, chẳng lẽ muội không thành công
Không nên chứ
Lục Trường Sinh lộ vẻ nghi hoặc, hắn đã cảm nhận được kiếm ý sinh ra trong người
Ninh Vũ Hinh ngẩng đầu lên, khẽ thở dài nói: "Thành công
"Vậy muội còn buồn bã
Đại sư huynh vẫn không để ý tới muội sao
"Không phải
Ninh Vũ Hinh lắc đầu nói: "Sau khi ta ngưng tụ kiếm ý, thái độ của đại sư huynh với ta đã thay đổi rất nhiều, còn ân cần giảng giải kiếm đạo cho ta, đưa toàn bộ bản chép tay về những cảm ngộ khi tu luyện cho ta, mỗi ngày đều đến chỉ bảo cho ta
"Thế chẳng phải là rất tốt sao
Quan hệ đã gần nhau hơn rồi
Muội còn sầu cái gì
Lục Trường Sinh nói
Theo như hắn biết về đại sư huynh, thứ có thể thu hút sự chú ý của hắn gần như chỉ có kiếm đạo, hoặc là kiếm đạo bản độc nhất, hoặc bản chép tay của người xưa, hoặc là người cùng tu luyện kiếm đạo
Đây rõ ràng là đã thành công rồi
Ninh Vũ Hinh chỉ vào bàn nói: "Nhưng mà đọc mấy ngày liên tiếp ta đều không hiểu, nếu như một thời gian sau, hắn phát hiện ta không có tiến triển gì, thì có thể sẽ
Lục Trường Sinh lập tức hiểu nỗi lo của nàng, tiện tay cầm mấy cuốn sách đó lên xem
Một lúc sau, hắn không khỏi gật đầu nói: "Quả thật có hơi phức tạp, không đạt tiêu chuẩn kiếm đạo năm sáu tầng thì quả thực không hiểu nổi
Ninh Vũ Hinh càng nghĩ càng lo
Lục Trường Sinh lại nói: "Nhưng vấn đề không lớn, chỉ cần Kiếm Ý của muội không ngừng tăng lên, hắn thấy muội hiểu biết, hiểu rõ, thì tự nhiên sẽ tiếp xúc nhiều, cuối cùng thì sẽ lâu ngày sinh tình
Mắt Ninh Vũ Hinh sáng lên, rồi cũng nhanh chóng vụt tắt
"Kiếm ý tăng lên thì dễ nói vậy thôi chứ, ta cũng đâu phải là thiên tài kiếm đạo, sao có thể tăng lên trong thời gian ngắn được chứ
Cả người giống như là quả bóng xì hơi vậy
"Thật ra thì cũng không đặc biệt khó
"Thật á
Tinh thần Ninh Vũ Hinh tỉnh táo hẳn
Lục Trường Sinh cũng nở nụ cười nói: "Có tiền là được
.