Tinh Tế: Chị Đây Không Phải Thánh Mẫu

Chương 5: Chương 5




Cả thùng xe tải nghiêng một góc 45 độ, tiếp đó miệng thùng mở ra, thẳng hướng về phía vách núi phía dưới
Trong đầu Mộc Chiêu "Ong" một tiếng, trong bóng đêm, dưới vách núi tối đen như mực, sâu không lường được, mấy chục thi thể đã nghiêng đổ xuống đáy vực
Toàn bộ quá trình không đến năm giây, nàng không kịp phản ứng gì, liền theo đống xác chết dưới thân trượt ra khỏi thùng xe
Sự mất trọng lượng làm nhịp tim Mộc Chiêu nhanh chóng gia tốc, sợ hãi và căng thẳng khiến nàng thở dốc, gần như không thể suy nghĩ
Thật không may, không hiểu sao cứ thế mà chết
Không..
Kiểu chết này, nàng không chấp nhận
Lý trí còn sót lại trong não bị ý chí cầu sinh này thắp sáng, nàng cố gắng hết sức nắm lấy nhánh cây để làm chậm tốc độ rơi
Nàng hiện tại là dị năng giả cấp 3, khả năng tự lành của tế bào gấp đôi người bình thường
Chỉ cần chậm hơn các thi thể xung quanh một chút, dựa vào bọn họ đệm lưng, nàng liền còn có hy vọng sống sót
Nàng chính xác điều động từng tấc cơ bắp và xương cốt, liều mạng điều chỉnh tư thế rơi, lấy hai tay ôm đầu, hai chân cuộn tròn thành hình vòng cung, cố gắng hết sức để bên trái thân hướng xuống đất
"Phanh" – một tiếng động nặng nề, trầm đục
Nàng rơi xuống một đống xác chết giống như đồi núi nhỏ
Mặc dù đã tránh được tối đa việc các yếu điểm bị dập nát, nhưng một bên chân và cánh tay tiếp đất bị gãy xương nhẹ, phần bụng do chịu lực va đập mà bị tổn thương nghiêm trọng, cùng với vô số vết trầy xước, vết cắt lớn nhỏ khắp toàn thân
Nàng phun ra một ngụm máu, rồi bất tỉnh nhân sự trong cơn đau nhức
*
Rạng sáng 3 giờ, căn cứ số 1, tầng cao nhất của Tinh Thần Đại Hạ
Một nam nhân cao lớn mặc y phục tác chiến đang đứng trước bàn làm việc, hắn là Du Giai, một trong những thân tín của Tô Khinh Thần
Nam nhân này từng là quan chỉ huy của Đế Quốc Đệ Ngũ Quân Đoàn, trước tận thế đã là một chiến sĩ kinh qua trăm trận chiến
Từ khi Tô Khinh Thần 20 tuổi, Du Giai vẫn luôn ở bên cạnh phụ trợ hắn, vì vậy được hắn vô cùng tín nhiệm
Du Giai nói: “Lão bản, đội tuần tra đã tìm khắp toàn thành nhưng không tìm thấy người, giám sát bên trong và bên ngoài phòng giải phẫu đã bị phá hủy
Kiểm tra giám sát hành lang, nàng không hề rời khỏi phòng giải phẫu, xác suất lớn là theo xe chở tử thi ra khỏi thành
Xe chở tử thi bây giờ vẫn chưa trở về.”
Tô Khinh Thần ngồi sau bàn làm việc, ghế xoay quay lưng về phía Du Giai, mặt hướng ra phía cửa sổ sát đất to lớn
Sắc mặt hắn âm trầm, nhíu chặt lông mày, hiển nhiên tâm trạng không hề vui vẻ
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay, nhớ lại cảm giác khi thăm mạch Mộc Chiêu lúc đó, hắn vô cùng xác nhận nàng đã không còn mạch đập
Hô hấp có lẽ có thể ngụy trang, nhưng mạch đập thì không thể
Nàng đã hồi sinh bằng cách nào
Chẳng lẽ, lúc đó nàng đã hạ ám chỉ tinh thần lên hắn
Không… không thể nào, nếu như nàng có bản lĩnh như vậy, hắn đã không quyết định bỏ qua nàng
Phải biết, chi phí bồi dưỡng một dị năng giả không hề thấp, đặc biệt là loại được bồi dưỡng ngay bên cạnh hắn, tâm huyết bỏ ra càng không thể chỉ dùng tiền tài mà đánh giá đơn giản
Du Giai thấy Tô Khinh Thần không nói gì, liền đề nghị: “Đám Chó Săn vừa lúc ở trong thành, nếu không để bọn họ phái người đi tìm?” Chó Săn là một đoàn lính đánh thuê lớn có hợp tác với Thụy Thần Tập Đoàn, không có biên chế, chuyên làm những việc vặt
Chi phí bồi dưỡng binh lính của tập đoàn rất cao, cho dù là binh lính bình thường không phải dị năng giả
Cho nên quân chính quy thường sẽ được dùng để chấp hành những nhiệm vụ có hệ thống hơn, quy mô lớn hơn, mục tiêu xác định hơn
Còn những nhiệm vụ chỉ liên quan đến việc tìm người nào đó, thì càng thích hợp giao cho những đoàn lính đánh thuê làm việc vì tiền
Tô Khinh Thần im lặng suy nghĩ, Du Giai yên lặng chờ đợi
Một lúc lâu, hắn xoay ghế lại, ánh mắt sắc bén nhìn Du Giai nói: “Đưa tư liệu của Mộc Chiêu cho Chó Săn, bảo bọn họ nhanh chóng đi tìm, không cần quan tâm mục tiêu chết hay sống, ta chỉ cần thi thể
Mặt khác, vận dụng các tai mắt đã bố trí tại các căn cứ để theo dõi, có tin tức gì lập tức báo cáo; tái phát một đạo lệnh truy nã, lý do truy nã là: dùng khả năng khống chế tinh thần giết chết mấy chục dị năng giả.”
Du Giai sững sờ, không trực tiếp dùng lệnh treo giải thưởng, mà lại lòng vòng đuổi bắt như vậy… “Ngài đang phòng… Tề Thị Tập Đoàn?” Tô Khinh Thần cười lạnh nói: “Tề Huyên người này, ta càng biểu hiện để ý, e rằng hắn sẽ càng cảm thấy hứng thú, không thể để hắn chú ý đến sự tồn tại của Mộc Chiêu
Mộc Chiêu là dị năng giả hệ tinh thần, dù đi đâu, muốn sinh tồn nhất định phải đầu quân cho một căn cứ nào đó, nên cố gắng hết sức cắt đứt đường lui của nàng.” Một dị năng giả hệ tinh thần đã dùng khống chế tinh thần giết nhiều dị năng giả như vậy, e rằng không có căn cứ nào dám tiếp nhận rắc rối lớn như nàng
Du Giai đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, hỏi: “Nếu như nàng đi nhà họ Sở ở Khu Lục Bắc thì sao?” Du Giai đã đi theo Tô Khinh Thần nhiều năm như vậy, từ cách làm của hắn liền đại khái có thể đoán ra ý nghĩ của hắn
Tô Khinh Thần không muốn Tề Huyên chú ý đến Mộc Chiêu, là vì không muốn hắn tranh giành viên dị hạch trong đầu Mộc Chiêu với mình
Nhưng Khu Lục Bắc lại không giống trước kia, nhà họ Sở ở Khu Lục Bắc, phạm vi thế lực không lớn, nhưng dù sao cũng là một đại tướng môn thế gia từng thuộc đế quốc
Mặc dù trong ba năm tận thế nguyên khí đại thương, nhưng vẫn không thể khinh thường
Từ trước đến nay, Tô Khinh Thần để mặc nhà họ Sở ở Khu Lục Bắc là bởi vì Sở gia dồn toàn bộ tinh lực để trấn thủ tuyến phía bắc, không rảnh quan tâm chuyện khác
Hơn nữa theo như bọn hắn biết, người mà Sở gia khiến Tô Khinh Thần kiêng kỵ nhất đã “bệnh nguy kịch”
Chỉ cần độc quyền dị năng giả hệ tinh thần, là có thể từ từ tiêu diệt đối phương, đây là một nước cờ mang lại lợi ích khá cao
Nhưng nếu Mộc Chiêu thật sự đi Khu Lục Bắc, tình huống sẽ không giống trước nữa
Nàng hoàn toàn có khả năng trở thành thuốc cứu mạng của Sở gia, dù xác suất cực nhỏ, nhưng nguy hiểm này đối với Tô Khinh Thần mà nói, cũng là không thể chấp nhận
Tô Khinh Thần nghe hắn hỏi câu này, quả nhiên sắc mặt tối sầm lại, không trả lời, nhưng ánh mắt nhìn về phía hắn chiết xạ ra lãnh quang
Mọi chuyện không cần nói cũng biết
Du Giai hơi cúi đầu, hiểu ý nói: “Minh bạch, ta sẽ nhanh chóng phái người, một khi phát hiện, bất kể đại giới cũng sẽ ngăn cản nàng.”
*
Lúc trời tờ mờ sáng, Mộc Chiêu khôi phục ý thức
Nàng đầu tiên ngửi thấy một mùi hôi thối kịch liệt, mạnh mẽ mở mắt, trước mắt chất đầy những thi thể trống rỗng hộp sọ
Nàng nhớ rõ mình đã rơi xuống từ sườn núi, cho nên không tùy tiện đứng dậy, mà là trước tiên cẩn thận từng li từng tí hoạt động một chút thân thể
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Sau đó nàng kinh ngạc phát hiện, mấy chỗ gãy xương nhỏ trên thân đã hết sưng tấy, khôi phục bảy tám phần, cơ bản không cản trở hoạt động
Trừ cánh tay và xương quai xanh có hai vết cắt nghiêm trọng còn chưa lành, những vết trầy xước chảy máu khác cơ bản đã kết vảy
Cảm giác đau âm ỉ ở bụng vẫn còn, nhưng nhìn triệu chứng hẳn là không có tình trạng chảy máu nội tạng
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía chỗ cao, đỉnh vách núi ít nhất 50 mét, nàng không những còn sống, mà lại sau một đêm bất tỉnh đã cơ bản không còn cản trở gì
Điều này thật là tốt, nếu là người bình thường, cho dù sống sót xác suất lớn cũng là gần chết
Nàng rõ ràng cảm nhận được cơ năng cơ thể của dị năng giả cấp 3 cường đại đến mức nào – dù cho nàng bất quá chỉ là hệ tinh thần
Mộc Chiêu từ từ đứng dậy, phóng tầm mắt quan sát bốn phía trong đống xác, bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn kinh
Tối hôm qua khi rơi xuống thì đen kịt một màu nên nàng chẳng thấy rõ gì, lúc này mới phát hiện, chỉ có mấy chục thi thể rơi xuống tối hôm qua là “tươi mới”
Dưới lớp thi thể đó, tất cả đều là xương trắng, có vài khối trên xương cốt còn dính lấy thịt hư thối không thành hình
Nàng xoay người nhặt lên một khối, trên xương trắng phát hiện rõ ràng dấu vết gặm cắn lặp đi lặp lại của răng nhọn loài thú
Trong lòng nàng có một phán đoán – đây đại khái là địa điểm săn ăn của một loài dị thú nào đó
Nhìn số lượng xương trắng đáng sợ này, nơi đây hẳn là một điểm vứt xác cố định của Thụy Thần Tập Đoàn
Thật không hợp lý… Rõ ràng có thể hỏa táng thi thể, lại nhất định phải dùng cách này để vứt xác
Rất khó không nghi ngờ Thụy Thần Tập Đoàn đang cố ý cho dị thú ở đây ăn
Bất quá trước mắt, nàng không quản được nhiều như vậy, nhất định phải nhanh chóng rời đi, bằng không đợi đến giờ ăn của dị thú thì sẽ gặp rắc rối lớn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trước khi đi, nàng từ một thi thể có hình thể tương cận lột xuống một bộ quần dài tay dài, thay đi chiếc váy liền trên người, rồi chọn lấy đôi giày thể thao vừa chân
Sau đó, nàng từ trong đống xương chọn lấy một cây xương đùi có hình dạng phát dục chất lượng tốt nhất làm vũ khí
Xương cốt trong tận thế là một vật liệu vũ khí không tệ, cứng rắn như sắt lại nhẹ như gỗ, rất thích hợp với thân thể nhỏ bé này của nàng vung vẩy
Lúc này mặt trời đang muốn dâng lên, vừa vặn giúp Mộc Chiêu phán đoán phương hướng
Nàng hoàn toàn không biết mình đang ở đâu, chỉ có thể dựa vào kiến thức thông thường và logic để suy nghĩ cách hành động
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bình thường mà nói, lạc đường trong rừng rậm nên tìm kiếm vị trí có thảm thực vật tươi tốt, cố gắng tìm nguồn nước và thức ăn
Như vậy dù có lạc đường cũng có thể bảo đảm thể năng, nâng cao tỷ lệ sống sót
Nhưng lúc này lại phải suy nghĩ ngược lại
Hiện tại đã là năm thứ ba của thời đại tận thế, cho dù là đất liền có mức độ nhiễm thấp, thực vật, động vật đều đã có mức độ biến dị và tiến hóa khác nhau
Rừng rậm, hang động, hoang dã đều là những nơi có hệ số nguy hiểm rất cao, còn nguy hiểm hơn cả phế tích
Đừng nói người bình thường, đa số dị năng giả cũng sẽ không một mình xuất hành
Mà đi đến nơi có thảm thực vật tươi tốt, có nghĩa là có khả năng gặp phải dị thực và dị thú nguy hiểm, rủi ro càng lớn
Cho nên, Mộc Chiêu lựa chọn đi ngược lại theo những nơi có thảm thực vật thưa thớt
Đi không lâu, nàng bên đường phát hiện một loại thực vật phát ra mùi vị kích thích
Ném hòn đá nhỏ xác định nó không có tính công kích, nàng hái một nắm vò nát bôi lên quần áo
Nhưng cũng có thể nàng chôn trong đống xác lâu như vậy, mùi máu tanh trên người quá nồng, không biết có thể che lấp được không
Nàng cẩn thận chú ý dưới chân, lưu ý hai bên bụi cỏ, toàn thân giác quan đều chú ý bốn phía, sợ có loài dị thực hay dị thú săn mồi nào đó đột nhiên xuất hiện
Mộc Chiêu kinh ngạc phát hiện, cây cối trong rừng rậm đều vô cùng cao lớn, giống như loại rừng rậm nguyên thủy mấy vạn năm
Rất nhiều thực vật nàng chưa từng thấy qua, thậm chí cũng không hề xuất hiện trong bộ thiết lập mà nàng đã học
Đại khái đây chính là sự khác biệt giữa thiết lập và thế giới chân thật, thiết lập dù tỉ mỉ xác thực đến đâu, cũng chỉ có những chi tiết không cách nào bao hàm hết
Mộc Chiêu vận khí coi như không tệ, cũng có thể là do logic phán đoán của nàng có tác dụng, đi hơn một giờ đều không gặp phải nguy hiểm chết người
Nửa đường có mấy con côn trùng lớn bằng bàn tay giống như sự kết hợp giữa châu chấu và ong mật, bay ra từ bụi cỏ muốn tập kích nàng
Đại côn trùng hành động rất nhanh nhẹn, Mộc Chiêu cố gắng hết sức vung vẩy chính xác cây xương đùi trong tay
Nhưng bộ thân thể hiện tại của nàng chưa được huấn luyện, hoàn toàn không đánh trúng bọn chúng
Nàng quay người co cẳng bỏ chạy, lúc này đột nhiên từ sâu trong bụi cỏ vươn ra mấy đầu rễ cây màu xanh lá, bỗng nhiên cắn những con côn trùng lớn đó
Đúng vậy, nàng xác định mình không nhìn lầm, chính là “cắn”
Những lá của rễ cây này có hình ống, giống đầu rắn hổ mang, đầu lá cứng mọc ra hai hàng gai nhọn, giống như miệng có lực cắn
Có lẽ là hình thể của nàng đối với những thực vật này mà nói quá lớn, có lẽ là thực vật biết mình không cách nào “tiêu hóa” nàng
Tóm lại những con rắn hổ mang cỏ này không tấn công Mộc Chiêu, nàng có thể thuận lợi chạy thoát
Chuyện này nói rõ một vấn đề: mặc dù tất cả sinh vật đều biến dị và tiến hóa, nhưng quan hệ khắc chế trong chuỗi thức ăn vẫn tồn tại
Chỉ là không còn là bộ lý thuyết mà con người đã nắm giữ trước tận thế, mà cần phải quan sát, nghiên cứu và tổng kết lại từ đầu
Mặt trời treo đúng giữa trưa, Mộc Chiêu đã đi rất lâu, nhưng nàng đi rất cẩn thận, cho nên về khoảng cách không đi được rất xa
Không biết liệu có đi ra khỏi phạm vi hoạt động của những dị thú kia hay không
Lúc này, nàng chợt nghe thấy tiếng sủa inh ỏi của dã thú từ đằng xa truyền đến, không chỉ có một con
Nàng dừng bước lại, phân biệt phương hướng của âm thanh, nhưng chỉ trong vòng mấy giây, âm thanh đã càng ngày càng gần
Bọn chúng đã phát hiện ra nàng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.