Dự đoán về việc té ngã không xảy ra, Tân Tri Diêu ngã vào một lồng ngực rộng rãi
Nàng ngẩn ngơ ngẩng đầu, đập vào mắt là cái cằm dưới lạnh lẽo, cứng rắn cùng tròng mắt đen nhánh của Chu Tễ
Khung cảnh này đã thu hút không ít ánh nhìn của các học sinh
Bọn hắn thấy Chu Tễ ôm Tân Tri Diêu, cũng không khỏi xôn xao, bàn tán
Cơ thể Chu Tễ nóng ấm động đậy khiến Tân Tri Diêu bình tĩnh trở lại
Nàng vội vã rời khỏi lòng Chu Tễ, đứng thẳng người và lúng túng gọi: “Cảm ơn Chu Giáo Sư.”
Ánh mắt Chu Tễ rơi xuống người nàng, ngữ khí điềm đạm, ấm áp: “Ngươi không sao chứ?”
Tân Tri Diêu cảm thấy như có gai đâm vào lưng, nàng lắc lắc đầu: “Ta không sao.”
Cuối cùng, Chu Tễ nhìn về phía Hồ Lỗi, khác biệt với ánh mắt dành cho Tân Tri Diêu, trong mắt hắn ẩn chứa sự sắc bén cùng uy nghiêm
“Chu, Chu Giáo Sư.” Hồ Lỗi đối diện ánh mắt của hắn, trong lòng run lên một chút
Chu Tễ nói ngắn gọn, súc tích: “Xóa bức hình kia đi.”
Hồ Lỗi nào dám không nghe lời hắn, vội vàng mở điện thoại xóa bức hình, rồi đưa cho Chu Tễ xem: “Chu Giáo Sư, ta đã xóa, ta xóa rồi.”
Lúc này, Tân Tri Diêu khẽ lên tiếng: “Cả trong mục đã xóa gần đây nữa.”
Hồ Lỗi lập tức trừng mắt nhìn nàng một cái
Chu Tễ híp mắt: “Ta không muốn nói lần thứ hai.”
Hồ Lỗi vội vã xóa luôn bức hình trong mục đã xóa gần đây: “Xóa rồi, thật sự xóa rồi.”
Ánh mắt Chu Tễ lướt qua mỗi người trong phòng
“Các Đại Thể lão sư vốn là người đã hiến dâng thân mình vì sự phát triển của y học và giáo dục
Nếu không có bọn hắn, y học của chúng ta sẽ không có thành tựu như ngày hôm nay
Tinh thần hiến dâng này đáng lý phải được chúng ta tôn kính, chứ không nên trở thành đối tượng đùa cợt, chế giễu
Hành vi này là một sự lăng mạ.”
Sắc mặt Hồ Lỗi đỏ bừng, xấu hổ cúi gằm đầu
“Các ngươi đều là những bác sĩ tương lai, sau này sinh mạng của rất nhiều người bệnh sẽ được giao vào tay các ngươi
Bài học ngày hôm nay chính là, trước tiên các ngươi phải học cách tôn kính sinh mạng, phải có lòng kính sợ đối với sinh mạng
Tương lai phát triển của y học, là nằm trong tay các ngươi.”
Lời Chu Tễ nói mạnh mẽ, có lực, tựa như lời căn dặn của Đại Thể lão sư trước lúc lâm chung dành cho học trò
Sinh mạng của bọn hắn được kéo dài bằng một phương thức khác, tinh thần của bọn hắn đời đời bất diệt
Tất cả học sinh đều cung kính nhưng bắt đầu kính nể, không còn dám đùa giỡn nửa lời
Khóa học kết thúc, học sinh rời khỏi phòng thí nghiệm
Tống Vũ Giai kéo Tân Tri Diêu hướng tới lầu học vụ: “Vừa rồi Chu Giáo Sư thật quá tuyệt vời, nghe những lời đó ta thấy nhiệt huyết sôi sục, cảm giác trên vai gánh vác trách nhiệm, vô số sinh mạng đều đang giao phó trên thân chúng ta.”
“Nếu như sau này chúng ta trở thành bác sĩ, trong tay quả thật sẽ nắm giữ sinh mạng của rất nhiều bệnh nhân.”
Tống Vũ Giai trầm mặc một lát: “Trước kia ta hình như có chút không xem trọng chuyên ngành này, bởi vì không phải chuyên ngành ta yêu thích, cho nên hai năm qua đều dùng thái độ qua loa, học được thì học, học không được thì thôi
Ta chưa từng nghĩ sau này nếu thật sự trở thành bác sĩ thì phải giải thích thế nào với những bệnh nhân đó.”
Tân Tri Diêu thấy lạ khi Tống Vũ Giai lại bày tỏ những lời như vậy, có thể thấy bài học này đối với nàng có ảnh hưởng sâu sắc
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Bây giờ ngươi thay đổi cũng còn kịp.”
Tống Vũ Giai lập tức lộ ra ánh mắt kiên định: “Đúng, bây giờ mới là năm thứ ba, ta vẫn còn cơ hội
Sau này ta nhất định phải làm một bác sĩ hợp cách, cứu tử phù thương
Diêu Diêu, sau này đến thư viện thì gọi ta.”
“Ta bây giờ đi ngay đây.”
Mặt nhỏ của Tống Vũ Giai xụ xuống: “A, nhưng ta buồn ngủ quá, tối qua đều không ngủ ngon.”
Tân Tri Diêu liếc nàng: “Vừa nãy là ai còn lời thề son sắt nói muốn trở thành một bác sĩ hợp cách.”
Bị coi thường như vậy, Tống Vũ Giai lập tức nhiệt tình mười phần: “Đi, bây giờ đi ngay, không phải là đọc sách sao
Ta sở trường nhất chuyện này, ta nhất định phải vượt qua ngươi, ta sẽ treo tóc lên xà nhà, ta đâm vào đùi mình, ta đốt vách tường lấy ánh sáng, ta treo sách lên sừng trâu!”
“……” Tân Tri Diêu tăng nhanh bước chân
Tống Vũ Giai đuổi kịp nàng: “Ê, Diêu Diêu, ta còn có chuyện muốn nói với ngươi.”
Bước chân Tân Tri Diêu không ngừng: “Chuyện gì?”
“Vừa rồi ở phòng thí nghiệm, sau khi Chu Giáo Sư nói những lời kia xong, ta nhìn ngươi một chút, ngươi đoán ta nhìn thấy gì trong mắt ngươi?”
Bước chân Tân Tri Diêu hơi ngừng lại: “Rử mắt?”
“……” Người này đôi lúc cũng thật đáng ăn đòn
“Không không không, ta nhìn thấy sự ái mộ trong mắt ngươi
Ánh mắt ngươi nhìn chằm chằm Chu Giáo Sư tựa như đang nhìn thứ tốt nhất trên đời này.”
Tân Tri Diêu khẽ giật mình
Tống Vũ Giai ghé sát lại, mập mờ nói: “Có phải ngươi thích vị giảng sư đầu tuần này không?”
Nàng vốn chỉ thử một chút, thậm chí đã tưởng tượng đến việc Tân Tri Diêu nghe lời này sẽ lập tức lộ ra vẻ thẹn thùng, rồi đẩy nàng ra và nói nàng nói bậy
Nhưng không ngờ Tân Tri Diêu im lặng vài giây, rồi lên tiếng: “Thích hắn là một chuyện dễ dàng.”
Học sinh sùng bái hắn, là bởi vì trên người hắn có ánh hào quang của giảng viên, thêm vào vẻ ngoài tuấn tú
Nhưng nếu gạt bỏ những yếu tố này, tiếp xúc thật sự với Chu Tễ sẽ phát hiện, trên người hắn còn có quá nhiều ưu điểm
Hắn có học thức, tôn trọng nữ giới, cảm xúc ổn định, bao dung, và đối xử với nàng tốt hơn bất kỳ ai
Tựa như rượu ủ lâu năm, càng thưởng thức càng thấy thơm ngon
Đột nhiên, Tân Tri Diêu nghĩ đến, ánh mắt ngưng tụ lại
Phía trước không xa, Chu Tễ một tay đút túi đứng cạnh cột trụ, ánh mắt ôn hòa, sâu thẳm rơi trên người nàng, cả người hắn tựa như làn gió xuân thổi qua
“Là Chu Giáo Sư, hắn khẳng định đang đợi ngươi.” Tống Vũ Giai cũng nhìn thấy hắn, kích động giật lấy Tân Tri Diêu
Nàng cảm giác mình có chút giống như người hâm mộ đang đẩy thuyền, nàng chính là fan cuồng cho cuộc hôn nhân của bọn họ, nàng chính là người giương cao lá cờ cho cặp đôi Chu - Tân
Chu Tễ bước đến bên phía hai nữ sinh
“Ta đi giúp các ngươi cảnh giới.” Tống Vũ Giai rất tinh mắt trốn sang một bên, láo liên nhìn quanh bốn phía, đúng là đang cảnh giới thật
Tân Tri Diêu nhìn Chu Tễ đến gần, sau khi thừa nhận tâm tư của mình, trong lòng nàng lại cảm thấy khó chịu
Chuyện hắn và Từ Tu Kiệt nếu đã rõ ràng, dù cho những điều đó đều là sự thật nàng đã sớm biết, nhưng tâm trạng của nàng đã sớm khác biệt
“Chu Giáo Sư.” Tân Tri Diêu khẽ gọi một tiếng
Chu Tễ mỉm cười ôn hòa, rút thứ đã chuẩn bị sẵn trong túi ra đưa tới trước mặt nàng
Tân Tri Diêu sững sờ khi thấy trong lòng bàn tay hắn ngửa ra có hai viên kẹo
“Sáng nay đã muốn đưa cho ngươi, nhưng ngươi chạy quá nhanh,” Mắt Chu Tễ ánh lên vẻ dịu dàng, trong veo như thủy tinh rửa qua bằng nước, phản chiếu ánh sáng nhạt: “Trong phòng mẫu vật mùi phooc-môn quá lớn, thân thể ngươi bây giờ đặc biệt, ăn một viên kẹo để át mùi đi.”
Vỏ kẹo màu xanh nhạt, phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt dưới đèn
“Cảm ơn Chu Giáo Sư.” Tân Tri Diêu đưa tay đón lấy
Chu Tễ thấy nàng không có vẻ gì vui vẻ: “Thân thể có chỗ nào không thoải mái sao?”
Tân Tri Diêu lắc đầu: “Không có, ở bên trong quả thật có chút muốn nôn, nhưng thoát khỏi hoàn cảnh đó thì đỡ hơn rồi.”
“Vậy là được,” Chu Tễ thả lỏng trong lòng: “Ta còn có việc phải về văn phòng trước, lát nữa học xong ta vẫn chỗ cũ đón ngươi.”
“Tốt.” Tân Tri Diêu đáp lời
Chu Tễ nhìn nàng rủ mi không có tinh thần, đưa tay muốn xoa xoa đầu nàng, nhưng lại kiềm chế
Hắn xoay người rời đi
Chờ hắn đi rồi Tân Tri Diêu mới dám nhìn theo bóng lưng hắn, viên kẹo trong lòng bàn tay khiến lòng nàng vừa ngọt vừa chua chát
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Giai Giai à, một người luôn để tâm đến chuyện của ngươi như vậy, sao lại có người không vui vẻ chứ
“Diêu Diêu, Chu Giáo Sư cho ngươi cái gì
Để ta xem.” Tống Vũ Giai nhảy đến: “Thì ra là kẹo à, Chu Giáo Sư sao lại giống như dỗ trẻ con vậy
Ta là trẻ con, cho ta ăn một viên đi.”
Tân Tri Diêu lập tức nắm tay rút về: “Không được.”
Tống Vũ Giai thét lên: “Diêu Diêu ngươi này đồ nhỏ mọn, trước kia ta còn chia sẻ đồ ăn cay cho ngươi đấy.”
Tân Tri Diêu nắm chặt, tăng tốc bước chân, sợ bị Tống Vũ Giai cướp mất
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Không phải là Chu Giáo Sư cho, ngươi còn cứ như thế bảo vệ thôi.”
Hai người vừa đùa vừa giỡn hướng tới thư viện.
