Giờ khắc này Lý Hạo thở dài liên tục, kim quang trong mắt lấp lóe, thở dài nói: “Mặc dù ta kế thừa Kiếm Nhãn của Kiếm Tôn thì có lợi ích gì đâu?”
“Không đủ mạnh…Thì có thể làm được gì chứ?”
“Tu luyện một năm cũng chỉ có thể giết được ngụy đạo Thiên Vương…Làm vậy để làm gì?”
“Mọi người đều nói ta có thể giương cao uy thế của lý gia, đoạt lại địa bàn cho lý gia…Nhưng…Kẻ thù quá mạnh mẽ, ta đoạt lại kiểu gì đây?”
“Tiểu kiếm a tiểu kiếm…Đời này vô vọng rồi, có lẽ chúng ta còn không thể rời khỏi nơi này, có lẽ ta và ngươi sẽ phải ở đây hết quãng đời còn lại!”
Lý Hạo vô cùng chua xót, thở dài một kiếm rồi vung trường kiếm chém ra Tinh khí thần hợp nhất, trường kiếm phá không, bi ai không gì sánh được: “Tới chậm [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Chỉ có ý của tiên tổ Kiếm Tôn, lại không có thực lực xứng đôi…Tu đạo một năm, thời gian cũng không ở lại với ta!”
“Phong ấn tức phá, Đế Tôn hoành hành, tạo hóa trêu ngươi!”
Kiếm ý tung hoành thiên địa Giờ khắc này gốc cây bị tàn phá vô cùng kia mơ hồ hiện ra một cỗ tinh thần lực nhàn nhạt, nếu không cảm giác, gần như không thể thấy được Không có âm thanh, không có động tĩnh, chỉ yên lặng quan sát Lý Hạo vung trường kiếm, giống như uất ức vô cùng, một kiếm đâm thủng bầu trời Cuối cùng thở dài một tiếng: “Được rồi, không có thì không có, Kiếm Thụ cũng đã chết, móc rễ cây lên rồi mai táng đi Khi phong ấn bị phá, Kiếm Thành cũng bị hủy diệt…Tinh Không Kiếm, ta và ngươi cùng nhau chôn ở đây cũng tốt Hắn giơ trường kiếm lên muốn đào rễ cây lên …
Rễ cây bị tàn phá đó đứng yên bất động Khi Lý Hạo tới gần, thậm chí còn muốn giơ trường kiếm lên để đào, bỗng nhiên rễ cây rung động một chút, một đạo kiếm ý phi thẳng về phía Lý Hạo Lý Hạo cả kinh, vội vung kiếm chém Tức giận quát: “Yêu nghiệt phương nào [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Dám tập kích đích truyền của Kiếm Tôn Ta là đích truyền của kiếm ton, chủ nhân đời mới của Tinh Không Kiếm, đây là Kiếm Thành, há có thể để cho ngươi làm càn?”
Nói xong thì vung kiếm chém thẳng vào gốc cây Trong nháy mắt, một hư ảnh bị tàn phá vô cùng, lung lay hiện lên, nhìn tướng mạo này, rõ ràng còn là nữ nhân…Suy yếu đến cực hạn Giờ khắc này, trong lòng Lý Hạo cảm thấy muốn chửi bậy Kiếm Thụ, nữ Thật ra hắn đã sớ phát hiện ra một chút dị thường, nơi này rõ ràng có chút khác biệt, khi hắn tới gần quan sát thì còn phát hiện ra được một chút đặc thù, Lý Hạo suy đoán, có lẽ là hậu nhân của Kiếm Thụ…Ví dụ như đế vệ chẳng hạn Đó là cây con sinh ra từ cổ thụ Nhưng bây giờ xem ra chưa chắc đã là như thế Bởi vì hư ảnh này bạc nhược và bị tàn phá như thế, nếu cây cổ thụ sinh ra cây con sẽ không yếu đến độ như vậy Đây rõ ràng là hư ảnh của Kiếm Thụ, đối phương còn sống Chỉ là…Đã nhiều năm như vậy, sao đối phương lại không khôi phục chút nào Hay là nói, trước kia còn nghiêm trọng hơn nhiều, bây giờ đã khôi phục được một chút Thật ra trong lòng Lý Hạo rất vui mừng, cuối cùng cũng có vật còn sống Về phần là cây đực hay cây cái…Điều này không quan trọng Cả đời Kiếm Tôn không lập gia đình…Lý Hạo cũng lười xem mấy tin nhảm nhí này, lúc nãy nói mấy câu đó là để dụ cái cây này ra mặt, đối phương nhất định lo hắn là kẻ địch Giờ phút này hiện thân mới là chuyện tốt Thân ảnh lung lay sắp đổ kia lại hiện ra kiếm ý Hình dạng không rõ ràng…nhưng mà xem từ hư ảnh thì khi hóa thành hình người, dáng người hẳn là không tệ Người nọ không để ý đến trường kiếm hạ xuống của Lý Hạo, chỉ suy yếu nói: “Sao ngươi lại tới được đây?”
Lý Hạo khẽ giật mình: “Ngươi là người phương nào?”
“Hà tất phải giả điên giả dại?”
Nữ Kiếm Thụ kia không để ý đến việc Lý Hạo biết rõ mà còn cố hỏi, âm thanh dù yếu nhưng vẫn bình tĩnh như trước: “Ngươi nói những lời này không phải vì dụ ta xuất hiện sao Ta đi ra rồi, ta chỉ hỏi ngươi, ngươi tiến vào Kiếm Thành này như thế nào?”
“Ngươi là Kiếm Thụ?”
“Ta đang hỏi ngươi!”
Lý Hạo nở nụ cười: “Ta còn lo ngươi là thám tử của Lý Đạo Hằng cho nên ta hỏi ngươi trước!”
“Hừ!”
Hư ảnh rung động, cười lạnh một tiếng: “Lạt mềm buộc chặt sao?”
Lý Hạo cũng nở nụ người: “Tương tư như vật, ta cũng lo lắng như vậy Xem ra…Ngươi thông minh hơn một chút so với yêu thực khác, giống một chút so với một vị yêu thực ta biết.”
“Ai?”
“Hồng Sam Mộc…Sam Kỳ, tiền bối biết không?”
“Không biết, tiểu bối vô danh!”
Cũng đúng, đúng là tiểu bối vô danh thật [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Vào thời đại đó, Sam Kỳ là một loại yêu thực hoang dại, chủ là Bất Hủ…Làm sao có thể bị vị này để vào mắt Vị này mới là yêu thực mạnh nhất toàn bộ Ngân Nguyệt Yêu thực Thánh Đạo đỉnh phong Giờ khắc này, mỗi người một cây, giằng co lẫn nhau hỏi vấn đề của nhau nhưng lại không muốn trả lời đối phương”Tiền bối, ngươi và ta còn giằng co nữa sẽ tràn ra ngoài!”
“Vậy thì sao?”
Kiếm Thụ mang theo một chút trào phúng: “Vốn dĩ đã chết cả nửa đời, kéo dài hơi tàn mà thôi Nếu như không thấy Tinh Không Kiếm trở về…Ngươi nghĩ ta sẽ để ý đến ngươi sao?”
Nói xong lại cười lạnh một tiếng: “Cũng bởi vì tính không kiếm trở về…Ta nghĩ, ngươi chính là người của tên súc sinh kia phải không Năm đó chính hắn đã mang Tinh Không Kiếm đi…Bây giờ trở về, xem ra hắn đã tìm được cách điều khiển rồi!”
“Lý Đạo Hằng?”
“Bị ta nói trúng thật sao?”
Kiếm Thụ cười lạnh: “Nhiều năm sau, hắn lại cho ngươi đến là có mục đích gì Lo chúng ta chưa chết hết Hay là nói cho ta biết hắn đã điều khiển được Tinh Không Kiếm…Đúng là một tên nực cười!”
Lý Hạo cười: “Lý Đạo Hằng Tiền bới cho rằng ta là truyền nhân của Lý Đạo Hằng Cũng đúng…Tinh Không Kiếm, huyết mạch lý gia, kiếm ý của Kiếm Tôn…Những thứ này Lý Đạo Hằng đều có!”
Nghi ngờ là bình thường Đây chính là nơi phong ấn Đế Tôn Người bình thường có thể đi vào nơi này sao Lý Hạo cười nói: “Ta rất khóa chứng minh…Có nói thì tiền bối cũng chưa chắc tin…Vậy đi, để ta giải thích đại một chút, Lý Đạo Hằng mà một tên cứt chó, cả nhà của hắn…Được rồi, không thể mắng, quan hệ của ta và Cửu sư trưởng Lý Đạo Tông cũng không tệ lắm, không thể mắng cả nhà hắn…Đời này Lý Đạo Hằng còn không bằng một đống phân…”
Cái gọi là giải thích của Lý Hạo, là mắng Lý Đạo Hằng từ đầu đến chân một lần Mắng xong còn bịa đặt nói: “Tên này còn không xứng làm nhân loại…Thích làm xằng bậy với tất cả các loại sinh vật ghê tởm…Ví dụ như một vầng trăng, ngay cả mặt trăng cũng làm…Đúng là không phải nhân loại…”
“Còn nữa, nếu Lý Đạo Hằng có con cháu, sợ là còn không có lỗ đít…”
“...”