Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1090: -




Chương 1090: -
"Ngươi có thể che giấu hơi thở, vậy đám người Lý Hàn Tùng thì sao?”
“Bọn họ đến ven bờ Cấm Kỵ Hải, ta một mình dụ thành chủ thành Sắc Vi đi.” Phương Bình lần này không phải kể công, mà là mọi người đã thương lượng xong chuyện này, để tránh bại lộ bí mật
“Bọn họ đến ven Cấm Kỵ Hải rồi lại đến Giới Vực mà cũng chưa chết...” Có người nhịn không được thấp giọng nói một câu
Mạng của mấy thằng nhóc này cứng đến vậy sao
Phương Bình bị cấp chín đuổi giết, không chết, còn tính kế những người này, thành người thắng cuối cùng
Ba người khác đi Cấm Kỵ Hải, đi Giới Vực, thế mà cũng không chết
Phải biết rằng, dù có là cấp chín đi đến đấy, thì cũng sẽ gặp nguy hiểm thật lớn
Dương Đạo Hoành lần này có thể an toàn đi qua, là vì cấp chín đều tụ hội ở đấy, nếu không, Dương Đạo Hoành đừng hòng xuyên qua mấy ngàn dặm ở địa quật
Mà hiện tại, bọn họ làm được rồi
Càng bá đạo hơn chính là, bọn họ đều còn sống
Không chỉ còn sống, chiến lợi phẩm của bọn họ cũng nhiều đến mức đáng ngạc nhiên
Mà đấy chỉ là những thứ bọn hắn nhìn thấy được, còn rất nhiều thứ bọn họ không biết
Nam Vân Nguyệt sắp xếp suy nghĩ, lẩm bẩm nói: “Nói cách khác, cuối cùng ngươi chẳng những mang về Lý Mặc, còn cứu..
đạo sư của Vương Kim Dương đang bị bắt giữ?”
“Cứu mọi người về từ tay rất nhiều cấp chín?”
Nam Vân Nguyệt cảm thấy đây là chuyện cười to lớn nhất bà từng nghe
Nếu Phương Bình là cường giả tuyệt đỉnh, bà sẽ tin
Nhưng thằng nhóc này mới cấp sáu
Phương Bình nghiêm túc nói: “Đúng vậy, nhưng lần này ta cũng tổn thất thảm trọng, nổ mấy chục tỷ đá năng lượng, vì khôi phục nửa kim thân, ta lại dùng mất mấy chục tỷ tinh hoa sinh mệnh
Bộ trưởng Nam, tuy rằng ta biết chính phủ cũng khó khăn, nhưng tổn thất lần này..
Ngài xem chính phủ có thể trợ cấp ta một ít hay không?”
Nam Vân Nguyệt không nói chuyện
Trương Vệ Vũ không hé răng
Bộ trưởng Vương nhịn không được, rít gào: “Ngươi khôi phục nửa kim thân, tiêu hao bao nhiêu tinh hoa sinh mệnh?”
“4 cân thì phải, phía chính phủ tính 10 triệu một gram sao
Chắc chừng hơn 20 tỷ một chút á!”
“4 cân!”
Bộ trưởng Vương bỗng nhiên vọt ra, bắt lấy Phương Bình quát: “Ngươi chỉ là một tên cấp sáu, vì khôi phục huyết nhục, dùng mất 4 cân tinh hoa sinh mệnh
Ngươi tìm ta được mà..
Không, tìm cấp tám, tìm cấp chín cũng được, dùng vật chất bất diệt giúp ngươi khôi phục cũng không sao hết
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thế mà ngươi lại dùng 4 cân tinh hoa sinh mệnh khôi phục nửa kim thân?”
Ông sắp tức phát điên
Đâu chỉ ông sắp tức điên, những người khác cũng sắp nổ tung
Nam Vân Nguyệt hơi tự ti, đậu má, bà đây vào địa quật đánh nhau với cấp chín vô số lần, bị đánh máu thịt bay tứ tung, còn chưa dùng đến 500 gram tinh hoa sinh mệnh
Không còn cách nào, quá nghèo
Bọn họ lần này tiến vào Thiên Nam địa quật, mang đi một nửa kho dự trữ của chính phủ, đại khái hơn 10 cân, nhưng chỉ có vài vị cấp chín đang dùng
Cấp bảy, cấp tám, đến lúc sinh mệnh gặp nguy hiểm, cũng phải dùng một chút, dù không thể hoàn toàn khôi phục, ít nhất không đến mức lập tức tử vong
Chỉ có bà và Trương Vệ Vũ chiến lực mạnh mẽ, nên hai người mới dùng nhiều như vậy
Phương Bình thì sao
Hắn chỉ là một võ giả cấp sáu, còn chưa chết đã dùng 4,5 cân tinh hoa sinh mệnh tu bổ thân thể
Xa xỉ, lãng phí
Phương Bình bị mọi người nhìn chằm chằm, khô khốc nói: “Ừ..
ừ thì..
Đây là chiến lợi phẩm của ta, ta bị thương, dùng một chút thôi mà?”
“Một chút?” Nam Vân Nguyệt không nghĩ nhiều lời, đi thẳng vào vấn đề nói: “Ngươi còn bao nhiêu?”
Phương Bình bị ánh mắt nóng rực của bà nhìn chằm chằm không được tự nhiên, nhìn thoáng qua Ngô Khuê Sơn, Ngô Khuê Sơn cũng liếm liếm môi nói: “Còn dư lại bao nhiêu?”
“Không nhiều.” Phương Bình cầm cái bình lớn bên cạnh lên, nhỏ giọng nói: “Tầm hơn 40 cân, chưa đến 50.”
“Cân?” Một bên, Lý Đức Dũng cấp chín trông như vừa cười vừa khóc, nhìn thoáng qua Bộ trưởng Vương đang dại ra
Đúng vậy, ông đây chẳng hiểu cái quần gì cả
Ông đây làm cấp chín cũng như không
Người ta dùng tinh hoa sinh mệnh, thật sự là dùng theo cân
Chỉ tầm 40 cân..
Nghe cứ như 40 gram ấy
Mà 40 gram cũng rất nhiều rồi
Tên võ giả cấp sáu này trước mắt này nói cho bọn họ, hắn kiềm chế một đống cấp chín, nổ vương thành, diệt cấp chín vùng cấm, không để đối phương cướp mất di hài tuyệt đỉnh
Tính ra..
nhiệm vụ của Thiên Nam địa quật lần này hầu như đều đã hoàn thành
Mà người hoàn thành những nhiệm vụ này, xét đến cùng, không phải bọn họ, mà là thằng nhóc này
Châm chọc ghê
Bi ai ghê
Đám cường giả cấp chín, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sau một lúc lâu, Nam Vân Nguyệt mặc kệ bọn họ, nhìn cái chai trong tay Phương Bình, giọng điệu dao động nói: “Phương Bình, những tinh hoa sinh mệnh đó...”
Phương Bình không đợi bà nói xong, lập tức nói: “Bộ trưởng, đây là do ta liều mạng cửu tử nhất sinh cướp được
Đương nhiên ta cũng không phải loại người không màng đại cục, tuy rằng ta thiếu chút nữa đã chết rất nhiều lần, nhưng nếu mang về tới, nếu mọi người cần, ta chắc chắn sẽ ủng hộ hết mình
Phía chính phủ định giá 10 triệu một gram, cũng không ai bán, có tiền cũng không mua được
Dù sao cũng không ai có thể vô tư như vậy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ta tính giá rẻ thôi, 8 triệu một gram, bán ra 20 cân
Còn tiền thì, không sao, ta tin chư vị Tông sư, chờ ra địa quật lại đưa ta cũng không muộn, nếu không trả thì ghi giấy nợ, ta cũng không cần tiền lắm, chủ yếu vẫn là làm kỷ niệm...”
Mọi người sợ ngây người, thằng nhóc này lại bắt đầu buôn bán rồi
Rất nhiều người còn chưa phản ứng kịp, Bộ trưởng Vương nhanh chóng nói: “Ta mua 4 cân, 2 ký, 16 tỷ, ghi giấy nợ!”
“Vô sỉ!” Không ít người trong lòng cuồng mắng
Tên này thật là vô sỉ
Không đợi những người khác mở miệng, Nam Vân Nguyệt nhanh chóng nói: “Không được, tinh hoa sinh mệnh cần thống nhất sử dụng, mọi người đều hiểu
Hiện giờ, chúng ta rất cần cái này, còn tiền...”
Nam Vân Nguyệt nhìn về phía Phương Bình nói: “20 cân không đủ, ít nhất 30 cân, theo cách tính của ngươi, 120 tỷ
Đương nhiên không phải chính phủ không có tiền, mà là tiền nhiều đến mức này cũng vô dụng
Phương Bình, chúng ta có thể dùng thần binh...”
Bà còn chưa nói xong, Phương Bình tùy ý ném mấy thanh thần binh xuống đất, cười ha hả nói: “Trường kiếm thần binh cấp chín, đại đao thần binh cấp tám, búa cấp bảy, trừ trường kiếm, mọi người có thể mua những cái khác
Đương nhiên, bây giờ ta chưa lấy tiền, vị nào muốn...”
Hắn còn đang nói, Lữ Phượng Nhu đã chạy lên nhặt lên nhặt ba thanh thần binh, sau đó lui trở về
Phương Bình sợ ngây người
Của ta đó
Ngài cướp của ta á
Trước mặt nhiều người như vậy, ngài cướp thần binh của ta
Đám người Nam Vân Nguyệt không nói tiếng nào, thần binh..
người ta có đủ thần binh cấp bảy, tám, chín
Một ít Tông sư cấp chín rất muốn thu hồi thần binh trong tay, mất mặt, quá mất mặt, bọn họ có người dùng thần binh cấp tám, có người dùng… thần binh cấp bảy
Mọi người sắc bén nhìn Phương Bình, rất muốn đánh cướp hắn
Nhưng gần trăm Tông sư tại đây..
thôi đi, nếu những lời thằng nhóc này nói được chứng thực, hắn chính là công thần lớn nhất Thiên Nam địa quật
Đánh cướp Phương Bình, chắc chắn sẽ gặp rắc rối
Nhưng..
Thật sự rất muốn cướp hắn
Nam Vân Nguyệt hít sâu một hơi nói: “Vậy cứ ghi giấy nợ trước, sau khi ra địa quật thì ngươi có thể đưa ra yêu cầu, Phương Bình, ngươi thấy thế nào?”
“Không thành vấn đề!” Phương Bình nhanh chóng đồng ý, Nam Vân Nguyệt cũng nhẹ nhàng thở ra
Nói thật, bây giờ mọi người rất cần dùng tinh hoa sinh mệnh
Theo lý thuyết, trực tiếp trưng dụng của Phương Bình đều được
Nhưng nếu thật sự làm như vậy, ở đây có rất nhiều Tông sư, bọn họ chắc chắn sẽ thất vọng với chính phủ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mọi người cần ra tay thì ra tay, lúc cần chết thì chịu chết, nhưng đồ của mình cũng bị cướp đoạt trưng dụng, vậy thì làm tất cả những chuyện này để làm gì nữa
Cho nên, dù những người này tùy tay đều có thể bóp chết Phương Bình, nhưng không ai dám chạy ra cướp
Nếu Phương Bình không đồng ý thì phiền phức lắm, may là thằng nhóc này cũng thức thời..
Nam Vân Nguyệt vừa định nói, Phương Bình cười tủm tỉm: “30 cân tinh hoa sinh mệnh, 120 tỷ, Nam bộ trưởng, trấn thủ Trương..
Hai vị đại diện cho chính phủ, theo lý thuyết ta không nên lấy nhiều như vậy, rốt cuộc đều là vì nhân loại
Nhưng mà..
hai vị xem một chút rồi ký tên được không?”
Dứt lời, Phương Bình lấy giấy bút đã chuẩn bị tốt từ trước ra, xoát xoát xoát viết vài nét bút

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.