Tinh Môn

Chương 2110: - Vào Kiếm Thành






Chương 2110 - Vào Kiếm Thành (3)




Lý Hạo nhìn thoáng qua mà hơi thất thần
Thanh đao này…Giống như là túp lều của đối phương
Xem đao của Đế Tôn như một túp lều, đúng là không phải tầm thường
Ngay sau đó, hai chữ chiến thiên biến mất ngay lập tức, Lý Hạo chủ động rút hai chữ đó đi, một cỗ uy áp cường hãn xen lẫn đao ý bộc phát ngay lập tức, một tiếng ầm vang lên, thân thể Lý Hạo bị đánh phá, bay ra ngoài
Huyết dịch chảy ngang
Vương tọa hiện lên, ngay lập tức Lý Hạo bị đưa đi khỏi nơi này, biến mất không thấy
Mà đây chính là kết quả mà Lý Hạo muốn
Cảm ngộ ở cự ly gần, chịu đựng trùng kích ở khoảng cách gần, thanh đao này không có ý giết người, thích hợp để mình làm quen với lực lượng của Đế Tôn

Một lần lại một lần, Lý Hạo không để ý đến thương thế mà nhiều lần tiến vào di tích Trấn Tinh
Mỗi một lần như vậy hắn đều thử tiếp xúc gần gũi, thậm chí muốn sờ vào thanh đao kia…gan to hơn thì có thể thấy được một điểm
Tại đây hắn cũng thu hoạch được không ít, thậm chí là cảm ngộ
Nếu huyết tinh của Đế Tôn bộc phát thêm lần nữa, tối thiểu…Lý Hạo còn có thể phản ứng kịp, cũng chưa chắc đã cần như lúc trước, dựa vào lực lượng yếu ớt của thời gian để làm huyết tinh của Đế Tôn yếu đi mới trấn áp được
Thời khắc này, hoặc là nói nhục thân này đã khai mạch đến 105 đầu
Khoảng cách Hợp Đạo tam trọng gần trong gang tấc
Thực lực như vậy có lẽ còn đánh thêm một trận với Ngụy Thiên Vương…Nhưng mà gặp được cường giả chân chính thì cũng chỉ chịu chết mà thôi

Cảm ngộ uy áp của Đế Tôn khiến Lý Hạo hao phí không ít thời gian
Trọn vẹn một tháng
Bây giờ Lý Hạo tu luyện càng ngày càng dài, động một tí là tốn hơn tháng
Thời gian cũng đang hướng tới tháng bảy, giờ khắc này vừa đúng một năm kể từ khi Lý Hạo bước vào Võ Đạo, cách bốn năm từ khi hắn bắt đầu tu luyện Ngũ Cầm Thuật

Ngân Thành
Bây giờ yên tĩnh đến đáng sợ
Phế tích của sự tàn phá đứng lặng trong thiên địa, từ khi Ngân Thành bộc phát chiến tranh, bộc phát khí tức cường giả…nơi này đã không còn vật sống gì tồn tại
Cụ Phong thành giống như không còn tiếp tục đứng yên ở nơi đây
Trịnh Vũ cũng không lo Lý Hạo sẽ làm gì nữa
Ánh Hồng Nguyệt lại càng không dám tới nơi này, hiện giờ gã bị đuổi giết gần chết làm sao còn dám trốn về Ngân Thành
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ngay tại địa phương đã bị giết chóc này
Lý Hạo trở về
Lý Hạo bước vào trong một tiểu viện đổ nát, cảnh còn người mất, rõ ràng chỉ mới một năm thôi nhưng nơi này giống như đã trải qua vô số năm tháng
Tro bụi dày đặc, phòng ốc đổ sụp
Tiểu viện ngày xưa dùng để luyện võ đã thành phế tích
Lý Hạo tiến vào tiểu viện, bên trong cũng loạn thành một đoàn, chỉ còn lại một ít vết tích lộ ra sự bác học của chủ nhân
Sách rơi tán loạn khắp nơi như bị người ta lục lọi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Sau khi đám người viên thạc rời đi chỉ sợ là có người tới, có lẽ là vì bí thuật Ngũ Cầm lúc trước
Thu hồi những quyển sách tán loạn này, Lý Hạo đứng lặng người đối diện với căn phòng trống trong chốc lát
Một hồi lâu mới chậm rãi nói: “Ta muốn đi xem…Nếu có thể trở về, có lẽ…Ta có thể giành chiến thắng, có thể phục sinh ngài
Nếu không thể trở về…Vậy không còn cách nào
Ngài cũng đã nói, vạn vật không thể cưỡng cầu, Võ Đạo thì phải thuận lòng mới được
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Có lẽ đám người Trịnh Vũ càng dễ đối phó…Nhưng bọn họ phòng bị rất nghiêm ngặt, chỉ có thể xuất chiêu bất ngờ rồi giành chiến thắng bất ngờ mới có cơ hội được!”
“Lão sư chúc phúc cho ta đi!”
Lý Hạo nhẹ giọng nỉ non
Giờ phút này hắn ngẩng đầu nhìn lên trời, phong ấn vẫn còn, chỉ là so với ngày xưa thì yếu hơn một chút, tám tuyến tơ máy lúc này hỗn loạn không chịu nổi
Chân thân lẻn vào khu vực của một vị Đế Tôn…Độ khó trong đó khó mà tưởng tượng được
Lý Hạo hít sâu một hơi, có lẽ chỉ có thời gian mới có thể khiến hắn thuận lợi lẻn vào trong đó mà Đế Tôn không phát hiện ra
“Tùy thời liên lạc với ta, nếu không liên lạc được…Phải phát động tấn công Ánh Hồng Nguyệt ngay!”
Lý Hạo truyền một câu, rất nhanh sau Lâm Hồng Ngọc đã đáp lại: “Được!”
Vô cùng đơn giản như mọi khi
Lý Hạo đang muốn rời đi thì lại có thêm hai chữ nhắn tới: “Cẩn thận!”
Lý Hạo cười rồi cũng không đáp lại
Thân ảnh hắn lóe lên một cái rồi biến mất, rất nhanh sau dưới phong ấn đã xuất hiện một bóng người hư ảo, một sợi tơ máu lan tràn, Lý Hạo trầm tư một hồi, dùng thanh kiếm bao bọc lấy mình sau đó biến mất ngay tại chỗ, chỉ còn một thanh kiếm lơ lửng trên không
Thanh kiếm này chậm rãi dung nhập vào phong ấn
Mà giờ khắc này ở phương tây xa xôi, mấy vị Thánh Nhân điên cuồng công sát một người
Đó là Ánh Hồng Nguyệt

Sắc mặt Ánh Hồng Nguyệt trắng bệch, không ngừng bỏ chạy
Lực lượng Hồng Nguyệt không ngừng gia tăng
Gã quay đầu nhìn lại, ho ra máu không ngừng, ánh mắt cũng có chút u ám: “Lâm Hồng Ngọc
Nếu Lý Hạo có thể giết ta đã giết từ sớm
Đuổi giết một đường như vậy, các ngươi dám giết ta sao?”
Phía sau, Lâm Hồng Ngọc cầm loan đao trong tay, bình tĩnh nói: “Giết không được thì phong ấn là được
Trấn áp cũng được
Để ngươi giống như chó nhà có tang, không ngừng chạy trốn cũng không tệ
Ngươi mang tới thống khổ cho phu quân ta…Chỉ có như thế mới có thể đòi lại được!”
Ánh Hồng Nguyệt ho ra máu rồi cười lạnh một tiếng: “Phu quân
Nực cười
Trong mắt Lý Hạo ngươi cũng chỉ là quân cờ thôi
Lý Hạo chỉ để ngươi trấn áp thiên hạ giúp hắn thôi, trong lòng hắn còn vô tình vô nghĩa hơn cả ta!”
Lâm Hồng Ngọc cười khẽ: “Quân cờ thì thế nào
Ta vui lòng, ít nhất…Ta chấp chưởng đại quyền thiên hạ, thiên hạ đều biết Lâm Hồng Ngọc ta
Ta có quyền thế, có tôn nghiêm, có hết thảy…Ánh Hồng Nguyệt, nhưng nữ nhân của ngươi thì sao
Bây giờ có còn không
Toàn bộ đều đã chết, ngươi cũng xứng là Đa Tình kiếm khách sao
Loại người như ngươi chỉ đáng bị trào phúng, bị chán ghét rồi vứt bỏ, nữ nhân của ngươi dù có chết rồi, cũng sẽ bị lịch sử ghi chép là một người ngu xuẩn…vạn thế phỉ nhổ!”
Cực kỳ trào phúng
Sắc mặt của Ánh Hồng Nguyệt cực kỳ khó coi, không nói lời nào mà tiếp tục trốn chạy
Bốn phương tám hướng đều có cường giả đuổi giết
Thanh âm của Lâm Hồng Ngọc tiếp tục truyền vang: “Cảm giác làm một con chó nhà có tang có dễ chịu không
Nếu ngươi có chút liêm sỉ không bằng tự sát đi, đỡ để một đời bêu danh, chết đi ngược lại còn có thể giải thoát được!”
Ánh Hồng Nguyệt không để ý tới
Hỏa khí trong lòng lại sôi trào

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.