Trong lúc một đám khúc phụ đang suy nghĩ miên man, Lâm Uyên ấn mở bài hát
Tiếng sáo…
Tiếng đàn tranh…
Các loại nhạc khí truyền thống trên Lam Tinh thi nhau vang lên
Trong đó còn có rất nhiều nhạc cụ mà dịch giả lười tra cứu nên không tiện kể tên (T_T), trong nháy mắt đã kéo mọi người lâm vào ý cảnh bài hát
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nói riêng về phong cách tân cổ điển, kỳ thật không bài nào qua được Đông Phong Phá
Nhưng nếu nói bài hát nào đưa dòng nhạc này đi lên đỉnh phong thì đó chỉ có thể là Sứ Thanh Hoa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Các khúc phụ trong phòng cẩn thận lắng nghe khúc nhạc dạo, sau đó ca từ nhẹ nhàng vang lên:
“Nét phác họa trên sứ Thanh Hoa, đường bút uyển chuyển đậm nhạt
Cánh hoa mẫu đơn trên thân bình giống như nàng vừa trang điểm
Mùi đàn hương từ từ lướt qua song cửa, chợt ta hiểu ra tâm sự ấy
Trên giấy Tuyên Thành, nét bút đang lướt nhanh bỗng dừng giữa đoạn…”
Từ khi đoạn ca từ đầu tiên vang lên, Lục Thịnh vốn đang ngập tràn tự tin đột nhiên ngẩng đầu, trong đáy lòng hắn bắt đầu xuất hiện chút gợn sóng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thanh thuần
Đạm nhã
Ca từ uyển chuyển xinh đẹp kèm theo giai điệu ngọt ngào làm toát lên mùi vị của tân cổ điển, chỉ mỗi ca từ thôi đã khiến người nghe mường tượng ra một khung cảnh đẹp đến nao lòng
Không chỉ có Lục Thịnh, những khúc phụ khác trong phòng đều biến sắc, rõ ràng ai nấy đều bị bài hát làm cho kinh diễm
“Bức hoạ mỹ nữ phủ men, ẩn chứa bao nét duyên
Nàng thản nhiên mỉm cười như nụ hoa chớm nở
Vẻ đẹp của nàng nhẹ nhàng lan toả, phiêu tán đến nơi ta không thể nào tới được…”
Vẫn là ca từ đẹp đẽ khiến người ta say mê, càng nghe Lục Thịnh càng thấp thỏm
Phốc
Giống như một hòn đá rơi xuống giữa hồ tạo thành vô số gợn sóng mở ra bốn phương tám hướng, Lục Thịnh theo bản năng điều chỉnh tư thế ngồi, cho tới khi ghế của hắn va chạm với mặt đất tạo thành tiếng kít hơi chói tai
âm thanh này chỉ thoáng qua một cái rồi biến mất
Tại hiện trường không có người nào lên tiếng trao đổi, nhưng ai nấy đều ngẩng đầu lên, trong mắt có một tia hoảng hốt
Trong đám người, Duẫn Đông và Diệp Tri Thu đưa mắt nhìn nhau, đồng thời thấy được ánh sáng kỳ dị trong mắt đối phương
Đúng lúc này, giọng hát bỗng cao lên, có tiếng mưa thu rơi lất phất trong cơn gió lạnh, trong thiên địa dường như chỉ còn lại tiếng hát
“Trời xanh trong đợi chờ cơn mưa phùn, còn ta thì đợi nàng
Khói bếp lan toả nghi ngút, cách con sông ngàn vạn dặm
Dưới đáy bình sứ, nét bút chữ Lệ mô tả sự phóng khoáng của nhà Hán
Như ta vì gặp gỡ nàng mà phục bút…”
“Trời xanh trong đợi chờ cơn mưa phùn, còn ta thì đợi nàng
Ai vớt ánh trăng kia, để quầng sáng mở ra đoạn kết
Như vẻ đẹp của sứ Thanh Hoa vẫn vẹn nguyên ngàn đời
Chính là ánh mắt biết cười của nàng.”
Tiếng hát như châu ngọc rơi vào mâm, nhạc khúc tươi đẹp ưu mỹ mang theo một chút lạnh lẽo thê lương, tựa như trong cơn mưa phùn có cơn gió lạnh thổi tới, thoắt cái bao trùm cánh cửa lòng của mọi người
Lạnh như băng
Cũng nóng như lửa
Tất cả mọi người trong phòng đều chấn kinh, trên mặt ai nấy đều là kinh hãi, trợn mắt há hốc mồm
Choáng váng
Trên mặt Lục Thịnh không còn vẻ tự tin trước đó nữa
Toàn thân hắn căng thẳng, miệng há ra
Các nhạc cụ cổ điển được sử dụng một cách tinh tế và truyền thống, tạo thành những giai điệu thong thả nhẹ nhàng nhưng đượm nỗi buồn ly biệt
Ca khúc toát ra cảm giác cổ kính mang đầy màu sắc lịch sử đi cùng năm tháng
Đơn giản cực hạn
Rung động cực hạn
Khi ca khúc kết thúc, cả căn phòng yên lặng như tờ
(Sứ Thanh Hoa – Châu Kiệt Luân: youtube.com/watch?v=IEjHUKhYs_Y
Sứ Thanh Hoa – Na Anh: youtube.com/watch?v=PjKyb2DNUhk
Cá nhân mình thích phiên bản này hơn vì nghe cô Na Anh hát có cảm giác rất ấm áp ^^)
Một khắc sau, sự yên tĩnh bị phá vỡ, cả phòng trở nên sôi sùng sục
“Đây là tác phẩm đại thành của dòng tân cổ điển!”
“Ta cho là không có ca khúc nào vượt qua được Đông Phong Phá, ngay cả Lục Thịnh cũng phải đầu hàng mà tìm lối đi riêng, nhưng Sứ Thanh Hoa lại làm được!”
“Năm thang âm của tân cổ điển được vận dụng đến cực hạn rồi!”
“Sao có thể hay đến thế?!”
“Đẹp rạng ngời, đẹp dụ hoặc, đẹp thương cảm, rất nhiều yếu tố kết hợp lại nhưng chỉnh thể lại hài hoà vô cùng, bài hát này thật sự còn xuất sắc hơn Đông Phong Phá!”
Trong tiếng thảo luận hỗn loạn, từng ánh mắt nhìn về phía Lâm Uyên với vẻ kính nể
Lúc này tâm cảnh của mọi người đều đã thay đổi
Chẳng ai ngờ được Tiện Ngư lại viết ra một ca khúc vượt qua cả Đông Phong Phá
Trong lúc nhất thời có người nhìn về phía Lục Thịnh
Khoé môi Lục Thịnh nhếch lên thành nụ cười khổ
“Có thể cho ta xem ca từ một chút không?”
“Được.”
Lâm Uyên lấy khúc phổ ra cho Lục Thịnh xem
Các khúc phụ lập tức vây xung quanh Lục Thịnh để cùng thẩm định
“Quả nhiên.” Xem xong ca từ, Lục Thịnh khổ sở nhìn Lâm Uyên, “Năng lực viết ca từ của ngươi thật khiến người ta phải vỗ án khen hay.”
Trời xanh trong đợi cơn mưa phùn, còn ta thì đợi nàng
Kinh tài tuyệt diễm bậc nào mới viết ra được ca từ như vậy
Nếu nói Đãn Nguyện Nhân Trường Cửu là đỉnh phong của ca từ cổ, vậy Sứ Thanh Hoa chính là đỉnh phong của ca từ hiện đại, không thể tranh cãi
Diệp Tri Thu cảm khái nói: “Dù là giai điệu hay phối nhạc thì hai ca khúc của các ngươi đều xuất sắc như nhau, nhưng ca từ của Tiện Ngư thì cao minh hơn Lục Thịnh.”
“Ừm.” Trịnh Tinh thở dài
“Nhưng nói chung thì Sứ Thanh Hoa vẫn nhỉnh hơn.”
“Đem từng hạng tiêu chuẩn ra so sánh thì chẳng thấy bao nhiêu chênh lệch.” Dương Chung Minh nói, lúc này ngay cả hắn cũng trở nên khác thường
“Chỉ có thể nói về tổng thể thì Sứ Thanh Hoa đã đạt tới đỉnh phong của dòng tân cổ điển.”
Mọi người rối rít gật đầu.